Bất kỳ là ai, bị nói trúng bí mật sâu nhất ở đáy lòng, chỉ sợ đều tức giận, biểu hiện giờ phút này của Gia Mậu, quả thật chính là giấu đầu hở đuôi. Thất Dạ nhìn vẻ mặt kia của anh, trầm mặc. Dù sao trước kia bị anh trừng phạt quá nhiều lần, mỗi lần dạy dỗ cô đều nhớ rõ trong lòng. Giờ phút này, nhìn bộ mặt ác độc của anh, cô liền không kích động anh nữa!
Con mắt sắc của Gia Mậu sâu tối, giống như ánh sáng mặt trời trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai tròng mắt sâu kín nhìn vào trên người cô, hừ nhẹ nói: "Nam Thất Dạ, bây giờ cái gì cô cũng không cần quản, làm cho tốt bổn phận của cô là được! Còn nữa, đừng tưởng rằng cô hiểu rõ tôi. Cô . . . . . ."
Anh nói đến đây, những tức giận trên mặt đột nhiên liền từ từ biến mất. Sau đó, ánh mắt đột nhiên lóe lên, môi mỏng hình như thoáng có nét cười khổ xẹt qua, sau đó đưa tay, phun lên đỉnh đầu cô gái một cái: "Tự mình tắm!"
". . . . . ." Thất Dạ nhìn anh cầm vòi hoa sen phun loạn xạ trên người mình một trận, hình như không còn hứng thú để ý đến cô, xoay người một cái rời đi thẳng, đôi mắt cũng phát ra ánh sáng.
Quả thật không thể tin, Gia Mậu cư nhiên không trừng phạt cô ——
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông ra khỏi phòng tắm, chân mày của cô, khóa sâu lại không thể giãn ra được.
Xoay người, thân thể dời đến dưới vòi hoa sen, cảm nhận được nước ấm xối lên trên người, cô đưa tay bưng kín gương mặt, nhắm chặt hai mắt.
Trong đầu, lại không ngừng hồi tưởng, thời điểm anh gõ lên đầu cô, bên môi để lộ cười nhạt.
Như thế nào lại cảm thấy, thê lương như vậy?
Có phải anh với Y Toa Bối Lạp- Hi Nhĩ có chuyện gì xảy ra không, mới có thể làm cho cô ấy đột nhiên mất tích. Mà sau khi Y Toa Bối Lạp đột nhiên trở về, anh cũng không cưng chiều cô ấy. Chỉ là . . . . . . Thời điểm Tư Á muốn tìm cô ấy phiền toái, giúp cô ấy một chút. Hơn nữa, còn dẫn cô trở về phủ thượng tướng. . . . . .
Thất Dạ có thể tưởng tượng được, khẳng định Gia Mậu vẫn còn tình cảm với Y Toa Bối Lạp, nếu không sao anh lại trở mặt với Tư Á.
Quan trọng hơn, anh đưa Y Toa Bối Lạp từ trong tay Bỉ Lợi – Trát Tạp Tây về. Nếu như không có chút mâu thuẫn nào, cơ bản không thể có chuyện này. Mà kỳ lạ hơn là, sau khi Y Toa Bối Lạp trở về phủ đặc cấp thượng tướng, hình như không động chạm với Gia Mậu nhiều lắm, ngược lại rất cố gắng thân cận với cô. Chẳng lẽ tình cảm của Y Toa Bối Lạp với cô sâu đậm hơn tình cảm với Gia Mậu sao?
Không phải nói, cô cũng không phải con gái ruột của gia tộc Hi Nhĩ, chỉ là con gái nuôi thôi sao?
Đầy bụng đều là nghi ngờ, Thất Dạ càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng không nhịn được, đưa tay hung hăng đánh vào tường một cái.
Mẹ nó! Chuyện tình của người đàn ông kia, có quan hệ gì với cô, tại sao đầu óc của cô, hoàn toàn xoay quanh chuyện của anh ta? Như vậy, quá không công bằng. Anh ta căn bản, coi cô như công cụ lợi dụng, anh muốn lợi dụng cô như đứa ngốc vậy sao?
Tuyệt đối không!
Cô là Nam Thất Dạ, nhất định sẽ không để cho người khác tìm cơ hội, nắm cô trong tay! Cô phải cố gắng phản kháng, làm cho Gia Mậu biết, sự tồn tại của cô với anh mà nói, là không thể thiếu. Về phần . . . . . . Tạp Lạc Nhi – Hi Nhĩ, nếu hôm nay tôi thay mặt cô, cô đừng trách tôi vô tình. Tôi không phải cô, tôi muốn làm gì, chỉ biết làm theo trái tim mình, tuyệt đối sẽ không vì chiếm thân thể của cô, liền mặc kệ những người thân trước kia của cô, muốn làm gì thì làm!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vương Cung, phòng sách.
