Sau khi xe dừng lại, Thất Dạ không thấy có người đến mở cửa xe cho bọn họ, liền muốn tự đẩy cửa đi ra, không ngờ Gia Mậu đột ngột nắm lấy ngang hông của cô, kéo cả người cô ngã vào trong ngực anh. Ánh mắt của anh lấp lánh trong trẻo, vẫn nhìn cô, nhưng không hề lên tiếng.
Thất Dạ có chút buồn bực, cô nháy mắt mấy cái, cảm giác cổ họng cũng trở nên khô khốc, không nhịn được cánh môi khẽ nhúc nhích, cất giọng hỏi thăm: "Anh nhìn cái gì?"
"Nhìn em." Con mắt sắc của Gia Mậu thâm trầm, nhàn nhạt chăm chú nìn cô: "Em là một cô gái thật xinh đẹp."
". . . . . ." Nghe được lời Gia Mậu, trong lòng Thất Dạ chỉ dâng lên hai chữ: quái dị!
Gia Mậu này choáng nha, có phải uống lộn thuốc hay không?
Tay nhỏ bé của cô, chính là không tự chủ được vươn ra sờ soạng cái trán Gia Mậu, cô muốn kiểm tra xem đầu óc anh có vấn đề gì hay không.
"Em làm cái gì?" Gia Mậu bật cười, đem bàn tay nhỏ bé của cô kéo xuống.
"Có phải anh bị ngã nên đầu óc hỏng hết rồi không?" Thất Dạ chau mày, không vui nhìn chằm chằm anh. Kể từ sau khi gặp chuyện không may tại trường đua ngựa, thái độ của anh đối với cô quay ngoắt 360 độ, chuyển biến vô cùng lớn. Đột nhiên được đối xử như thế, trong lòng cô có chút ưu tư. Vì thế, cô thấp giọng ho một tiếng: "Anh không cần phải đột nhiên cứu em, lại khen em, ôm hôn em. Anh yên tâm, chuyện mà em đã dồng ý giúp anh, thì nhất định sẽ giúp anh. Cho nên. . . . . . Ừ ——"
Câu nói của cô chưa dứt, cánh môi đã bị Gia Mậu chặn lại. Đôi môi mỏng của người đàn ông trằn trọc trên cánh môi cô hôn một cái, cho tới khi cô gần như không thở được, mới chậm dãi buông cô ra. Ánh mắt của anh,lóe lên tia sáng chói mắt khiến người khác phải si mê, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhàn nhạt hình cung, nói: "Em nghĩ nhiều!"
Anh TM mới làm nhiều!
Thất Dạ ở trong lòng rủa thầm, nhưng ngoài mặt khóe miệng chỉ co quắp một cái, không trả lời.
Cô tuyệt đối không phải là loại người thích bị ngược đãi, những thứ anh cho cô nếm thử đã đủ khắc sâu vào trong óc cô, cô không muốn lại đi khiêu khích anh. Phải biết, tối hôm nay chỉ cần cô ngoan ngoãn giúp anh thực hiện nhiệm vụ, về sau anh nhất định sẽ cảm thấy, thật ra thì cô vẫn là người có ích, nói không chừng sẽ trọng dụng cô, sẽ không bao giờ đối xử tàn nhẫn với cô như trước nữa. Chỉ cần cùng Gia Mậu kết thành đồng minh, cô cũng sẽ không bị anh khi dễ, mà có đủ khả năng cùng an nói điều kiện. Khi đứng cùng độ cao với nhau, cơ hội để cô trả thù, sẽ có nhiều hơn.
Cô Nam Thất Dạ, là một người có đầu óc, cũng ngày càng thành thục, hiểu được cách thay đổi để làm người, sẽ không dẫm lên vết xe đổ!
"Gần đây em có chút ngoan, xem ra. . . . . ." Con ngươi Gia Mậu, theo gương mặt của cô trượt xuốngnàng dưới đường đi trợt, xẹt qua khe ngực như ẩn như hiện dưới làn lễ phục, nụ cười của cô gái bỗng nhiên thêm chút ửng hồng, đầu ngón tay véo nhẹ một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Em đã trưởng thành!"
Phía sau bốn chữ này, có mấy phần ý vị sâu xa!
Thất Dạ rất muốn lườm anh một cái.
Vốn dĩ cô cũng không phải là đứa bé, cũng chỉ là lúc mới đến không hiểu quy củ, mới có thể cùng anh cứng đối cứng trong suốt một thời gian dài như vậy. Hiện tại nếu tất cả mọi người đều đã có nhận thức chung, tự nhiên không cần thiết đấu đến ngươi chết ta sống. Cô là hộ vệ, trời sanh thì đã có loại ý thức hy sinh mình để bảo vệ khách. Cho nên, sau khi Gia Mậu cùng những người khác dạy dỗ lại cho cô một lần nữa, cô đang từ từ học cách sinh tồn. Hơn nữa còn tìm được, phương pháp thỏa đáng.
Đi tới một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cô không có cách nào khống chế được tất cả, không thể làm gì khác hơn là thích ứng với nó!
