Thất Dạ nói đến thế thôi, ám hiệu trực tiếp ở phía sau, là như vậy: coi như Gia Mậu đổ oan cô giết Kỳ phu nhân sủng cơ của Tát Khắc Tốn, cũng bởi vì có anh ta chỉ điểm mới có thể đi làm.
Gia Mậu là người thông minh hạng nào, sau khi nghe mày rậm lập tức giương lên, một loại ánh mắt giống như hổ phách, lệ khí hiện lên, thật giống như chém cốt gọt thịt của cô đi, nuốt vào bụng.
Còn lại Tát Khắc Tốn mày rậm bay xéo, đồng tử màu bạc lóe ra ánh sáng trong suốt, đáy mắt nồng nặc mùi vị thăm dò, càng tỏa ra trình độ tích lũy thâm hậu.
Bị bốn con mắt của hai người đàn ông này nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Thất Dạ có cảm giác trái tim mình co rút lại thật chặt, nguyên lai khí thế nhanh chóng biến mất. Cô cắn răng, nhìn bước chân Gia Mậu đột nhiên đi lên phía trước một bước, cấp tốc nhảy lùi về phía sau, mong muốn kéo dài khoảng cách với anh ta.
Nhưng động tác của Gia Mậu nhanh so với cô gấp bao nhiêu lần...
Người trước mặt chợt lóe, Thất Dạ liền thấy quanh mình bị một cỗ hơi thở nguy hiểm bao phủ. Cả người cô, bị cánh tay dài của Gia Mậu dùng sức ôm sát.
Người đàn ông lắc đầu một cái, nét mặt bình tĩnh không biểu cảm, trong xoang mũi giãn ra hơi thở ấm áp lại tựa như thở dài, cặp mắt sâu trong không thấy đáy, như một hồ nước sâu rộng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ, một đôi tròng mắt thanh lệ bé bỏng gắt gao dừng lại, để cho bóng dáng nho nhỏ của cô, trong cái bóng đó, giống như tôn lên, cô có nhiều nhỏ bé, không đủ để cùng anh đánh nhau.
“Bảo bối.” Gia Mậu mở miệng, giọng nói giống như một loại ma âm nhấm vào tim gan người: “Thân mình yếu đuối như vậy, đến lực chói gà đều không có, trừ bỏ có thể ở trên giường, để ta muốn làm gì thì làm, còn có thể giúp ta làm cái gì?”
Ngôn ngữ chảy xuống từ đôi môi mỏng khêu gợi nói ra, phảng phất cũng là thiên kinh địa nghĩa, không có tí ti nào có thể làm cho người ta nghi ngờ.
Trong lòng Thất Dạ mông lung, nghe anh nói như thế, đôi mày thanh tú xoắn lại.
Anh nói cô gầy yếu, là muốn bảo hộ cô sao?
Mặc dù không rõ tâm tư người đàn ông này muốn gì, cô quyết định đánh cuộc một lần.
Tay nhỏ bé dọc theo hông Gia Mậu ôm một vòng, thân thể mảnh khảnh của cô dán vào lồng ngực anh, khóe miệng hơi nhếch lên, hia cánh môi mỏng, giống như một đóa hoa anh đào mới nở, xinh đẹp say lòng người: “Thượng tướng đại nhân, anh xấu lắm....”
Khi lời nói ra khỏi miệng, khuôn mawth nhỏ nhắn sạch sẽ mà thuần túy của cô bị một tầng đỏ ửng làm đẹp, giống như ánh sáng của mặt trời mới mọc bao phủ, da thịt trắng nõn kia, tràn ngập một tầng ánh sáng nhàn nhạt, bộ dáng thiết tha lịch sự tao nhã, thần thái ẩn chứa khiến người ta động lòng.
Nhưng trong lòng của cô cũng đang oán thầm.
Nói những loại lời buồn nôn đáng chết này, bản thân mình cũng nổi đầy da gà, thiếu chút nữa muốn ói.
Nhưng vì bảo vệ tính mạng, cô không làm không được chính là lựa chọn này.
Dựa vào Gia Mậu, cố gắng sau này còn có thể nhận được hành hạ vô tận của anh, nhưng trung quy so với, hiện tại bị Tát Khắc Tốn đối phó còn tốt hơn.
Nhiều nhất, lùi về phía sau lại tìm cơ hội thoát đi là được.
“Ta không xấu, em ở trên giường, làm sao sữ thoải mái như vậy, hả?” Người đàn ông khéo léo cúi đầu cắn vành ta cô, đối với cô nhẹ giọng rỉ tai: “Cũng mấy ngày không xuống giường được rồi...”
Cút anh Xán Xán biến thái, đồ lưu manh không biết xấu hổ.
Đáy lòng Thất Dạ nguyền rủa, trên mặt lại cười như hoa nở, xinh đẹp nói: “Đây còn không phải bởi vì là thượng tướng đại nhân lợi hại chứ sao...”
Mẹ nó, giả bộ tiếp nữa, mấy ngày sắp tới cô ăn cái gì, sợ đều nuốn ói ra ngoài.
May mà Gia Mậu giống như cũng nhìn thấy cô có thể nhận cực hạn ở nơi nào, không có trêu đùa với cô nữa, ngược lại mang con mắt, đạm bạc nhìn Tát Khắc Tốn một cái: “Điện hạ, ngài xem ŧıểυ nha đầu này một chút, gầy không chít chít, có thể đối phó với Kỳ phu nhân võ nghệ nổi tiếng sao? Tôi xem, cô ấy ở trên giường làm cho đàn ông chen vào mấy cái tạm được, những chuyện khác... cũng không thể làm được.”