Thất Dạ phản ứng rất là mau lẹ , cô lật người dậy, đem áo của Nam Tuyệt Hiêu ném qua. Mắt thấy người đàn ông kia nhanh chân bước đến, cô liền vòng qua ghế sa lon, kéo ra khoảng cách với hắn.
Mặc dù cô không có đắc tội với hắn, nhưng cặp mắt của đôi phương lúc này quá sắc bén, giống như hận không thể giét chết cô ngay vậy! Cô là ai chứ, tất nhiên sẽ không thể để cho người khác không có lý do gì lại đến mặc sức hành hạ mình được. Cô cần biết hắn là ai làm khỉ gió gì, tóm lại là không được phép chọc tới cô!
"Điện hạ!" Chợt, một âm thanh lành lạnh ở phía đối diện Thất Dạ cùng người đàn ông, truyền tới.
Phí Nhĩ Lạc quay mặt liếc về phía cửa một cái, nhưng thấy dáng dấp cao lớn của một người đàn ông đang tiến vào, trong mắt hắn là sự thâm sâu khó lường, nháy mắt liền thu lại, bày ra cái vẻ khiêm tốn hàng ngày!
Người đàn ông này thay đổi sắc mặt giống như là thời tiết vậy!
Thất Dạ ở đáy lòng phẫn nộ mắng một tiếng, ngoài mặt lại trấn định tự nhiên, thậm chí là khóe miệng cũng không có hạ xuống.
"Nam Thành chủ!" Phí Nhĩ Lạc đôi tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn Nam Tuyệt Hiêu: "Ta đang muốn tìm ngài, ngài đã tới rồi!"
"Điện hạ tìm tôi có việc gì sao?" Tầm mắt Nam Tuyệt Hiêu, liếc tới khuôn mặt Thất Dạ, cô thật là ranh mãnh, nhân có sự xuất hiện của hắn liền chuồn ngay ra ngoài.
"Cô gái đó không phải là vật cưng của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc ư, tại sao lại xuất hiện ở trong phòng của Nam Thành Chủ?" Con mắt Phí Nhĩ Lạc, mang một chút ý vị mơ hồ.
"mới vừa rồi, tôi cùng cô ấy nhảy một điệu, cô ấy cảm thấy trong người không được thoải mái, tôi liền đem cô ấy lên đâ nghỉ ngơi. Điện hạ yên tâm đi, cô ấy là người của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, một lát nữa tôi sẽ cho người đưa cô ấy về phủ của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc!" Nam Tuyệt Hiêu môi mỏng nhất mạt thanh thanh thiển thiển cười nhạt, khóe mắt đuôi mày, cũng nhuộm một sắc thái đầy thâm ý.
Phí Nhĩ Lạc nâng cánh tay lên, nhàn nhạt cười nói: "Không cần Nam Thành chủ phí tâm, lát nữa ta cũng có việc cần phải đi đến phủ thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, thuận đường đưa cô ấy về được rồi!"
Nam Tuyệt Hiêu mày rậm vừa nhấc, ánh mắt liếc dọc theo khuôn mặt Phí Nhĩ Lạc, mới nói: "Tôi còn tưởng rằng, Điện hạ sẽ đích thân đưa trung tướng Ngõa La Luân hồi doanh trung !"
"Tắc Tây Lợi Á đứng hàng Trung tướng, võ nghệ lại không phải kém, bên cạnh còn có vệ binh che chở, không có việc gì. Ngược lại ŧıểυ thư Nam Hi. . . . . . Xem ra nhu nhược đáng thương, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc hiện tại lại rất ưa thích cô ấy, ta không thể để cho cô ấy có thể xảy ra chút chuyện gì không hay!" Phí Nhĩ Lạc thật mỏng cười một tiếng, nói: "Dù sao ta cũng là ngồi chuyên cơ bay thẳng tới đó, ta sẽ đưa cô ấy về là được!"
