"Này, cô làm gì ở đây?"
Nghe thấy từ phía sau lưng có tiếng hỏi đầy vẻ kinh ngạc, thân thể Thất Dạ căng cứng một chút, chân vừa đạp lên bồn rửa tay khẽ ngừng lại, đầu cũng không quay lại, chỉ nói: "Đang leo cửa sổ không thấy sao?"
Lòng bàn tay, đè lên thành cửa sổ, dùng sức bật người lên một cái, cả người đã nhảy được lên bậu của sổ thủy tinh trên cao.
"A. . . . . . Nhưng bên ngoài rất cao . . . . . ." Tiếng nói giòn giã của cô gái lại lần nữa truyền đến.
"Có cao hơn nữa, tôi cũng có sợ cái lông . . ." Lời của Thất Dạ nói đến đây liền ngừng lại. Đầu ngón tay cô níu chặt lấy góc của khung cửa sổ, mắt thấy cự ly bên ngoài cao hơn mặt đất chừng năm đến sáu mét, đầu óc liền phình to, thân thể cũng xụi lơ ra, chỉ kém chút là chưa có trực tiếp ngã xuống dưới.
Cô sợ . . . . . Hơn nữa, còn là một loại sợ rất mất mặt!
Năm sáu mét đối với cô mà nói, thật là quá cao. Nhưng. . . . cô rất muốn chạy trốn số mệnh —
"Nhưng tay của cô hình như là đang run, cô sợ độ cao? Từ nơi đó ngã xuống, sẽ mất mạng nha!"
"Không được, tôi nhất định phải chạy trốn. . . . . ." thanh âm mang theo đè nén của Thất Dạ không ngừng run run, lại vững như khánh đá, dường như, là đang tự động viên mình.
So với cả ngày bị Đại Ác Ma Gia Mậu đó dùng đủ loại biện pháp giày vò, không bằng lấy chính cái mạng nhỏ của cô đánh cược một lần thoát khỏi thế giới của anh ta, như thế tốt hơn!
"Chạy trốn? Cô muốn rời khỏi đại điện Kaloka sao? Tôi có thể giúp cô! Mau, xuống trước đi đã!"
"Giúp tôi?" tim Thất Dạ đập loạn nhịp, quay mặt lại, ánh mắt nhìn xuống dừng lại trên gương mặt của cô gái đang đứng trước bồn rửa tay, con mắt sắc không khỏi ngưng lại: "Cô?"
Cơ hồ chí với một cái nhìn này, cô liền thích thiếu nữ kia.
Cô ấy chỉ khoảng hai mươi tuổi, thân hình mặc dù có vẻ hơi thon gầy, nhưng lại phong thái tuyệt đại. Mày cô ấy như vầng trăng non, con mắt như ngọc, da nõn nà, được những sợi tóc màu vàng óng tôn lên, càng phát ra trắng như tuyết. Đôi môi màu hồng phấn khẽ mím, con ngươi màu lam trong trẻo đang lóe sáng, biểu hiện ra đủ loại sắc thái. Đồng thời, mang đầy vẻ lo lắng, xem ra, vô cùng khẩn trương sợ cô sẽ rơi xuống lầu mà bỏ mạng —
Chõ mũi vào việc của người khác, nhật định chỉ có ba loại: một, nhàm chán, muốn làm cái gì đó cho vui một chút; hai, chơi trội; ba, thành tâm muốn giúp một tay!
Cô gái này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chứa đựng vẻ quan tâm sâu sắc, e là thuộc loại người thứ ba rồi! Chỉ là, mặc dù nhìn trang phục cô gái này có vẻ tương đối hoa lệ, lại xuất hiện ở loại địa phương này, thêm nữa trên người chảy xuôi phong cách hàm chứa khí chất tĩnh lặng không khỏi cho thấy cô ta đích thị là một thiên kim của gia đình có tiếng, nhưng đối với cô dù sao vẫn là người xa lạ, nếu cô ấy biết cô là nô tỳ được sủng ái do Gia Mậu mua về, vô cùng có thể sẽ vì sợ hãi quyền lực của anh ta, mà trói cô lại ném cho Gia Mậu! Cô, sao có thể tùy tiện tin tưởng một người xa lạ không rõ gốc gác đây?
"Đúng, tôi!" Mắt thấy Thất Dạ quay người lại, khóe miệng thiếu nữ liền lập tức nở một nụ cười thanh thoát nhẹ nhàng. Cô vẫy vẫy tay với Thất Dạ, lời nói nghiêm túc như một lời cam kết: "Cô xuống đây đi, tôi thật sự có thể giúp cô!"
