Phủ Đại nguyên soái.
Nghe nói Tát Khắc Tốn tự mình đến phủ bái phỏng, Uy Nhĩ Sỹ • đa͙σ Sâm có ý muốn đi đến chào hỏi, nhưng vô ý nghe được một số yêu cầu của Tát Khắc Tốn đối với Ma Tây • đa͙σ Sâm, hắn mặt mày nhíu lại, liền lập tức xoay người lên lầu.
"Uy Nhĩ Sỹ thiếu gia." Nhìn hắn đến, người hầu gái đứng ở cửa phòng Nam Nhã Toa vội vàng nghiêng người chào đón.
"Nam Nhã Toa ŧıểυ thư đâu?" lông mày Uy Nhĩ Sỹ nhíu dương lên, đầu ngón tay gảy nhẹ qua cằm người hầu gái, cười như không cười nhìn theo cô ta.
Người hầu gái thân thể co rúc hạ xuống, cắn cắn môi dưới, chỉ vào cửa phòng: "Nam Nhã Toa ŧıểυ thư vẫn còn ở bên trong nghỉ ngơi."
"Đi sang một bên!" Uy Nhĩ Sỹ lập tức đẩy cô ta ra, tiến thẳng vào khuê phòng của Nam Nhã Toa.
Cô gái còn nằm ở trên giường, hình như đang có giấc mơ đẹp, khóe miệng nâng lên một đường cong vui vẻ.
"Nhóc con, mau dậy!" Uy Nhĩ Sỹ dùng sức lôi cái chăn của Nam Nhã Toa ra, bàn tay to nhanh chóng ôm lấy bả vai cô kéo dâỵ: “Điện hạ Tát Khắc Tốn tới, nghe nói hắn cố ý mời em cùng tham dự tiệc tại đại điện Kaloka, em mau dậy trang điểm thay quần áo, anh dẫn em đi xuống chào điện hạ!"
"Anh, em mới không cần ." Nam Nhã Toa đẩy cánh tay hắn ra, tiếp tục đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trùm kín trong chăn.
Uy Nhĩ Sỹ cũng không để cho cô được như ý, hắn dùng sức giữ chặt cái chăn, ngón tay lướt dọc theo khuôn mặt cô gái bấm một cái.
Hắn quá hiểu cô em gái nhỏ này rồi, cho dù đụng tới bất kỳ nơi nào trên người cô cũng không sao cả, chỉ trừ đánh vào hai má cô thì Nam Nhã Toa sẽ ngay lập tức có phản ứng!
Quả nhiên, Nam Nhã Toa cả người cũng từ trong mơ hồ tỉnh táo lại. Cô bỉu môi, mở to hai mắt, không vui nhìn Uy Nhĩ Sỹ: "Anh, Anh thật sự muốn chết rồi hả? Làm sao lại tới đây bóp mặt của em?"
“Thay quần áo đi đã!" Uy Nhĩ Sỹ vỗ vỗ lên khuôn mặt cô: "Điện hạ Tát Khắc Tốn đang ở bên ngoài."
"Chuyện đó liên quan gì tới em hả? Em lại không có muốn theo đuôi hắn làm chính sự, anh muốn nịnh bợ hắn thì tự mình làm đi, không cần lôi kéo em vào làm gì." Nam Nhã Toa tức giận trừng mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp có pha chút giận dữ.
Cô ghét nhất bị người khác quấy rầy lúc cô đang nghỉ ngơi, dù là anh trai thì cũng không có nɠɵạı lệ!
Uy Nhĩ Sỹ nheo lại mí mắt, nhẹ nhàng hừ nói: "Rốt cuộc là ai nói hiểu rõ anh trai nhất, anh trai em vừa mới xảy ra xung đột với Nam Tuyệt Hiêu, bị cấm túc trong nhà. Nếu như không phải bây giờ anh đang cần em ở trước mặt Tát Khắc Tốn nói tốt vài câu, sợ rằng ngay cả cái chức thiếu tá này của anh cũng khó có thể giữ được. Chẳng lẽ, em muốn nhìn thấy người anh trai này trở thành một kẻ sống không có mục tiêu, rồi chết dần chết mòn trong sự chán chường hay sao?"