"Ha ha, vậy thì thật là tốt." Ánh mắt Nam Tuyệt Hiêu ngầm đánh giá Phí Nhĩ Lạc, cho đến khi người đàn ông kia cảm nhận được ánh mắt “thiết tha” của hắn mà trường lại, mới tiếp tục nói: "Như vậy, không biết Điện hạ có để ý hay không nếu Nam tôi cũng muốn được ngài đưa một đoạn đường đây?"
Anh cũng biết, Nam Tuyệt Hiêu chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy đem Nam Thất Dạ giao ình! Nam Tuyệt Hiêu sợ anh sẽ động thủ đối với Nam Thất Dạ! Nhưng Nam Tuyệt Hiêu có phải đã lo lắng quá hay không? Người là anh lấy từ trên tay Nam Tuyệt Hiêu, nếu trên đường anh thực sựu xuống tay với cô, đến lúc đó Gia Mậu truy vấn, vậy không phải là anh sẽ không có biện pháp giải thích? Như vậy sẽ gây ra phiền toái lớn rồi.
Phí Nhĩ Lạc môi mỏng câu nhất câu, nói: "Nam Thành chủ lại có chuyện gì muốn đi gặp thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc sao?"
"Đúng vậy!" Nam Tuyệt Hiêu không có mùi vị gì cả mà nói: "Hơn nữa, là chuyện cực kỳ quan trọng. Tôi muốn được tự mình nói với thượng tướng!"
Cứ như vậy, liền lấy cớ ngăn cản sạch những lời Phí Nhĩ Lạc muốn tiếp tục truy vấn!
Phí Nhĩ Lạc há có thể không nghe được hắn ngụ ý chảng qua là thuận dịp thì chơi, nhưng đối phương đều đã nói như vậy rồi, người ta lại là nhân vật có mặt mũi, anh có thể nói một tiếng"Không" sao? Vào lúc này, muốn cùng ở một mình với Nam Thất Dạ một lát, âm thầm giải quyết chuyện gì đó cũng không thể rồi !
Ngươi được đấy Nam Tuyệt Hiêu, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, cũng đừng trách ta mặt nặng mày nhẹ với ngươi rồi ! Ta muốn để cho ngươi biết, ta Phí Nhĩ Lạc cũng không phải là người dễ bị bắt nạt!
Anh liền duỗi tay, tự nhiên thanh thản mà cười nói: "Đã như vậy, thì chúng ta liền cùng đi đi!"
"Điện hạ, xin mời!" Nam Tuyệt Hiêu thân mình khẽ nghiêng, làm ra một tư thế mời.
Ánh mắt Phí Nhĩ Lạc liếc sang hắn, con mắt sắc lạnh lẽo, liền phất nhẹ tay áo, đi ra bên ngoài: "Hi vọng không có Nam Thành chủ thì đại điện Carlo, vẫn có thể chịu đựng được!"
Nam Tuyệt Hiêu cười mà không nói.
Có một số việc, không đến một khắc cuối cùng, sẽ không biết rốt cuộc là ai thắng ai thua đấy!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vương Cung.
Nghe nói, đại thần mình sủng ái nhất Ma Tây • đa͙σ Sâm cầu kiến, An Đức Liệt Vương cho cung nhân truyền ông ta vào thư phòng.
Ma Tây tiến vào thư phòng, còn lại toàn bộ đều lui ra ngoài. Ông thi lễ đối với An Đức Liệt Vương, người nọ khoát khoát tay, ý bảo ông bỏ qua.
"Vương, người lại đang đọc sách sao?" Nửa thân của Ma Tây hơi cong xuống, một bức kính cẩn.
An Đức Liệt Vương tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng vóc người lại tương đối tinh tráng. Sắc mặt của ông ta đỏ thắm, mũi thẳng môi mỏng, lúc còn trẻ chắc chắn là rất tuấn mỹ, xem ra cực kỳ thành thục chững chạc. Ông chỉ là rất tráng niên, tự nhiên sẽ không có vẻ như một ông lão, trái ngược lại là một người đàn ông tráng niên rất có sức quyến rũ, đôi mắt sắc sảo thâm sâu, giống như một hồ nước sâu thăm thẳm tràn đầy âm u, tùy lúc đều có thể dieetju trừ ngươi ngay lập tức.