Hai bóng dáng cao lớn đồng thời xuất hiện ở cửa phòng sách, hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng một người trong đó nhấp nhẹ, nhàn nhạt mở miệng, nói: "Vương huynh, thật trùng hợp!"
"Chẳng qua là cùng tới cho phụ vương thỉnh an mà thôi!" Hai tay của Tát Khắc Tốn bắt chéo sau lưng, cười như không cười nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt: "Phí Nhĩ Lạc, chuyện tối hôm qua, tôi thật sự cảm thấy rất xin lỗi. Tôi hi vọng, cậu không sao!"
"Vương huynh, hiện tại không phải tôi không việc gì sao?" Môi mỏng của Phí Nhĩ Lạc bĩu một cái, cười như không cười theo dõi hắn: "Trừ phi . . . . . . Anh muốn tôi xảy ra chuyện?"
"Phí Nhĩ Lạc, nói đùa phải có mức độ!" Tát Khắc Tốn cũng không tức giận, nhếch miệng mỉm cười, đột nhiên liền đưa tay về phía bả vai của Phí Nhĩ Lạc vỗ một cái, nói: "Nếu phụ vương nghe được mấy lời này, nhất định không vui!"
Phí Nhĩ Lạc như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, bả vai co rúc một hồi, liền kéo ra chút khoảng cách với Tát Khắc Tốn. Nhìn cánh tay của đối phương dừng lại giữa không trung nửa giây sau đó từ từ hạ xuống, đôi mắt của anh híp một cái, nhàn nhạt cười nói: "Tôi nghe nói, tối hôm qua Vương huynh trên đường về cũng gặp tập kích. Xem ra, anh em chúng ta đều trở thành mục tiêu cho người khác."
"Tôi thật sự rất muốn biết, cũng có người đối phó Mạn Ny Ti hay không."
"Ai biết được? Có lẽ!"
Thanh âm Phí Nhĩ Lạc còn chưa nói hết, liền nghe được một đa͙σ thanh âm trong trẻo chen vào: "Tôi không phải là các anh, không có tâm tư muốn hoàng vị. Sẽ không có người muốn giết tôi, các anh yên tâm đi!"
Nhìn cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, Tát Khắc Tốn và Phí Nhĩ Lạc liếc mắt nhìn nhau, đều không đáp lại.
"Phụ vương hôm nay gọi tất cả chúng ta đến đây, nhất định có chuyện, trước tiên vào bên trong cho người thỉnh an đi!" Thời điểm Mạn Ny Ti đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía bọn họ, Tát Khắc Tốn chuyển đề tài, đưa tay về phía cánh cửa phòng đẩy ra.
Trong phòng sách, một thân thể cao lớn ngồi ngay chính giữa bàn đọc sách, liếc thấy bọn họ xuất hiện, ông đem quyển sách để xuống, chỉ chỉ ghế salon bên cạnh bàn trà, nói: "Ngồi đi!"
Ba người đều ngồi xuống.
An Đức Liệt Vương thong thả đứng dậy, hai tay vắt chéo sau lưng, từ từ đi về phía bọn họ.
"Phụ vương, chúng con đến thỉnh an Người. Hôm nay, không hẹn mà cùng nhau đến." Thấy An Đức Liệt Vương sắp đến gần bọn họ, Mạn Ny Ti lập tức liền đứng lên đỡ ông: "Người vừa không ngủ một đêm sao?" Sao người ngồi trên.
Thời điểm An Đức Liệt Vương có việc phiền lòng, luôn thích không ngủ một đêm. Như vậy, giúp cho ông tỉnh táo lại nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn. Chỉ là . . . . . . Hôm nay ông phản ứng như vậy, có phải có chút quá mức quỷ dị không?
"Ta muốn nghe một chút, sự tình ngày hôm qua gặp tập kích của các con." An Đức Liệt Vương ngồi ở vị trí chính chủ, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn về phía các con của mình: "Mạn Ny Ti, buổi sáng có phải con cũng đột nhiên gặp tập kích?"
Mạn Ny Ti nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Phí Nhĩ Lạc và Tát Khắc Tốn. Bọn họ cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua cô, thờ thờ ơ ơ.
An Đức Liệt Vương cũng không tức giận, chỉ là lòng bàn tay đột nhiên vỗ lên mặt bàn, lúc đó mấy người đều rồi rít nhìn về phía ông, ông thẳng thắn rút mấy tờ giấy A4 từ bên cạnh ra, cầm lên đưa cho ba người mỗi người một phần, nói: "Trở về đi, xem những thứ này một chút, xem hiểu rồi, thì lại tới tìm ta."
Ba người hai mặt nhìn nhau, nhưng luôn không thể cãi lời của ông, liền rối rít đứng dậy, nói tạm biệt rồi lui ra ngoài.
Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất sau cửa phòng, chân mày An Đức Liệt Vương, khóa sâu lại một chỗ.
Ông nỗ lực duy trì yên ổn như vậy, cuối cũng là phải phá vỡ.
Mấy đứa bé này, mặc dù đều là người thông mình, nhưng làm việc, thường hay thái quá. Chỉ sợ sau này, bất kể là người nào trở thành Vua thế hệ mới, đều không thể lấy được thần phục chân chính của nhân dân.
Vì vậy, ông cho bọn họ một cơ hội!
Người nào nắm chặt, người đó sẽ trở thành Vua tương lai!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi tắm nước nóng, Thất Dạ đổi một bộ đồ sạch sẽ thoải mái mặc ở nhà, cả người mệt mỏi cũng thư thái không ít, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Nhưng đây đều là chuyện trước khi cô đến nhà ăn.
Giờ phút này, mắt thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi ở bàn ăn, đang nhàn nhạt trao đổi mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, liền hơi trầm xuống.
Bọn họ ở chung hình như rất hòa hơp, xem ra thậm chí có điểm giống như vợ chông già. Thời điểm người đàn ông nói, người phụ nữ liền mỉm cười nhìn anh ta. Thời điểm người phụ nữ cười, ánh mắt của người đàn ông gián tiếp dao động ở trên người cô ta. . . . . . Giống như, tất cả sự vật còn lại, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì!
Hình như Y Toa Bối Lạp phát hiện Thất Dạ đến trước nhất, cánh tay cô ta giơ lên quơ quơ, nụ cười ngọt ngào di động ở khóe miệng, cười nhẹ nhàng: "Chị, chị đến đây, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, đang chờ chị!"
"Bữa ăn sớm hơn?" Môi mỏng của Thất Dạ lạnh lùng phủi một cái, mắt thấy bóng dáng cây nhãn bên ngoài cửa sổ hình như không lệch đi chút nào, cười giễu cợt nói: "Hẳn là đồ ăn Trung Quốc đi?"
"Ừ. . . . . ." Đối với sự hờ hững của Thất Dạ, Y Toa Bối Lạp cũng không ngại, cô thậm chí đứng lên đi về phía Thất Dạ, nói: "Chị, chị dậy đã trễ, chỉ là trước kia chị cũng thích như vậy, em có thể hiểu được. Chị luôn thích ăn đồ ăn Trung Quốc trước bữa sáng! Đến, ngồi bên này. . . . . ."
Cô ta đưa tay về phía cánh tay Thất Dạ, muốn kéo Thất Dạ qua.
Thất Dạ kịp thời né tránh, đôi mắt xinh đẹp, lạnh lùng liếc về phía cô ta, nói: "Tôi không mang thai, không cần cô đỡ!"
Thân thể Y Toa Bối Lạp hình như cương cứng một chút, nâng đôi mắt, không hiểu nhìn cô.
"Thượng tướng, tôi có thể ngồi đây chứ?" Thất Dạ không để ý tới cô ta, đi lên trước, bước chân di chuyển đến trước mặt Gia Mậu, chỉ chỉ vị trí bên cạnh anh: "Tôi muốn ngồi ở đây."
"Đó." Vị trí kia, thật ra thì cũng coi là vị trí của chủ nhà, đối với yêu cầu Thất Dạ nói lên, Gia Mậu hình như cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Cám ơn thượng tướng." Thất Dạ thấy anh không có dị nghị, liền đặt mông ngồi xuống.
Chân mày của Y Toa Bối Lạp ở bên cạnh nhẹ nhàng nhíu một cái, trở về ngồi xuống lần nữa.
Thân thể Gia Mậu ngồi ở chính giữa, thời điểm Thất Dạ còn chưa ngồi ấm chỗ, đột nhiên liền nói với cô: "Cô nên quỳ gối trên sàn nhà đút cơm cho tôi ăn mới đúng."
Đôi mắt sắc của Y Toa Bối Lạp vừa nháy, có chút kinh ngạc nhìn Gia Mậu trước, sau đó liền nhìn về phía mặt mũi của Thất Dạ.
Thân thể Thất Dạ cũng cứng đờ, nâng mí mắt lên, lại thấy Gia Mậu đang sâu kín nhìn về phía cô, tay nhỏ bé của cô vốn đang để trên đầu gối, từ từ nắm chặt thành quả đấm.
Môi mỏng của người đàn ông nhàn nhạt mím lại, nhẹ giọng nói: "Cô là nô lệ cưng chiều của tôi, không phải sao? Chuyện nô lệ cưng chiều cần làm, chỉ là khiến chủ nhân vui vẻ. Trừ chuyện này, cô có thể làm chuyện gì khác? Có phải là một cái hố, để chủ nhân giải quyết nhu cầu sinh lý? Giống như đêm hôm qua——"