"Đa tạ thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc khen ngợi, đó là vinh hạnh của em!" Từ cuối cùng được nhổ ra khỏi miệng Thất Dạ, thật rất thành thục.
"Rất tốt!" Gia Mậu gật đầu, cánh tay dọc theo túi tìm tòi, lần nữa vươn ra, trong lòng bàn tay, có thêm một khẩu súng lục bỏ túi mi ni.
Đó là khẩu sung trước đây anh đã từng cho cô, là cô tự chọn trong một cửa hàng. Cô còn nhớ rõ lúc ấy mình muốn ám sát Gia Mậu, kết quả bị rất nhiều tội. Hôm nay thấy nó, lại có nhiều tâm tình lẫn lộn.
"Yên tâm đi, anh cũng không có làm gì em." Mắt thấy cô cũng không lập tức đưa tay đón khẩu súng lục kia, Gia Mậu cho là cô vẫn còn lo lắng về chuyện trước kia, nên lập tức nói: "Tối nay chắc chắn sẽ không bình an, cho dù em đi tới bát kỳ chỗ nào, đều phải cẩn thận. Cái này mang theo trên người để phòng thân, nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, bảo vệ an toàn của mình là thứ nhất, không cần dùng sức mạnh."
Anh "Tốt bụng" nhắc nhở, làm đầu lông mày Thất Dạ nhăn nhăn.
Tiếp xúc được ánh mắt nghi hoặc của cô, Gia Mậu cũng tự nhiên thả lỏng. Bàn tay an khẽ luồn vào mái tóc cô đùa nghịch, đưa một lọn tóc lên mũi khẽ ngửi, lạnh nhạt nói: "Có lúc, anh rất mê luyến mùi hương trên người em!"
Lời nói này, có chút kỳ quái.
Trên người cô cũng không có mùi hương đặc biệt nào? Chẳng lẽ là người đàn ông này có cái gì cổ quái?
"Tóc em rất thơm, anh rất thích!" Gia Mậu làm như xem thấu tâm tư của cô, đầu ngón tay nâng cằm của cô: "Cho nên, bây giờ anh cũng không còn chán ghét em như thước kia, em cũng không thể rời khỏi anh. Biết không?"
Tôi nhổ vào, tôi cũng không phải là đồ chơi của anh, tại sao phải nghe lời anh?
Đợi chút. . . . . . Dường như, mình là vật cưng mà anh mua được để làm đồ chơi!
Nhưng, ngay cả như vậy, cô cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Bởi không biết vì lý do gì mà cô xuyên tới nơi này, mới có thể cùng anh dây dưa . Nói tóm lại, hiện tại cô chỉ cần mau chóng dựng lên một thế lực của riêng mình là được, không nên so đo với anh nhiều như vậy!
Khóe miệng Thất Dạ cong xuống, nụ cười chưa kịp hé đã bị xóa đi. Cô đưa tay lấy khẩu súng lục trong tay người đàn ông, nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, em sẽ không chết. Trước kia khi em bảo vệ người khác. . . . . ."
Rất ấn tượng!
Nhưng lời này, ở dưới ánh mắt chăm chú đầy ý vị của Gia Mậu, đành dừng lại.
Cô nhún nhún vai, gật đầu một cái: "Biết, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân nói cái gì thì chính là cái đó."
"Về sau gọi anh là Gia Mậu."
"Hù dọa?"
Nghe thanh âm của cô gái có chút không hiểu, đầu ngón tay Gia Mậu tăng thêm sức lực lên hàm cô, nhấn mạnh từng từ một: "Gọi, tên, của, anh!"
Lần này, Thất Dạ muốn coi thường như thế nào, cũng bị đối phương dùng từng chữ rõ ràng này phá tan suy nghĩ.
Đồng thời, Từ trong đáy mắt Gia Mậu, cô thấy được tia sáng cố chấp ——
Không biết đó là loại tâm tình gì, Thất Dạ chỉ là máy móc gật gật đầu: "Biết!"
"Được rồi, cất súng đi, xuống thôi!" Gia Mậu nắm tay nhỏ bé của cô, đưa chân đá mạnh vào cửa xe, tiếng vang của âm thanh do mũi giày đá vào cửa xe lan ra bốn phía.
Có người ở bên ngoài mở cửa xe ra.
Bầu trời bên ngoài đã tối, xung quanh đèn sáng rực rỡ, có rất nhiều xe sang trọng đỗ bên ngoài, có thể thấy được đại điện Kaloka, vĩnh viễn là đỉnh cao danh vọng của sự phồn vinh!
Đường Na đứng ở bên ngoài chờ đợi bọn họ.
Thất Dạ lúc này mới phát giác, hôm nay Gia Mậu cũng không mang nhiều người đến dự tiệc. Trừ tài xế Kiệt Phu ra, cũng chỉ có Đường Na rồi.
Ánh mắt của cô, dừng lại ở thân hình hấp dẫn của một cô gái đang đứng dậm chân cách đó không xa.