Cũng khó trách, Ma Tây lại cung kính với ông ta như thế.
"Ông có việc gấp muốn nói với ta?" An Đức Liệt Vương thanh âm lành lạnh, ánh mắt chỉ khẽ lướt qua mặt ông, liền rời đi ngay.
"Dạ!" Ma Tây vội vàng nghiêng thân, nhỏ giọng nói: "Vương, hôm nay điện hạ Tá Khắc Tốn tới phủ Đại nguyên soái của tôi."
Con ngươi An Đức Liệt Vương ngưng tụ, từ từ đem quyển sách trong tay thả xuống.
Ma Tây biết tâm ý của ông ta, hai tay chống xuống, cả người liền quỳ xuống đất: "Vương, Điện hạ Tát Khắc Tốn có ý tốt, thuộc hạ không dám nhận."
"Đó?" An Đức Liệt Vương môi mỏng nhếch lên, đáy mắt có ánh lạnh di động.
"Theo lời Điện hạ Tát Khắc Tốn, nghe là muốn cùng ŧıểυ nữ kết thân. ŧıểυ nữ sinh ra đã ngu độn, há có thể tiến vào hoàng gia trở thành con dâu? Tôi chỉ sợ vạn nhất nó gây ra điều gì. . . . . ."
"Ông là đang muốn nói gì với ta?"
Nghe giọng nói lạnh lùng của An Đức Liệt Vương, cả thân thể Ma Tây cũng trở nên cứng ngắc. Lòng bàn tay ông úp sát xuống mặt đất, cung kính cúi đầu sát sàn nhà lạnh lẽo: "Thuộc hạ vô ý mạo phạm vương, nếu như Điện hạ Tát Khắc Tốn thật hi vọng cưới ŧıểυ nữ làm vợ, thuộc hạ hi vọng An Đức Liệt Vương cho thuộc hạ làm chủ, đem hôn sự này tác thành!"
Thanh âm của ông còn chưa dứt, liền thấy sắc mặt An Đức Liệt khẽ đổi một cái. Lòng bàn tay của ông ta hướng mặt bàn hung hăng vỗ, thân thể cao lớn liền đứng lên, nâng chân không chút do dự đạp vào bả vai Ma Tây.
Ma Tây không nghĩ tới ông ta sẽ hành động như thế, dù là nghĩ đến, giờ phút này ông cũng không dám né tránh. Vì vậy, bị ông ta dùng sức đá một cái, cả người ông liền ngã sang bên cạnh. Trên trán có một dòng ấm nóng trào ra, ông đưa tay lên sờ sờ, liền thấy vết máu đỏ tươi chảy xuôi ra ngoài.
Nhìn cái dáng vẻ đờ đẫn kia, An Đức Liệt Vương lạnh lùng khẽ hừ, nói: "Ông thật không có tiền đồ? Hoàng gia ta nguyện ý cưới con gái ông làm nàng dâu, lại khiến ông không hài lòng? Ông có thể bước vào cửa chính của hoàng thất đó là vinh hạnh cho ông! Đã cho ông mặt mũi ông lại không biết xấu hổ!"
"Thuộc hạ cũng không có ý này!" Nghe giọng nói lạnh lùng này của An Đức Liệt Vương, Ma Tây lúc này nào dám nói gì, ông chỉ là nằm rạp xuống, nói: "Thuộc hạ nguyện ý tất cả nghe theo chỉ thị cùng an bài của vương, tuyệt không nửa điểm dị nghị!"
"Đó?" An Đức Liệt Vương cười lạnh một tiếng, nói: "Mới vừa rồi còn quỳ xuống cầu ta không nên kết thân với gia tộc đa͙σ Sâm các người!"
Đỉnh đầu Ma Tây hạ sát xuống mặt đất, hung hắng dập xuống hai cái.
An Đức Liệt Vương thấy thế nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, đứng lên cho ta đi, có quỳ ở đấy nữa cũng không thay đổi được gì!"