"Cô tại sao muốn giúp tôi?" Đầu ngón tay dùng sức níu chặt khung cửa sổ, Thất Dạ lên tiếng hỏi.
"Bởi vì tôi là. . . . . . Tóm lại cô không cần quản nhiều như vậy, tôi đối với đại điện Kaloka vô cùng là quen thuộc, nhất định có thể cứu cô ra ngoài. Đúng rồi, tôi tên là Nam Nhã Toa, cô thì sao?" Cô gái đẹp hai má trồi lên nụ cười vui vẻ, đôi mắt to sáng rỡ, sáng quắc, xinh đẹp chói mắt.
"Cô cũng họ Nam?" Thất Dạ sửng sốt, thật là ngoài ý muốn nhìn chằm chằm Nam Nhã Toa.
"À?" con ngươi Nam Nhã Toa chớp chớp, khóe miệng thoáng hiện đường cong, cười nói: "Ừ, chúng ta là người một nhà, tôi thật sự sẽ giúp cô, cô xuống đi có được không?"
"Cô nói rõ ràng, làm thế nào giúp tôi chạy trốn."
"Bên trái Toilet rẽ qua một khúc cua có một đường hành lang thông tới cửa sau của đại điện, chúng ta có thể rời đi từ chỗ đó. Tôi có xe chạy rất nhanh, có thể tiễn cô một đoạn đường!" khóe miệng Nam Nhã Toa khẽ nhếch lên nụ cười, cặp mắt tĩnh mịch trong sáng: "Tôi thích nhất xe chạy như bay."
Côo gái nhỏ này, có lẽ là một dứa bé hào sảng!
Con mắt ngoái lại, liếc mắt nhìn mặt đất tối tăm hun hút như một cái vực sâu phía ngoài, Thất Dạ đúng là vẫn còn không có dũng khí trốn ra từ chỗ này, vì vậy nhảy xuống bồn rửa tay.
"Đi thôi!" Nam Nhã Toa có vẻ vô cùng hưng phấn, nắm cổ tay của cô liền đi ra bên ngoài.
Thất Dạ giữ nguyên vẻ trầm mặc, tất cả tế bào toàn thân đều căng thẳng, khí thế của cái vẻ phòng bị này hết sức nồng nặc, nghiêm nghị.
Thời khắc bước chân vừa đặt ra hành lang, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng áp sát lại, cơ hồ là đều che hết sạch ánh sáng. Hắn nhìn Thất Dạ ở bên cạnh Nam Nhã Toa, mặt mày âm trầm, có vẻ vô cùng không thoải mái. Chỉ là, khi ánh mắt nhìn tới Nam Nhã Toa, khóe miệng của hắn liền lập tức ngoặt ra một đường cong, nói: "ŧıểυ thư Nam Nhã Toa, cô ấy là ai?"
"Mắc mớ gì tới ngươi? Kiều Trị, cái tên chó săn này không cần đi theo chúng ta!" Nam Nhã Toa nhổ "Phi" một tiếng, hừ lạnh nói: "Cút ra xa một chút cho bản ŧıểυ thư!"
"ŧıểυ thư Nam Nhã Toa, người không rõ lai lịch, ngài không nên tiếp xúc!" Kiều Trị cúi thấp đầu, vẻ mặt cung kính lễ độ, trong lời nói, không có nửa phần không vui, ngược lại thật sự đem bộ dạng mà Nam Nhã Toa mắng "Chó săn" lộ rõ ràng ra bên ngoài: "Thuộc hạ là phụng mệnh bề trên . . . . ."
"Được rồi, cút sang một bên!" Nam Nhã Toa lạnh giọng cắt đứt lời của hắn, níu lấy cổ tay Thất Dạ nói: "Nam tỷ tỷ, chúng ta đi."
Một tiếng "Nam tỷ tỷ" này của cô, thật khiến cho trong lòng khiến Thất Dạ có một trận rung động khó hiểu.
Bởi vì từ nhỏ bị buộc ra nhập tổ chức huấn luyện, cuộc sống trải qua đều không phải của mình. Sinh ra bản tính lạnh lùng, bản thân lại là một người tương đối quật cường, cũng không dễ dàng thân thiên với ai, mà những người khác trong tổ chức, phần lớn cũng giống như cô, cao ngạo lạnh lùng, vì vậy cô cũng không hề có bạn thân, chứ đừng nói tới có người gọi chị xưng em.