"Anh nhờ cha nói tốt giúp anh mấy câu trước mặt An Đức Liệt Vương không phải là hơn sao?"
"Vấn đề là cha căn bản không nguyện ý nói mấy câu tốt đẹp về anh ở trước mặt An Đức Liệt Vương, người không muốn đi cửa sau, không thể làm gì khác hơn là đành phải nhờ tới người em gái này thôi!"
"Em không muốn!"
"Nam Nhã Toa, nếu như em không giúp anh lần này, thì từ nay về sau anh cũng sẽ không tạo cơ hội cho em ở cùng một chỗ với thượng tướng Ngõa La Luân nữa!"
"Dù sao thì anh vốn dĩ cũng không có tạo cho em được bao nhiêu cơ hội."
"Nhưng nếu như tối hôm nay em nguyện ý đi tham gia bữa tiệc ở đại điện Kaloka cùng Điện hạ Tát Khắc Tốn thì em sẽ gặp được thượng tướng Ngõa La Luân. Bởi vì, anh ta cũng sẽ tham gia bữa tiệc này!"
Lời này làm cho hai mắt Nam Nhã Toa sáng lên, bàn tay cô níu chặt lấy cánh tay Uy Nhĩ Sỹ, lo lắng hỏi thăm: "Anh, anh nói thật không?"
"Không thể giả được!"
"Trời ạ, em muốn đi." Nam Nhã Toa liền lập tức từ giường hẹp búng lên, nhảy tới thảm: "Em muốn chọn lễ phục đẹp nhất để mặc!"
Nhìn dáng vẻ say mê cuồng nhiệt kia, Uy Nhĩ Sỹ rốt cuộc thở phào một cái: "Vậy em hãy nhớ nói vài lời tốt về anh trước mặt điện hạ, để cho hắn ra lệnh cho thượng tướng Trát Tây khôi phục lại chức vụ cho anh." .
"Anh không phải vẫn còn đang được nghỉ dưỡng thương sao?" Nam Nhã Toa có chút không thoải mái nghiêng mắt nhìn hắn: "Thật không biết tại sao anh lại không có tiền đồ như thế, rõ ràng trong ngũ đại gia tộc, cha là người được An Đức Liệt Vương tin tưởng sủng ái nhất, thế nhưng anh làm con của cha, lại kém cỏi hơn hẳn bất kỳ người nào cùng lứa trong Ngũ Đại Gia Tộc đây? Ngay cả gia tộc sử thượng chưa có ai từng làm Đại Nguyên Soái, hiện tại cũng có trung tướng Thư • Bác, chỉ còn anh. . . . . . vẫn chỉ dậm chân ở một cái chức thiếu tá nhỏ nhoi mà còn không giữ được."
"Nhóc con chết tiệt kia, chức vụ thiếu tá của anh là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân mà đi lên từ binh nhất. Mặc dù anh chưa có đạt được cấp bậc tướng quân, nhưng anh sẽ cố gắng phấn đấu đạt tới cấp bậc ấy. Lúc đó, anh cũng sẽ trở thành một Đại nguyên soái đẹp trai như cha, em đừng xem thường anh!" Uy Nhĩ Sỹ nghe thấy Nam Nhã Toa nói về mình như thế liền không vui, hắn hai mắt trừng trừng, hung hăng nói: "Anh không thể thăng cấp nổi không phải là do cha luôn lo lắng anh thăng cấp sẽ khiến cho người khác nói cha công tư bất phân, vì vậy mới ra lệnh cho người ta không ngừng chèn ép anh sao? Nếu như không phải cha là một Đại Nguyên Soái, thì anh sớm cũng đã không phải dừng lại ở cái chức vụ cỏn con như thế này rồi."
"Cái rắm!" Nam Nhã Toa hừ nhẹ: "Đó là do anh tự mình không đủ cố gắng, còn thường vi phạm quân quy, lại hay ở bên ngoài gây chuyện thị phi. Nếu như không phải là bởi vì có cha che chở anh, thì ngay cả cái vị trí thiếu tá chưa chắc anh đã leo lên nổi!"
