"Oa, đó không phải là hoàng tử Tát Khắc Tốn sao?"
"Bên cạnh ngài ấy, là Đại Nguyên Soái đa͙σ thiên kim ŧıểυ thư Nam Nhã Toa— —"
"Bọn họ thật sự rất xứng đôi, nhưng trước kia cũng không nghe nói bọn họ sẽ đi chung với nhau, bây giờ là thế nào?"
". . . . . ."
Một trận âm thanh ồn ào lả tả bay lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong hội trường. Tắc Tây Lợi Á, cũng nhanh chóng cáo biệt với Thất Dạ và Thiên Đại, vòng qua đám người, tránh ra mọi người, đi về phía ban công.
Ánh mắt Thất Dạ cũng không nhìn theo vị trí mà mọi người đang nhìn, ngược lại nhìn theo bóng lưng Tắc Tây Lợi Á.
"Sao vậy?" Thiên Đại cũng phát giác chuyện này, cô đưa tay nhẹ nhàng nắm cổ tay Thất Dạ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có cảm thấy cô ta có chút kỳ lạ không?"
"Xem ra, có người đang chú ý cô ấy có mặt ở đây." Môi anh đào của Thất Dạ nhẹ nhàng cong lên, âm thanh nhàn nhạt, nói: "Nhưng mà bây giờ có thể không phải, mới vừa rồi cô ấy cùng Phí Nhĩ Lạc, Gia Mậu, Tư Á ở chung một chỗ, không khí cũng không quá lạ. Hiện tại. . . . . . Tát Khắc Tốn cùng Nam Nhã Toa đến, cô ấy liền tránh đi, rõ ràng cho thấy, cô ấy không muốn chạm mặt Tát Khắc Tốn. Chẳng lẽ là, giữa bọn họ có cái gì đó?"
Thiên Đại ở bên cạnh cười khẽ, đưa tay đâm đâm vào đầu cô: "Có phải cậu muốn làm trinh thám."
"Nếu như có thể do thám chút gì đó, cớ sao không làm?" Khóe miệng Thất Dạ bĩu một cái, nụ cười nơi đáy mắt, lấp lánh trong trẻo, đem cả người cô, cũng phát ra thần thái sáng láng!
Ánh mắt Thiên Đại ngưng tụ, ngó nhìn thân thể cao lớn khác đang nhanh chóng tiến gần, thân thể hơi cứng ngắc, nhỏ giọng nói: "Chúng ta tìm cơ hội khác nói chuyện!"
"Không cần nhớ, chúng ta cũng mạnh khỏe!" Thất Dạ gật đầu, thời khắc bước chân Tư Á đến, lông mày nhếch lên trừng anh ta, quay đầu nhìn hướng cái người cũng bước đến đến đây – Gia Mậu.
"Thế nào, tôi đâu có trêu chọc cô?" Tư Á đưa tay nắm lấy bả vai Thiên Đại, nhàn nhạt cười hỏi: "Tôi chính là làm cô ấy khổ sao? Hay là cô ấy nói với cô là tôi rất đáng sợ?"
"Bản thân bộ dáng Thượng tướng đại nhân là thế nào, tôi nhớ là ngài rõ hơn người khác chứ!" Thiên Đại tránh nặng tìm nhẹ, đáp lời.
Tư Á liền cười, nâng cằm, nhấp một ngụm rượu, thời khắc cúi đầu, nhìn theo vị trí hướng cửa mà cô đang nhìn, mặt mày sâu hơn, đầu ngón tay chợt nắm cằm cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.
Thiên Đại sửng sốt, đầu ngón tay người đàn ông liền nhân cơ hội dùng lực bóp một cái, lưỡi dài lộ ra, thời khắc tách hàm răng cô ra, chất lỏng vừa cho vào trong miệng, tất cả từ từ trút vào trong miệng cô.
"Ừ. . . . . ." Thiên Đại cau mày, có chút không chịu nổi, thân thể hơi nhũn ra. Chỉ là, cô không có sức miễn dịch với rượu, khi bị người đàn ông trút một ít rượu vào miệng, liền cảm thấy cả người nóng ran, cả người dán lên ngực đối phương.
Tư Á rất hài lòng với biểu hiện của cô, bàn tay luồn ra sau eo cô, hơi dùng sức, làm cả người cô, càng dán chặt vào mình.
Anh biết, mặc dù cô không thích phương thức chung sống như vậy của anh, nhưng mà không thể kháng cự!
Mà anh thì. . . . . . Cảm thấy như vậy, cũng rất tốt!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Nhìn cái gì?" Ánh mắt cô gái, vẫn ngưng mắt nhìn theo hướng khác, Gia Mậu dùng sức nắm lấy các đốt ngón tay thon dài của cô, càng dùng sức siết chặt tay cô.