Nam Nhã Toa dẫn Thất Dạ đi thẳng về phía trước, rất nhanh, quả nhiên đúng như cô ấy nói, đã tới cửa sau của đại điện.
Tâm tình Thất Dạ kích động run rẩy một hồi, mắt thấy cánh cửa mở ra thế giới tự do, nhất thời kích động, tay bắt lấy mu bàn tay của Nam Nhã Toa: "Nam Nhã Toa, cám ơn cô!"
"Không cần khách khí!" Nam Nhã Toa cười ngọt ngào, mắt híp thành một khe hẹp dài, tựa như mảnh trăng non, xinh đẹp tuyệt luân. Khi cô ngoảnh lại phía sáu thấy Kiều Trị vẫn một đường theo ra tới đây, mặt liền nhanh chóng xị xuống: "Xe đâu?"
"Tôi đã kêu tài xế đến rồi." Kiều Trị cung kính đáp lời.
"Nam tỷ tỷ, em. . . . ."
"Nam Nhã Toa, cô đưa tôi tới đây là tốt rồi." Thất Dạ rút tay ra khỏi lòng bàn tay mềm mại của Nam Nhã Toa, đưa mắt nhìn cô một cái: "Đường phía sau, tôi tự đi được rồi.”
Cô là nữ đầy tớ từ bên cạnh Gia Mậu trốn đi, có thể chạy thoát, coi như là bản thân cô may mắn, nhưng nếu để Gia Mậu trách cứ xuống, đem lửa giận trút lên người Nam Nhã Toa, cô sợ cô bé này chịu không nổi trừng phạt của Gia Mậu!
Cho nên, đến đây là tốt rồi!
"Nam tỷ tỷ, chị không ngồi xe cùng đi với em sao? Chị muốn đi đâu? Bến tàu, phi trường, hay là trạm xe? Em đều có thể đưa chị đi." Nam Nhã Toa có vẻ có chút nóng nảy, cô khẽ dậm dậm bàn chân, mặt tràn đầy vẻ mong đợi: "Nam tỷ tỷ, chị để em đưa chị đi. . . . . ."
"Không!" mặt Thất Dạ lạnh xuống kiên trì từ chối.
"Nhưng ——"
"ŧıểυ thư Nam Nhã Toa, loại người không thức thời này, cô cần gì lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của cô ta?" Kiều Trị bực bội, tiến lên một bước liền lạnh lùng cùng khinh thường nói với Thất Dạ: "Thật là không biết điều, cũng không nhìn một chút xem ŧıểυ thư nhà chúng ta là ai, lại dám từ chối —"
"Kiều Trị ngươi lùi ra một bên cho ta!" Nam Nhã Toa nhướng lông mày hung hăng trừng Kiều Trị một cái, giọng điệu đầy vẻ mất hứng: "Ta thích làm cái gì thì làm cái đó, mắc mớ gì đến ngươi?"
"ŧıểυ thư Nam Nhã Toa. . . . . ."
"Cút!"
Kiều Trị thấy sắc mặt Nam Nhã Toa không tốt, không dám lỗ mãng, chậm rãi lui qua một bên. Ánh mắt của hắn, lại liếc về phía gò má của Thất Dạ một cái, hai tay chắp ở sau lưng, nắm chặt thành quyền!
Thất Dạ là một người nhạy bén, tự nhiên quan sát được phản ứng của Kiều Trị. Cô mặt không biến sắc liếc Nam Nhã Toa một cái, lắc đầu, kiên định ý của mình, liền không chút do dự xoay người, tiêu sái cất bước đi về phía cánh cổng rào chính bằng sắt.
Miệng nhỏ của Nam Nhã Toa nhẹ nhàng vểnh lên, cũng không đợi Kiều Trị mang xe tới, cấp tốc đuổi theo.
"Nam Nhã Toa, cô có biết hay không, đứa bé ngoan cố là không đáng yêu chút nào!" Thất Dạ bước nhanh hơn, giọng điệu mang theo mỉa mai: "Tôi rất cảm kích cô đưa tối tới đây, nhưng lại chán ghét cô tự ình la đúng như vậy!"
Bước chân của Nam Nhã Toa dừng lại, hai mắt nhẹ ngưng, ánh mắt không thể tin nổi chăm chú nhìn chằm chằm Thất Dạ.