Bên cạnh cô, có một người đàn ông anh tuấn thân hình cao lớn. Tầm mắt của anh ta cũng đang liếc sang bên này, mà cô ấy, trong mắt lại có một chút sợ hãi. Sauk hi nhìn thấy Thất Dạ, ánh mắt đó lại sáng bừng lên, rực rõ, nhưng khi liếc sang bên người Gia Mậu lại hiện lên tia chán nản.
"Đi sang chào hỏi cô ấy một chút đi!" Cán tay dài cảu Gia Mậu vốn là đang ôm vào eo cô đột ngột buông ra, thanh âm nhàn nhạt không rõ cảm xúc.
Thất Dạ "Ừ" một tiếng, bước chân nhằm phía bọn họ tiến tới. Mà người đàn ông kia cũng tách ra khỏi Thiên Đại, đi tới bên cạnh Gia Mậu. Cô tăng nhanh tốc độ, lúc đi thoáng qua người anh ta, hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông ấy một cái.
Khóe miệng Tư Á khẽ nhếch một nụ cười, tầm mắt liếc lên khuôn mặt cô, đối với phản ứng của cô lại tỏ vẻ không hề để ý.
Gia Mậu đứng tựa vào thân xe, mà Kiệt Phu cùng Đường Na giúp anh chặn lại đám người đang muốn tới gần.
Một chỗ khác, thị vệ thân cận của Tư Á cũng thế.
"Như thế nào?" Tư Á đưa tay tháo cái bao tay bằng da xuống, một ống tay áo trắng muốt nhẹ nhàng tung bay, khiến cho làn da trắng hồng của anh ta càng được tôn lên rực rỡ chói mắt. Anh ta có một đôi mắt màu ngọc bích sâu kín, cũng không che khuất đi ánh sáng sắc bén, nhìn lên người Gia Mậu, trằn trọc, chỉ bằng ánh mắt kia, liền có loại cảm giác muốn nói lại ngừng.
"Cũng không tệ lắm, cô ấy đồng ý với tôi." Ngón tay Gia Mậu khẽ vuốt cằm, nhàn nhạt cười: "Người kia, giống như đã bị thuần phục."
"Tôi đối với phụ nữ, chưa bao giờ dùng tới cái từ thuần phục." Tư Á cười, có tới mấy phần thanh tao thoát tục.
Cánh tay dài của Gia Mậu vỗ lên bả vai anh ta, mặt mày tuấn lãng, ánh nhìn có chút đùa bỡn.
Anh mặc một bộ lễ phục màu đen, cùng với màu trắng trên người Tư Á tạo thành sự đối lập rõ ràng. Hai người đứng ở chỗ này, một đen một trắng, chẳng những hấp dẫn con mắt mọi người, hơn nữa rước lấy vô số tiếng kêu bén nhọn của các cô gái.
Bọn họ tất nhiên không để ý tới.
Bả vai Tư Á hơi trùng xuống, đem bàn tay Gia Mậu phủi xuống, chậm chạp nghiêng người sang, ánh mắt theo tầm mắt Gia Mậu, nhìn sang phía hai cô gái đang đứng.
Thất Dạ lần nữa cùng Thiên Đại gặp nhau, trong lòng tất nhiên vui sướиɠ. Mặc dù biết rõ sau lưng có hai người đàn ông cũng đang nghiêng mắt nhìn họ, nhưng cô không ngần ngại chút nào. Dù sao cô cũng biết hai người các cô bị nắm chắc trong bàn tay bọn họ rồi, vì vậy cô nắm lấy tay Thiên Đại, nói: "Thiên Đại, gần đây cô thế nào rồi?"
"Rất tốt, cô thì sao?" ánh mắt Thiên Đại, không nhịn được liếc Tư Á một cái, cẩn thận đáp lại lời Thất Dạ.
Thật ra thì nhìn Thất Dạ mặt mày hồng hào, cô liền biết thời gian qua cô ấy sống cũng không tệ, nhưng vẫn cố nhịn không mở miệng hỏi thăm một tiếng.
Thất Dạ cười, cả người khẽ chếch đi chút, đúng lúc lấy sống lưng, cản tầm mắt Gia Mậu cùng Tư Á. Mà cô nắm thật chặt tay Thiên Đại, cũng sớm đem tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị xong, bỏ vào trong lòng bàn tay cô ấy.
Thiên Đại hình như là sững sờ, bên tai lại nghe được âm thanh nhàn nhạt của Thất Dạ nói: "Tất cả đều giữ vững nguyên dạng."
Cô bực nào thông tuệ, tự nhiên biết lời này của Thất Dạ, là một câu hai nghĩa. Ý ở trong lời.
Thứ nhất, Thất Dạ là đáp lại cô, thời gin này cô ấy trôi qua giống như trước đây; thứ hai, Thất Dạ không để cho cô lộ ra bát kỳ vẻ mặt gì, để tránh cho hai người đàn ông kia nhận ra sự khác thường. Bọn họ quá mức thông minh, họ hơi vô ý, tất nhiên sẽ bị phát hiện!