Thất Dạ cảm giác hơi đau, ánh mắt thu lại khỏi vị trí đôi nam nữ đang dây dưa hôn nhau, cau mày, trừng mắt với Gia Mậu: "Mắc mớ gì tới anh? Tư Á kia, nhìn tác phong nhanh nhẹn bên ngoài, không ngờ là một đại sắc ~ lang — —"
Gia Mậu đáp lời. "Không thể nào?" Gia Mậu “hừ” nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn qua chỗ Tư Á và Thiên Đại, khóe miệng cong lên, nói: "Tôi thấy Thiên Đại thật thích như vậy — —"
"Mới không như vậy!" Tay Thất Dạ nắm thành nắm đấm, cắn răng nói: "Cô ấy nhất định là bị ép buộc."
"Tôi nghĩ em cũng thích. . . . . ."
"Câm miệng!" Thất Dạ vừa muốn quát anh, nhưng thấy trước mắt có bóng dáng xinh đẹp tiến tới, những lời mắng chửi chuẩn bị nói ra cũng nuốt về, hướng về phía cô gái đang tiến đến gần bọn họ mà cười cười: "Nam Nhã Toa, thật trùng hợp!"
Bởi vì tiến đến cùng Tát Khắc Tốn, giờ phút này, Nam Nhã Toa chính là tiêu điểm chính của mọi người. Mà thời khắc cô tiến đến chỗ của Thất Dạ và Gia Mậu, cũng biến họ thành tiêu điểm chú ý.
Trên thực tế, coi như cô không đến, cũng có đông đảo thiên kim danh môn nhìn chằm chằm Gia Mậu. Chỉ là, mọi người đều biết Gia Mậu là một người không gần nữ sắc, bình thường đều mặt lạnh đối với những người phụ nữ thân cận, vì vậy không có nhiều cô gái dám tiến lên chào hỏi với anh. Chỉ là, Nam Nhã Toa, sợ hãi liếc nhìn anh, sau đó cười với Thất Dạ, nói: "Nam tỷ tỷ, thật vui mừng khi gặp chị!"
"Ừm!" Thất Dạ gật đầu, khóe mắt lại lườm cái người đang đứng trước mắt bọn họ - Tát Khắc Tốn, lại nghiêng nhìn Gia Mậu, cung kính hướng về phía Tát Khắc Tôn chào hỏi: "Xin chào Điện hạ!"
"ŧıểυ thư Nam Hi, thật vui vì chúng ta lại gặp mặt!" Tầm mắt Tát Khắc Tốn, thoáng nhìn theo gương mặt cô, sau đó rơi trên người Gia Mậu: "Tôi nghe nói, hôm nay Phí Nhĩ Lạc và Tắc Tây Lợi Á cũng tới, không biết, bây giờ bọn họ đang ở đâu!"
"Điện hạ muốn tìm bọn họ rất dễ dàng, hơn nữa lúc nào cũng có thể tìm được, không phải sao?" Gia Mậu cười như không cười liếc Tát Khắc Tốn, không hăng hái lắm: "Chỉ là, hình như đây là nguyên nhân khiến điện hạ tham dự bữa tiệc này?"
"Bởi vì tôi nghe nói có chút việc hay, nên mới tới!" Cánh tay Tát Khắc Tốn duỗi ra trước mặt Nam Nhã Toa, nói: "ŧıểυ thư Nam Nhã Toa, không bằng chúng ta đến chỗ Thượng tướng Ngõa La Luân chào hỏi đi!"
Thật ra thì, kể từ lúc tiến vào hội trường, ánh mắt Nam Nhã Toa thỉnh thoảng bắt gặp Tư Á nghiêng mắt nhìn, thời khắc thấy cảnh Tư Á và Thiên Đại ở chung một chỗ còn hôn, khuôn mặt cô buồn bã. Đương nhiên, cô cũng không mặt dày đến quấy rầy bọn họ, vì thế mới đến chào hỏi Thất Dạ. Hôm nay nghe thấy lời nó của Tát Khắc Tốn, tinh thần lập tức tỉnh táo. Đem bàn tay nhỏ bé khoác vào cánh tay người đàn ông, gật đầu: "Được!"
Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn sâu thẳm nhìn Thất Dạ, mới dẫn Nam Nhã Toa rời đi.
Trước khi bước chân Nam Nhã Toa rời đi, còn hướng về phía Thất Dạ le lưỡi, làm mặt quỷ.
Thất Dạ không nhịn được, mím môi cười một tiếng.