Thất Dạ làm như không thấy, dù sao chỉ cần Nam Nhã Toa không đi theo cô là được rồi. Dù sao bọn họ từ đây về sau, tất nhiên là Thiên Thượng Nhân Gian (trong bầu trời này), không còn có cơ hội gặp lại rồi!
Không còn cảm thấy Nam Nhã Toa đuổi theo nữa, trong lòng Thất Dạ buông lỏng, tăng nhanh bước chân, hai chân gần như sắp bước ra khỏi cánh cồng chính, lại chợt nghe được phía sau có tiếng quát sắc lạnh cùng tiếng kêu rên đồng thời truyền đến.
"Buông cô ấy ra!"
"Ưm —"
Hai tiếng kêu, cơ hồ là đồng thời phát ra.
Thất Dạ không cần xoay người lại, cũng có thể phân biệt được, tiếng quát là của Kiều Trị, mà người phát ra tiếng rên, tất nhiên chính là Nam Nhã Toa rồi.
Thân thể cô trong chớp mắt cứng đờ, lý trí nói cho cô biết, đây là một cơ hội trăm năm khó có được, cô nên nắm thật tốt cơ hội này, nhanh chóng rời khỏi đây, chuyện gì cũng đừng quản. Nhưng là, không hiểu vì sao, khi cô nhận thức được, thì bản thân đã xoay người lại chạy như bay về phía đám người đang dây dưa ở phía xa xa kia.
Nam Nhã Toa bị một người đàn ông cao lớn vận đồ đen túm lấy kéo đi, nhét vào một chiếc xe con sang trọng, mà Kiều Trị rất nhanh cũng đã chạy tới, đang đấu tay đôi với một người đàn ông khác!
"Vào trong!" Người đàn ông quát khẽ, lòng bàn tay đè gáy Nam Nhã Toa, liều mạng nhét cô ấy vào trong xe.
"Không, buông tôi ra. . . . . ." Nam Nhã Toa hết sức giãy giụa, nhưng cuối cùng sức lực cũng không thể bằng người đàn ông kia, hai đầu gối cô "rầm" một tiếng đụng phải cửa xe, đau đớn khiến cả eo nhỏ cũng mềm nhũn ra, cả người liền ngã nhào vào bên trong xe.
Người đàn ông sau khi nhét được Nam Nhã Toa vào xe xong, liền đưa tay rút súng lục từ bên hông ra, nói với tên đồng bọn kia: "Mau tránh ra, để tôi giải quyết hắn, mau lên xe!"
Người đàn ông đang quần nhau với Kiều Trị lập tức lùi lại hai bước, nhào về phía cái xe, nhưng Kiều Trị lại nhanh chóng theo sát, đưa tay ngăn lại đường đi của hắn.
"Mẹ nó!" Người đàn ông đang cầm điện thoại trong tay vội nhét vào ngực, ngón trỏ đặt lên cò dùng sức lên nòng, trực tiếp chĩa vào Kiều Trị bắn một phát, đáng tiếc, một cái chân dài của mỹ nhân đúng lúc đá tới, làm lệch độ chính xác của hắn, liền bắn trượt mục tiêu. Mà gót giầy cao gót của cô gái mang dưới chân dùng sức đâm vào vị trí cổ tay của hắn, khiến cho cả cánh tay hắn run rẩy một trận, súng nắm trong tay cũng theo đó rơi bụp xuống đất. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, cô gái đã nâng chân hướng vị trí bụng của hắn hung hăng đá, khiến cho hắn loạng choạng mấy cái lùi về sau mấy bước, vị trí sau đầu, thẳng tưng đụng một cái vào cửa xe đang mở, trong nháy mắt, đầu óc chấn động khiến cho cả người hắn ngã xuống đất không dậy nổi.
"Nam tỷ tỷ!" Nam Nhã Toa lúc này đã lật người ngồi dậy, thấy bản lĩnh của Thất Dạ như thế, hai mắt trợn thật lớn, kinh ngạc nói: "Chị thật lợi hại!"
"Bớt nói nhảm đi, còn không mau xuống?" cánh tay Thất Dạ vươn tới trước mặt cô.
Nam Nhã Toa liền vội vàng gật đầu, đưa tay mềm mại của mình ra đặt vào lòng bàn tay của Thất Dạ, để cô ấy kéo cô dậy. Nhưng vì mới bị va chạm, lúc này đầu gối cô lộ ra một vết máu tụ tím bầm, đau đớn khiến cô không thể đứng vững một mình, cả thân thể lảo đảo muốn ngã, bất kì lúc nào cũng có thể ngã nhào!
