"Không có, anh mau buông ra, buông tôi ra. . . ."
Cảm giác thân thể không thích ứng vì bị dị vật xâm nhập làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ rối rắm nhăn nhúm vào một chỗ, lửa giận từ tâm bùng phát, từ má phấn đốt cháy tới tân mang tai, làm cả khuôn mặt cô, giống như tôm luộc chín, rực rỡ như ráng mây.
Đối mặt với bộ dáng nóng giận gấp gáp của cô, lông mày Gia Mậu nhẹ giương, môi mỏng vẽ ra một đường cong, tà ác mà rõ ràng. Ngón tay của anh ta chẳng những không có thối lui ra ngoài, ngược lại tiến vào sâu hơn, tiếp tục dọc theo lãnh địa thần bí của cô không ngừng tiến lui. Động tác kia, giống như, mười ngón tay xinh đẹp đặt ở trên phím đàn không ngừng lưu loát đồng thời khảy nhẹ nhàng, ưu nhã tự nhiên, làm cho người ta mê muội!
Đốt ngón tay của người đàn ông dường như gảy nên những nốt nhạc ma quỷ, động tác chơi đùa kia khiến cho Thất Dạ sắp điên mất.
Cô khó nhọc thở hổn hển, sớm đã quên mất nên giãy giụa, cả người mềm nhũn không chịu nổi, chỉ có thể mặc cho người đàn ông kia ác ý cọ cọ, cái trán đổ mồ hôi thành từng giọt.
Mắt thấy cô như một vũng nước tan chảy, khóe miệng Gia Mậu thoáng nổi lên một đường cong. Má phấn của cô gái ửng hồng, dung nhạn tựa như đóa hoa rực rỡ, sắc thái đầy tà mị, giống như u lan trong thâm cốc, con ngươi tinh xảo của anh nhẹ nhàng nheo lại, nhấp nháy ánh hào quang đầy trêu chọc, bóng tối di động, phong thái biến đổi tự nhiên, rất là mê người!
Hơi thở của Thất Dạ không yên, hương thơm đặc trưng của thân thể, hơi thở gấp gáp, lan tỏa ra chung quanh, từng chút từng chút lan tỏa trong không gian, tự nhiên chọc cho người ta thương xót. Da thịt trắng trong thuần khiết như ngọc được mài dũa, tươi đẹp mềm mại, bí ẩn mê người, khiến cho Gia Mậu vốn bình thường không gần nữ sắc, lúc này cũng thấy tâm mạch căng cứng, dưới bụng không nhịn được căng thẳng!
"Ưm. . ."
Bị ngón tay dài linh động của người đàn ông nặng nhẹ vừa phải không ngừng đánh thẳng vào đè xuống u cốc um tùm, cộng với ngửi được mùi vị nhàn nhạt mát mẻ trên cơ thể của anh ta, trong lòng Thất Dạ cũng gợn sóng lăn tăn, trầm thấp thở gấp, bờ môi vô thức rên thành tiếng, làm trong không khí lóe lên ánh lửa, tán phát tứ tung, phập phồng khiến lòng người nổi lên du͙© vọиɠ!
"Chậc, ŧıểυ tử, nhanh như vậy, cô liền ướt. . . ."
Giữa thời khắc Thất Dạ đã nhịn đến cùng cực, Gia Mậu cũng là tà tứ cười một tiếng, giọng nói mềm mại đầy nhu tình, kèm theo hơi thở nhàn nhạt của anh ta, từng chữ từng chữ xâm nhập vào lỗ tai của cô, trực tiếp xâm nhập vào tận đáy lòng, thậm chí, cũng thấm vào linh hồn của cô!
Vì thế, đáy lòng Thất Dạ đột nhiên dâng lên một tia cảm giác đầy khuất nhục, hàm răng cô dùng sức cắn chặt, muốn dùng sự đau đớn này khiến mình tỉnh táo, đồng thời ngăn lại một chút tự tôn đã sắp hỏng mất, sau đó, lạnh giọng cãi lại: "Con mẹ nó, lão nương là một người bình thường, đây là phản ứng sinh lý bình thường. Có tin hay không, để cho tôi làm anh mấy cái, anh cũng sẽ bắn ra thôi!"
Lời vừa ra khỏi miệng, cả gương mặt cô cũng bị ép đến đỏ bừng, liền lập tức hối hận!
Má ơi, cô sao có thể nói ra những lời như vậy? Nói như vậy . .. có khác nào nhảy vào hầm lửa của Gia Mậu!
Quả nhiên, trong con mắt sắc của Gia Mậu thoáng qua một tia tà mị, khiến cho đôi mắt hẹp dài sáng lung linh: "Ôh?!"
Ông trời, anh ta sẽ không muốn cô làm loại chuyện tình đó chứ?
Thật như vậy thì cô khỏi cần sống nữa --
Ngàn vạn lần không được, không cần. . . . . .
Thất Dạ cầu nguyện, nhưng bên tai, lại nghe thấy tiếng thở của người đàn ông, đem cầu khấn của cô, trong nháy mắt đánh nát.
"Được, vậy. . . . . . Không ngại thử một chút!"
Môi mỏng của Gia Mậu mím lại, bàn tay bỗng nhiên bắt lấy tay ngọc thon thả của cô, đưa đến vị trí dưới háng của anh ta.
Ánh mắt Thất Dạ choáng váng, cấp tốc vung vẩy cánh tay muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, đáng tiếc, Gia Mậu hơi sức rất lớn, khiến cho đầu ngón tay của cô toàn tâm toàn ý đặt lên cái vị trí cao ngất kia, đồng thời giọng nói khàn khàn đầy dụ dỗ phát ra: "ŧıểυ tử, ngoan, hiện tại. . . . . . hầu hạ nó thật tốt đi!"