"Nếu như giữa Nam Nhã Toa và Thiên Đại phải lựa chọn một, tôi không nghĩ ra đáp an của em là gì." Cánh tay Gia Mậu đặt dọc theo bả vai cô, kéo cô ngồi xuống một chỗ: "Ân nghĩa khó cả đôi đường?"
"Ân nghĩa gì?" Thất Dạ lườm anh, sống lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo, nói: "Gia Mậu, anh thì sao?"
"Hả?"
"Ở giữa tình bạn và phụ nữ, anh sẽ chọn cái gì?" Thất Dạ nhếch môi, tầm mắt thoáng nhìn theo khuôn mặt của người đàn ông: "Bất luận anh chọn cái gì trước, đều là tình nghĩa khó cả đôi đường!"
Sắc mặt Gia Mậu lập tức trầm xuống.
Mặc dù vô ý báo thù, nhưng tâm tình của Thất Dạ cũng không tốt. Nhất là thời khắc, khóe mặt cô liếc nhìn về phía cửa.
Hai người tiến đến, cũng không náo động như Tát Khắc Tốn và Nam Nhã Toa. Dù sao bọn họ cũng là một đôi, cũng không phải tin tức mới. Chỉ là, khi bọn họ đến, vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cũng khó trách, dù sao cũng là trai tài gái sắc. Hơn nữa, nghe nói Mã Tu • Tát, cũng là nhân vật lừng danh trong xã giao. Sự xuất hiện của bọn họ, đương nhiên trở thành chủ đề của mọi người rồi.
Chỉ là, hai người kia không giống với Tát Khắc Tốn và Nam Nhã Toa, bọn họ vô cùng thân mật, dựa sát vào nhau. Trên người cô gái mặc chiếc váy lấp lánh tỏa sáng, khiến cô gái càng phát ra khí thế quý phái bức người. Mà cô gái, đương nhiên trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ cùng đố kỵ.
"Tôi không nhìn ra bọn họ thích làm náo động người khác."Đỉnh đầu Thất Dạ rất tự nhiên hướng lại gần đầu Gia Mậu, bắt đầu đặt lên bả vai anh: "Gia Mậu, bọn họ muốn phách lối ở đây sao?"
"Một loại chiến lược." Gia Mậu nhàn nhạt nói.
"Hả?" Thất Dạ có chút ngoài ý muốn, quay mặt sang, tầm mắt liếc nhìn gương mặt người đàn ông, trong mắt, có chút không hiểu.
Gia Mậu không có nói gì, chỉ nhún vai, dáng vẻ bí ẩn.
Lông mày Thất Dạ nhướng lên, hung hăng trừng anh.
"Em thật sự muốn biết?" Lòng bàn tay Gia Mậu vỗ nhẹ lên trán cô, động tác kia, dẫn theo mấy phần cưng chiều.
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh, giờ phút này bọn họ cách nhau khá gần, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của anh tương đối nhu hòa, đến nỗi khiến Thất Dạ có ảo giác, cử chỉ của anh, hình như chỉ có thể làm với người tình. Gương mặt cô, không khỏi ửng hồng, tần suất đập của tim, hình như cũng không ngừng gia tốc — —
Ánh mắt Gia Mậu cũng nhìn chằm chằm cô. Mặc dù sắc mặt anh rất lạnh nhạt, thế nhưng đôi mắt, lại ẩn chứa vô hạn thâm ý. . . . . . Hình như, có thể hòa tan toàn bộ thế giới!
Cổ họng Thất Dạ đột nhiên khô khốc, nhịn không được đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ cánh môi.
Động tác của cô, chọc cho con ngươi Gia Mậu tối sầm lại.
"Tôi — —" Đột nhiên, Thất Dạ cảm thấy tình huống có chút không ổn, thân thể liền lập tức dời đi một chút. Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Thôi, anh không muốn nói, tôi cũng không muốn biết, cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay, đến đây chấm dứt!"
Nếu không, liền quá mức lập dị — —
Nào có thể đoán được, cánh tay dài của Gia Mậu cũng luồn tới eo cô, nhàn nhạt nói: "Tôi cho em biết. . . . . . Những thứ kia, Vương Hậu chỉ thị bọn họ làm như vậy !"
"A?" Thất Dạ sửng sốt, nâng mắt, một đôi mắt xinh đẹp, vô tội nhìn người đàn ông.
"Mà quản bọn họ làm gì!" Gia Mậu cười, đáy mắt sáng lung linh.
Sau đó, Thất Dạ còn chưa phản ứng kịp trước câu nói của anh, lại thấy con ngươi người đàn ông phóng đại ở trước mắt. Sau đó, cô cảm thấy khóe miệng bị đè nặng, cánh môi anh đặt lên môi anh đào của cô.