Thất Dạ định đưa tay ra đỡ cô ấy, nhưng thấy lúc này Kiều Trị cũng đang khéo léo đốn ngã địch thủ, lạnh lùng nói: "Cô ấy giao cho anh!"
Khác hẳn với ánh mắt nhìn cô lúc trước, giờ phút này trong mắt Kiều Trị nổi lên một tia ánh sánh kì dị. Hắn nhìn Thất Dạ cung kính đáp một tiếng "Dạ", nhanh chóng đi tới muốn đỡ Nam Nhã Toa.
"Không cần ngươi lo, đồ vô dụng!" cái miệng nhỏ nhắn của Nam Nhã Toa nhẹ nhàng vểnh một cái, mắt lạnh gạt tay Kiều Trị ra. Cô dùng sức túm chặt lấy cánh tay của Thất Dạ, nhẹ giọng cầu khẩn: "Nam tỷ tỷ, chúng ta cùng đi nhé!"
Làm một thiên kim ŧıểυ thư được nuôi nấng trong lồng son, đối với loại chuyện tình thiếu chút nữa mất mạng này rất ít có kinh nghiệm, cô ấy lại không hề kinh sợ, ngược lại dây dưa không dứt với một người không rõ lai lịch như cô, có phải là có chút kì quái hay không?
Thất Dạ có chút hối tiếc vì mình trong lúc nhất thời kích động nhiệt tình quay người lại cứu bọn họ, lạnh mặt nói: "Buông tay!"
"Nam tỷ tỷ. . . . . ." Nam Nhã Toa khó mà tiếp nhận được cái vẻ mặt này của Thất Dạ, mặt vô tội nói: "Chị chán ghét em sao?"
"Không."
"Vừa rồi chị cứu em, là chị yêu thích em, đúng không?"
". . . . . ."
"Nam tỷ tỷ, em rất mến chị." Nam Nhã Toa dùng sức ôm bả vai Thất Dạ, dán gương mặt nhỏ nhắn lên vai cô, hưng phấn nói: "Không bằng chị cùng em về phủ Đại nguyên soái đi! Làm sư phụ của em, dạy em học võ nghệ vừa rồi có được không? Em có thể bảo đảm, ở đó, bất luận kẻ nào cũng không thể gây tổn hại đến chị!"
Phủ Đại nguyên soái?!
Thất Dạ nghe vậy, mắt rõ ràng sáng lên. Con ngươi của cô nhẹ nhàng híp lại, tầm mắt liếc xuống trên người Nam Nhã Toa, hỏi dò: "Nam Nhã Toa, nếu như cô nói cho tôi biết thân phận chân thật của cô, tôi có thể sẽ suy nghĩ một chút xem có nên đi theo cô hay không."
Theo lý mà nói, cấp bậc Nguyên soái tất nhiên là cao hơn Tướng quân, người chủ của phủ đại nguyên soái trong miệng Nam Nhã Toa này, liệu quyền thế có thể trấn áp được Gia Mậu hay không? Nhưng nếu được, cô cũng không ngại được Nam Nhã Toa gọi bằng sư phụ!
"Em . . . . ." môi anh đào của Nam Nhã Toa nhẹ nhàng giật giật, con ngươi nhanh như chớp đảo một vòng, xoay mặt liếc Kiều Trị một cái.
"Nam ŧıểυ thư, ŧıểυ thư Nam Nhã Toa là thiên kim của Đại nguyên soái Ma Tây đa͙σ Sâm." Kiều Trị vội vàng đáp thay: "Là bảo bối được nâng niu trong tầm tay của Đại nguyên soái Ma Tây đa͙σ Sâm."
Khó trách, cô ấy lại quen thuộc với đại điện Kaloka đến thế, lại dám chủ động từ trong đó đưa cô ra ngoài, cho dù là gặp phải chuyện bị bắt cóc, lại có thể vẫn bình tĩnh như vậy. Thứ nhất, vì từ nhỏ đã quen với sóng gió; thứ hai, ỷ vào phụ thân là Đại nguyên soái hoàng tộc của Chafee, mới có thể không kiêng nể gì như thế!
Đầu lông mày Thất Dạ thoáng giãn ra, ánh mắt trong suốt sâu kín nhìn xuống trên người Nam Nhã Toa "Thì ra là cô không phải họ Nam, chỉ là tên gọi Nam Nhã Toa thôi."
