Tát Khắc Tốn ra tay cực nhanh, Phí Nhĩ Lạc không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt thân thể liền rơi xuống. Phản ứng của anh cũng vô cùng mau lẹ, bả vai mới chống đỡ mặt bàn, liền lập tức xoay người, giơ cánh tay không bị khống chế lên, hướng gò má Tát Khắc Tốn vung đánh. Chỉ tiếc rằng, động tác của anh chưa hình thành, Tát Khắc Tốn đã nâng chân dọc theo cẳng chân phía sau dùng sức đạp, anh buồn bực kêu một tiếng, cả thân thể liền bị ngã trên ghế, cánh tay tự do bị đè ép, mà một tay kia, bị bàn tay có lực của Tát Khắc Tốn khóa lại, thắt lưng bởi vì bị đầu gối của anh đè lên, cả thân thể, cũng không thể động đậy được nữa.
"Tát Khắc Tốn Vương huynh, anh quá càn rỡ rồi!" Mạn Ny Ti thấy thế, hai mắt đỏ lên, "Bốp" một cái đánh lên mặt bàn, đứng dậy: "Ở trước mặt phụ vương, há có thể cho anh càn rỡ như thế?"
"Vì sao không thể?" Tát Khắc Tốn nhẹ xuy cười một tiếng, chợt huýt gió.
Bên ngoài đại điện, lập tức có người bước nhanh vào.
Bàn tay Tát Khắc Tốn giấu sau túm tay Phí Nhĩ Lạc, lôi anh lên, hướng hai người thị vệ cao lớn đẩy tới.
Giờ phút này, khuôn mặt của Phí Nhĩ Lạc bị một tầng mây đen bao phủ, trong lúc anh hình như muốn phản kháng, tuy nhiên cả thân thể mềm nhũn, căn bản không có chút sức lực. Thân thể anh cứng đờ, lập tức giận dữ quát: "Tát Khắc Tốn, cái người này, thằng khốn, anh cư nhiên bỏ thuốc với tôi?"
"Cũng không phải." Tát Khắc Tốn lắc đầu một cái, nhàn nhạt cười cười: "Phí Nhĩ Lạc, chúng ta tỷ thí luôn luôn là quang minh chính đại, loại chuyện đó, tôi khinh thường!"
"Anh. . . . . . Không phải anh, còn có thể là ai?" Trong mắt Phí Nhĩ Lạc bắn tán loạn ra lửa nóng hừng hực, nghiến răng nghiện lợi trợn trừng mắt nhìn Tát Khắc Tốn: "Ở hoàng thành Lạp Ma, người có thể cùng tôi tranh tài cao thấp, cũng chỉ có anh! Trừ anh ra, còn có ai dám tính toán với tôi?"
Tát Khắc Tốn chỉ cười không nói, con mắt sâu ám, giống như ngọc trai đen, lóe ra vẻ chói mắt khác thường, tia sáng kia lại vô cùng mãnh liệt, làm cho người ta nhìn, có thể hủy diệt mắt người!
Thất Dạ nhìn bộ dáng cuồng loạn của Tát Khắc Tốn, sống lưng run lên. Nhớ tới mới vừa rồi anh hướng mình giơ súng, thời điểm đó là bộ dáng dứt khoát, cả thân thể, cũng run rẩy.
Vẫn cho là, Phí Nhĩ Lạc có thể nắm trong tay toàn cục, dù sao anh ta có nhân vật như Gia Mậu và Tư Á giúp một tay. Mà bên cạnh Tát Khắc Tốn có một mình Trát Tạp Tây, sau lại cùng Nam Nhã Toa • đa͙σ Sâm đính hôn, sau lưng có gia tộc đa͙σ Sâm ủng hộ, cũng chưa chắc có thể đối kháng với Gia Mậu. Dù sao, Gia Mậu thật sự quá mức âm trầm, lại không ngờ tới, thì ra là Tát Khắc Tốn cư nhiên cũng có một mặt như thế.
Âm trầm, phúc hắc, lãnh khốc, tàn nhẫn!
Anh ta là một nhân vật vô cùng đáng sợ, Gia Mậu và Tư Á cũng không thể phớt lờ đối thủ. Chỉ là. . . . . . Hôm nay, đối mặt với việc Phí Nhĩ Lạc bị người của Tát Khắc Tốn nắm trong tay, Gia Mậu cũng không có bất kỳ ý định trợ giúp. Anh không phải thật sự bởi vì Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ chết đi mà trách cứ Phí Nhĩ Lạc, vì vậy nhìn tình bạn ngày xưa có khả năng bị huynh trưởng anh ta giết chết, cũng không nguyện ý giúp?
Anh đối với Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ, thật sự động tình?
"Không cần nghĩ lung tung." Bên tai, chợt truyền đến thanh âm của người đàn ông.
Lời này, đoán chừng cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy .
Chân mày Thất Dạ khẽ nhíu một cái, muốn quay mặt nhìn Gia Mậu, rồi lại nghe được bên tai có tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu truyền tới: "Không nên nhìn tôi."
Shit!
