“Điện hạ, xin mời!” Gia Mậu giơ tay mời, ý bảo hắn lên máy bay.
“Hôm nay đến thăm nhà riêng của thượng tướng, bổn điện cảm thấy thực sự vui vẻ. Có cơ hội, thượng tướng còn có thể hoan nghênh bổn điện chứ?” Tát Khắc Tốn không vội lên máy bay, không mặn không nhạt trao đổi với Gia Mậu, cặp mắt bạc lạnh như băng cũng từ từ hướng về phía Thất Dạ, ánh mắt tùy ý, lộ liễu không hề che giấu.
Gia Mậu làm như không nhìn thấy, nét mặt anh lạnh lùng trước sau không đổi, trả lời Tát Khắc Tốn, không kiêu ngạo không tự ti: “Điện hạ tùy ý!”
“ŧıểυ thư Nam Hi.” Tát Khắc Tốn đưa tay tới trước mặt Thất Dạ “Không ngại một cái hôn từ biệt của tôi chứ?”
“Dĩ nhiên ..... Không!” Thất Dạ khẽ nhếch khóe miệng cười lên, mắt híp lại, bàn tay mảnh khảnh mà nhỏ bé, trắng nõn để lên trên lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông.
Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng thu năm ngón tay lại, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô gái, khẽ giơ lên, cúi đầu xuống, đặt lên mu bàn tay của Thất Dạ một nụ hôn dịu dàng.
Trong một chớp mắt kia, Thất Dạ cảm thấy tư thế của người đàn ông kia vô cùng thân thiết. Giống như tín đồ, lấy tâm thành kính, chân thành tha thiết dâng hiến bản thân.
“ŧıểυ thư Nam Hi, tôi tin duyên phận của chúng ta sẽ còn tiếp tục!”
Tay nhỏ bé bị buông ra, ngôn từ nhẹ nhàng kéo Thất Dạ từ trong kinh ngạc trở lại. Nhưng Tát Khắc Tốn đã lui về phía sau nửa bước, mỉm cười nhìn cô, đáy mắt có ánh sáng lung linh sâu xa.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô giương nhẹ lên, cánh môi thoáng hiện lên thành một đường cong đầy hào hứng, dũng cảm đón nhận ánh mắt sắc bén của hắn, lời nói mang theo ý cười: “Nam Hi cầu mong lời nói của Điện hạ sẽ trở thành sự thật!”
Ánh mắt Tát Khắc Tốn tụ lại thoáng hiện lên một chút thần thái, môi mỏng giương lên một cách lộ liễu, gật đầu một cái, liền nghiêng mặt nhàn nhạt liếc về phía Gia Mậu một cái, người ở phía sau bình tĩnh đưa mắt nhìn, xoay người lên chuyên cơ của mình!
Đợi chuyên cơ lên thẳng King-111 của hoàng tộc bay lên, nhanh chóng bay về phía hoàng cung, Thất Dạ chợt cảm thấy eo trầm xuống, cổ tay phải bị người ta nắm chặt.
Cánh tay dài của Gia Mậu vòng qua eo thon của cô, giữa ngón tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc khăn tay bằng tơ, dùng sức chùi mu bàn tay cô, lực dùng quá lớn, không quá nửa giây liền làm da thịt cô sưng đỏ.
“Này.....”
“Câm miệng!”
Tiếng quát lớn vừa ra khỏi miệng liền nghe ra sự lạnh lùng khiển trách của Gia Mậu, Thất Dạ thấy lo sợ trong lòng, lông mày thanh tú nhíu chặt lại.
Đầu ngón tay Gia Mậu đè ở trên khăn tay, lại dùng sức lau vài cái, mu bàn tay của Thất Dạ cơ hồ bị mài mất một tầng da.
Khi đó, người đàn ông này hình như còn không có hài lòng, đôi mắt hắn âm u sắc lạnh, nghiêng đầu dùng thanh âm lạnh nhạt phân phó Mạc Nại đứng một bên: “Lấy rượu cồn tới đây!”
“Dạ!” Mã Nại vội vàng vâng lời, chạy đi làm việc.
“Này, anh rất nhàm chán hay sao?” Thất Dạ đẩy cùi chỏ về phía sau, cố gắng rút bàn tay nhỏ bé của mình từ khóa sắt giam cầm của người đàn ông này ra.
“Bị tên đó làm dơ, bẩn!”
Đầu óc của anh ta có bệnh phải hay không?!
Mới vừa rồi Tát Khắc Tốn ngồi trong nhà anh ta lâu như vậy, hai người hàn huyên nước bọt bay tứ tung hơn nửa ngày, sao không thấy anh ta biểu hiện ra vẻ mặt chán ghét như này. Hôm nay cô cũng chỉ là bị Tát Khắc Tốn hôn một cái trên mu bàn tay, anh ta lại ngại cô dơ bẩn?
“Thượng tướng, rượu cồn.” Mã Nại rất nhanh liền trở về, đem rượu cồn đóng trong chai thủy tinh đưa cho Gia Mậu.
Người đàn ông mở nắp bình ra, đổ cả bình rượu cồn lên trên tay Thất Dạ.
Hơi rượu cồn trong nháy mắt tràn ngập trong không khí, cảm giác ướt át từ da thịt trên mu bàn tay dọc theo dây thần kinh nhạy cảm không ngừng chậm rãi lan tràn ra, khiến trong lòng Thất Dạ trong nháy mắt lạnh đi một nửa.
Lông mày và mắt của Gia Mậu lại nhướng lên, môi mỏng cũng giương lên một đường cong hài lòng, thanh âm lượn lờ trong không khí, bá đa͙σ không hề che giấu: “Trừ độc xong, sạch sẽ!”
Thất Dạ nhất thời cảm thấy, người đàn ông xấu xa này không chỉ có bệnh, hơn nữa còn là bệnh thần kinh nặng nữa!