"Thuộc hạ không dám!" Thân thể Ma Tây còn quỳ ở nơi đó!
"Đứng lên!" thanh âm An Đức Liệt Vương, chợt lạnh đi mấy phần.
Ma Tây có lớn mật, cũng không dám phản nghịch người đàn ông này, vì vậy lời nói của An Đức Liệt Vương vừa dứt, cả người ông liền vội vàng suýt ngã mà đứng lên. .
An Đức Liệt Vương ung dung ngồi trên vương vị, khẽ hất hàm nhìn ông, nói: "Nam Nhã Toa không muốn làm nàng dâu của hoàng gia hay sao."
"Nha đầu kia vẫn luôn thích Ngõa La Luân nhà Tư Á • Kiều!"
An Đức Liệt Vương mày rậm cau lại, đầu ngón tay mơn trớn cằm: "Ông là nghĩ tới muốn ta đem Nam Nhã Toa chỉ hôn cho Tư Á?"
"Thuộc hạ cũng không có ý đó." An Đức Liệt Vương gấp giọng nói: "Đây chẳng qua chỉ là tâm ý riêng của ŧıểυ nữ nhi, thượng tướng Ngõa La Luân hình như vẫn còn rất nhơ thương với vị hôn thê xấu số. Mà hiện nay bên cạnh anh ta vẫn còn có một số sủng cơ, chỉ sợ là không có ý muốn cưới Nam Nhã Toa."
"Trước đây nhà đa͙σ Sâm các người vì Nam Nhã Toa có nhờ người mai mối tới nhà Ngõa La Luân làm mai ta cũng có nghe nói." An Đức Liệt Vương thở phào một cái, tỉnh táo nói: "Thật không có nghĩ đến thượng tướng Ngõa La Luân lại thật giống với cha anh ta, nìn cô gái nào không ưa mắt, coi như biết rõ rất có lợi cho con dường chính trị, cũng chết sống không cưới!"
"Thuộc hạ cũng không hy vọng Nam Nhã Toa cùng Ngõa La Luân gia tộc có mối quan hệ quá gần." Ma Tây nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Vương, trước mắt thế lực của ngũ đại Quý tộc ở hoàng thành Lạp Ma đang từ từ khuếch tán. Bác phần cùng gia tộc Trác Tây rõ ràng cho thấy sự yếu thế, Ngõa La Luân cùng A Nhĩ Bá Đặc rõ ràng ở cùng một phe. Mà gia tộc đa͙σ Sâm của tôi mấy chục năm này đều ở trên cao, tôi sợ tiếp tục như vậy. . . . . ."
"Ông biết trong hoàng thất cũng đã chia thành vài thế lực?" An Đức Liệt Vương cười như không cười nhìn ông: "Ta đây là vương, tất nhiên là thế lực lớn nhất, nhưng hai vị hoàng tử cùng công chúa, cũng đều có thế lực riêng của từng người rồi ! Nhất là, Vương Hậu cố ý bồi dưỡng công chúa cùng Công Tước Tát, lòng có tâm cơ đã rõ rành rành."
Thân thể đa͙σ Sâm cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn tới phía trước: "Vương có ý tứ là. . . . . ."
Câu nói kế tiếp, ông cũng không dám tùy tùy tiện tiện nên chỉ nói ra nửa câu.
An Đức Liệt cũng là khóe miệng ngoắc ngoắc, nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn ông, nói: "đa͙σ Sâm, đây chính là cơ hội!"
Ma Tây tự nhiên biết.
Nhưng cơ hội này, phần thắng của bọn họ cũng không lớn!
Nhìn chiếc máy bay trực thăng kia dừng lại ở ngoài đại điện Kaloka, Thất Dạ thật là phiền muộn.
Bình sinh cô ghét nhất là phải ngồi máy bay.
Đang lúc cô muốn nói có thể không cần lên hay không, sau lưng đã có người đẩy đẩy. Cả người cô liền mất thăng bằng, nhằm bậc thang mà xô tới, mà hướng này, dĩ nhiên chính là này máy bay trực thăng rồi !