Ở trong lòng Thất Dạ khẽ nguyền rủa, rõ ràng không cảm thấy tầm mắt người đàn ông rơi trên người cô, sao người này thế nhưng thật giống như hiểu được tâm tư của cô rồi hả? Cô khẽ cau mày, nhưng cũng nghe lời là không nhìn Gia Mậu. Không biết tại sao, mình ở trong hoàn cảnh như vậy, lại chỉ tin tưởng Gia Mậu. Dù sao, hôm nay thân là ở người nơi này, trừ động thủ với Phí Nhĩ Lạc và Tát Khắc Tốn, hình như đối với tất cả đều chưa từng hiểu rõ, Mạn Ny Ti, còn có hai nhân vật quan trọng nhất, còn không phát biểu ý kiến với bất kỳ chuyện gì.
An Đức Liệt Vương và Ma Tây • đa͙σ Sâm!
Hai người kia, đã sớm ở vị trí cao cao tại thượng nhiều năm, bọn họ có thể nhiều năm đứng ở trên à không ngã xuống, đủ để chứng minh năng lực của bọn họ mạnh bao nhiêu. Hôm nay, cô nhất định phải duy trì bình thản, chờ đợi đại kịch kế tiếp diễn ra!
"Còn có tôi!" Bên trong phòng một hồi yên lặng, một thanh âm lạnh nhạt chợt vang lên.
Theo người lời vừa nói ra miệng, ánh mắt mọi người cũng đều hướng tới anh ta.
Người nói chuyện, không phải An Đức Liệt Vương ngồi ở trên vương vị thì còn ai vào đây?
Gương mặt Phí Nhĩ Lạc kinh ngạc, không hiểu nhìn An Đức Liệt Vương, nói: "Phụ vương, thế nhưng người thiên vị hơn sao? Con có chỗ nào thu kém Tát Khắc Tốn, tại sao người lại bỏ thuốc hại con? Chẳng lẽ cũng bởi vì mẫu phi con không chịu gặp người, nên ngay cả đứa con trai này người cũng căm hận rồi sao?"
Nhìn bộ dáng Phí Nhĩ Lạc bi ai, con mắt sắc của An Đức Liệt Vương phát lạnh, trầm mặt, cười nhạo: "Phế vật!"
Hai chữ đơn giản, vang lên ở trong đại điện, tiếng nói rõ ràng không coi là quá lớn, lại chấn động lòng mỗi người, cũng run lên một cái.
Ánh mắt của mọi người, cũng dọc theo An Đức Liệt Vương nhìn sang.
Vẻ mặt An Đức Liệt Vương lành lạnh, thân thể cao lớn từ trên vương vị đứng lên, từng bước một hướng Phí Nhĩ Lạc đi tới. Thời điểm đặt chân ở trước mặt anh, mắt thấy Phí Nhĩ Lạc hơi hất cằm lên, con ngươi u ám, lạnh lùng nhìn anh, chợt đưa tay, hướng gương mặt của anh liền vung một cái “bốp”!
Đỉnh đầu Phí Nhĩ Lạc nghiêng một cái, gương mặt tuấn tú, trong nháy mắt liền thấy dấu tay sưng đỏ.
Xem vậy, Mạn Ny Ti bị sợ đến cánh tay run lên. Đầu ngón tay xẹt qua vị trí ly trà "choang" một cái, rơi xuống đất, thanh âm đồ sứ vỡ vụn vang vọng trong nhà, được một lúc, vẫn còn dư âm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của tất cả mọi người, cũng căng lên. Trách nhiệm gánh trên vai.
"Không phải ta đã sớm bảo con quên cái con tiện nhân đó đi rồi hay sao?" Con ngươi An Đức Liệt Vương băng lãnh, đầu ngón tay dùng lực níu lấy cổ áo của Phí Nhĩ Lạc, cắn răng nói: "Cho đến bây giờ, cư nhiên mày còn nhớ tới cô ta?"
"Bà ấy là mẫu phi của con, sao con không thể nhớ chứ? Nếu lúc trước người không thích bà ấy, thì sao còn cưới bà ấy đây. Người đã cưới, không đối tốt với bà ấy, nhưng cũng không nên ép con quên bà ấy." Phí Nhĩ Lạc cũng không e ngại ông, hình như là biết mình buông xuống đại nạn, anh phát ra tiếng cười nhạo, nói: "Thế nào? Chẳng lẽ, phụ vương cho rằng người bảo con quên, con liền quên sao? Người muốn con quên mẫu phi của minh, nằm mơ!"
"Mày ——"Cánh tay An Đức Liệt Vương lần nữa giơ lên, muốn hướng mặt của Phí Nhĩ Lạc lần nữa vung lên.
Một bàn tay lại đúng lúc đưa ra cản ông.
An Đức Liệt Vương quay mặt sang, mắt lạnh ngưng mắt nhìn Tát Khắc Tốn đứng ở một bên vươn tay ngang ra cản trở ông xuống tay, đáy mắt lạnh băng, nghiến răng nói: "Thế nào? Mày cũng muốn tạo phản sao?"