"Nam tỷ tỷ, chị cùng em trở về phủ đại Nguyên soái đi, có được không?" Nam Nhã Toa đưa tay túm chặt lấy cánh tay của Thất Dạ, cười nhẹ nhàng: "Ở đó, bất luận kẻ nào cũng không dám tìm chị gây phiền toái, chị cũng không cần chạy trốn."
Giống như một người chị. Con mắt sắc của Thất Dạ hình như là có chút chần chờ.
Nam Nhã Toa sợ cô không muốn, có chút gấp gáp, xoay mặt trừng Kiều Trị, ánh mắt ý bảo hắn nghĩ biện pháp.
Kiều Trị gật đầu, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Nam ŧıểυ thư, cô hãy đi đi!"
Ban đầu hắn không thích Thất Dạ, nhưng trải qua việc vừa rồi Thất Dạ cứu hắn một mạng, rất tự nhiên liền thay đổi cách nhìn. Khó trách được ŧıểυ thư Nam Nhã Toan luôn luôn điêu ngoa tùy hứng lại nguyện ý hạ mình cầu xin một người, hắn đương nhiên không thể không phối hợp.
"Tôi . . . . ."
"Cô ấy không thể đi theo cô!"
Ở thời điểm Thất Dạ vừa định mở lời đáp lại Nam Nhã Toan, bốn phía chợt có vài bóng dáng màu đen nhanh chóng áp sát lại, tạo thành một cái vòng tròn, khóa bọn họ lại bên trong. Phía sau vốn trống trải, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ, trong nháy mắt đã đầy người!
Theo tiếng nói thanh nhã của người đàn ông kia thốt lên, bức tường người mở ra một lối, dưới ánh trăng, thân thể to lớn của người nào đó hớn hở tiến đến.
Bước chân của hắn thật ưu nhã, ánh sáng khúc xạ hắt lên trên áo khoác màu đen của hắn, làm cả người hắn đều giống như là được bao phủ một tầng sáng màu vàng, dụ dỗ tầm mắt của mọi người.
Còn chưa nhìn rõ mặt mũi của người đàn ông kia, liền đã có thể cảm thấy khí thế cường đại của hắn tràn ngập trong không khí.
Kiều Trị cấp tốc tiến đến bảo vệ trước mặt Nam Nhã Toa, hai cánh tay mở rộng, mắt nhìn chằm chặp về phía người đàn ông đang ngày càng tiến đến gần kia.
Khác với thái độ bình tĩnh khi đối mặt với hai tên bắt cóc, giờ phút này Nam Nhã Toa hình như cũng có chút kinh hoàng. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng níu lấy vạt áo sau lưng của Kiều Trị, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo từ phía sau hắn ló ra, mắt to linh động khẽ chớp, nhìn về phía gương mặt người đàn ông kia, đầy vẻ tò mò.
So với phản ứng của bọn họ, Thất Dạ ngược lại có vẻ bình tĩnh rất nhiều, cô yên lặng đứng yên một bên, hai cánh tay nhẹ nhàng vòng trước ngực, con mắt sắc tựa như biển, nhìn chừng chừng vào người đàn ông kia.
Bước chân của người đàn ông rất nhẹ nhàng, lại khiến người ta sinh ra ảo giác vùn vụt như chim nhạn múa, không đến một cái nháy mắt, đã dừng chân trước mặt bọn họ. Trên gương mặt tuấn tú của hắn mang một cặp kính che đi hơn nửa khuôn mặt, sợi tóc đen theo gió lay động, đường cong hoàn mỹ! Sống lưng thẳng tắp, thân hình tựa như khóm trúc chiều hôm, cao lớn tuấn dật. Hắn rõ ràng là đường xa mà đến, nhưng lại giống như hoàng tử bước ra từ trong mộng, không nhiễm bụi trần, như tuyết phiêu lãng trong gió, cao nhã tiêu sái.
"Anh là ai?" Thấy thân thể cao lớn mang đến áp lực của người đàn ông, Kiều Trị mở miệng hỏi, ngôn ngữ như vô lực, có điểm giống là tiếng rên của người có bệnh!
Người đàn ông không để ý đến hắn, chỉ lo ngó mặt Thất Dạ, đầu ngón tay chậm rãi tháo kính mắt xuống.
Sau khi nhìn rõ ngũ quan không gì che lấp của hắn, thân thể Thất Dạ đang tựa vào bên xe, từ từ thẳng tắp, hai tay vốn là vòng ở trước ngực đã rũ xuống.
Đáy lòng, bỗng nhiên một mảnh lạnh lẽo.