"Tạo phản?" Tát Khắc Tốn cười cười, con mắt sắc thâm trầm như biển: "Phụ vương, người quá coi trọng con rồi?"
"Cút ngay!" Tay An Đức Liệt Vương hình như tương đối kém cỏi, nâng chân liền muốn hướng bắp chân của anh đá tới.
Tát Khắc Tốn không tránh ra, ngược lại trở tay nắm đầu ngón tay An Đức Liệt Vương, dùng sức đem ông đẩy lui về phía sau.
An Đức Liệt Vương hình như không có bất kỳ chuẩn bị, bị anh cứ như vậy đẩy về sau, cả người cũng lui lại vài bước. May mà, Ma Tây • đa͙σ Sâm thấy Tát Khắc Tốn đứng ra đối kháng với ông, đã nhanh chóng đi tới, thấy ông lui lại, vội vàng đưa bàn tay ra giữ chặt sống lưng ông, giúp ôn ổn định thân thể.
Tát Khắc Tốn vẫn đứng đó, lành lạnh nhìn ông ta.
An Đức Liệt Vương chưa gặp qua bị đối đãi như thế, trong nháy mắt, cả khuôn mặt cũng biến thành màu gan heo. Cánh tay ông ta đưa lên, đầu ngón tay phát run, cắn răng nhìn chằm chằm Tát Khắc Tốn, nói: "Mày CMN tạo phản sao?"
"Phụ vương, dù sao ngày mai bắt đầu, vương vị hoàng tộc Lạp Ma sẽ phải để con thừa kế, hiện tại con phản hay không phản, không phải cũng vậy sao?" Tát Khắc Tốn cười một tiếng: "Hôm nay, cho dù người có nhường hay không, vương vị này, đều là của tôi rồi!"
"Mày, mày——" An Đức Liệt Vương giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, chỉ thiếu điều không có ngất xỉu.
Thường ngày anh là một người tương đối trấn định, nhưng không có nghĩ đến, con trai của mình, lại dám không vâng lời mình như thế!
Tát Khắc Tốn không để ý ông, ngược lại nghiêng mặt sang bên, ánh mắt nhàn nhạt liếc xéo Phí Nhĩ Lạc, tầm mắt dọc theo gò má bị đánh đến có chút sưng đỏ liếc qua, đầu ngón tay anh dọc theo xương hàm nhẹ nhàng sờ, không có mùi vị gì cả mà nói với một vệ binh: "Còn không đi lấy đá tới giúp hoàng tử Phí Nhĩ Lạc tiêu sưng?"
Vệ binh vừa nghe, ngẩn ngơ, sau đó liền đáp một tiếng "Dạ", liền vội vã chạy đi ra ngoài lấy đá rồi.
"Ai muốn anh giúp tôi chứ?" Phí Nhĩ Lạc nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn chằm chằm Tát Khắc Tốn, cười lạnh: "Không phải anh hỗ trợ ly gián tình cảm giữa tôi và phụ vương sao? Anh nhìn tôi không vừa mắt, hiện tại như thế nào? Muốn tự mình giết tôi sao?"
Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, môi mỏng nhấp nhẹ, hờ hững nói: "Cậu có ngày hôm nay, là tự cậu gây nghiệt!"
"Anh ở đây nói bậy cái gì?" Phí Nhĩ Lạc trầm mặt, bàn tay nắm thành nắm đấm: "Không phải anh, phụ vương há có thể đối đãi với tôi như thế?"
"Cậu sai rồi." Tát Khắc Tốn cười nhạt: "Giữa chúng ta muốn nắm giữ chính quyền, cho tới bây giờ đều không phải là ỷ vào phụ vương là có thể được việc."
Mặt Phí Nhĩ Lạc trầm xuống, không hiểu nhìn anh.
Tát Khắc Tốn nghiêng mặt sang bên, tầm mắt theo Gia Mậu đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ đấu tranh: "Phí Nhĩ Lạc, cậu có trợ thủ là Gia Mậu, Tư Á bảo trì bình thản như thế, vì sao thì không đủ tĩnh tâm, đem tất cả mọi chuyện giao cho bọn họ xử lý đây? Nếu cậu nguyện ý tin tưởng bọn họ nhiều hơn một chút, không hủy diệt phụ nữ bên cạnh họ, có lẽ hôm nay, cậu đã là tân vương của hoàng thành Lạp Ma rồi. Nhưng đáng tiếc. . . . . . Cậu quá nóng vội! Cậu sai người đi giết Đóa Cáp • Cách Lợi và Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ, cậu cho rằng làm như vậy, có thể giúp bọn họ thoát khỏi phụ nữ, từ đó toàn tâm toàn ý giúp cậu về mặt chính sự. Nhưng cậu lại không nghĩ qua, mọi người là động vật có tình cảm, khi bọn họ có tình cảm với hai cô gái, coi như cậu giết họ, bọn họ vẫn tin tưởng, hơn nữa thề vì họ mà tìm ra hung thủ, để cho cậu trả giá thật lớn!"