"Nhóc con chết tiệt này——" Uy Nhĩ Sỹ đưa tay muốn đánh vào đầu Nam Nhã Toa.
"Không cho phép anh đánh em, nếu không về sau nếu em có cơ hội trở thành thượng tướng phu nhân hoặc là hoàng tử phi, em sẽ trả thù anh!" Nam Nhã Toa liền lập tức đe dọa.
Chỉ vào câu nói này, Uy Nhĩ Sỹ vội vàng thu tay lại, gương mặt nịnh hót: "Được rồi, cô nhóc xấu xí, em rốt cuộc có giúp anh hay không?"
"Biết biết, em sẽ giúp anh á! Anh sợ cái gì, chỉ cần cha chúng ta vẫn còn giữ cái chức Đại nguyên soái, thì cái chức vụ thiếu tá của anh sẽ vĩnh viễn không có ai dám tước bỏ. Hơn nữa, anh nhất định sẽ còn có thể tiến lên cao hơn nữa, yên tâm đi!" Nam Nhã Toa cười một tiếng, trước khi Uy Nhĩ Sỹ kịp mở lời dạy dỗ, cô đã lắc mình trốn vào trong phòng tắm.
Uy Nhĩ Sỹ bất đắc dĩ mở cuốn sổ ghi chép, nhún nhún vai, ngã ngồi trên ghế sofa.
Thật ra thì, cấp bậc của hắn vẫn luôn không có thăng tiến, trừ tự thân thật có điểm lười biếng ra, nguyên nhân chủ yếu. . . . . . Hắn đối với việc chính sự thật sự không có hứng thú. Hắn muốn làm một việc . . . . . Chỉ tiếc, cha vĩnh viễn đều sẽ không để cho hắn như nguyện! Vì vậy, bản thân hắn chỉ có thể cố gắng đi trên con đường này, vẫn bò lên từng ngày. Chỉ mong có ngày, lúc cha thật sự rời khỏi cái chức vụ kia thì hắn cũng có đủ thực lực để bảo vệ cho người thân không bị người ngoài khi dễ!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ma Tây • đa͙σ Sâm từ trước tới giờ luôn thiên ái(thiên vị, ưu ái) con gái mình là Nam Nhã Toa, vì vậy nghe được Tát Khắc Tốn đột nhiên đề nghị muốn mời Nam Nhã Toa tham dự tiệc ở đại điện Kaloka, ông ta có chút phiền muộn.
Ông ta hôm nay đứng ở chức vụ Đại Nguyên Soái, cơ hồ là vị trí chánh giới cao nhất của cả tinh cầu Chafee. Ông ta rất được An Đức Liệt Vương tin dùng, có thể nói, hô phong hoán vũ không gì không làm được. Nhưng là,ông ta cũng vô cùng yêu chiều hai đứa con một nam một nữ của mình. Nhất là con gái Nam Nhã Toa, không chỉ là qur ngọt luôn làm cho ông cảm thấy vui vẻ, mà cô còn là một ŧıểυ quân sư luôn giúp ông xua tan những ưu tư cùng những vấn đè nan giải. Mặc dù trong người cô luôn có một phần tử hản nghịch, thường xuyên cũng sẽ trốn ông ra ngoài gây ra một chút chuyện phiền toái, nhưng cũng không làm giảm bớt chút nào sự yêu thương của ông dành cho cô. Mà ông, cũng biết rõ con gái của mình vẫn luôn chung tình với Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân. Nếu như hắn ép buộc Nam Nhã Toa cùng Tát Khắc Tốn đi ra ngoài, việc này nhất định là phạm vào cõi lòng Nam Nhã Toa. Việc khiến cho con gái đau lòng, ông nhất định là không muốn làm.
Chỉ là, Tát Khắc Tốn là nhân vật nào? Hắn cũng không phải là thuộc hạ của mình, mà mình nhất định phải làm một trung thần nghĩa sỹ. Vì vậy, lúc này ông cảm thấy mình bị làm khó cũng là chuyện đương nhiên!
"Đại Nguyên Soái đa͙σ Sâm cảm thấy có điều gì khổ sở hay sao?" Con mắt của Tát Khắc Tốn tinh thông như thế nào, dĩ nhiên là hắn nhìn rõ ý nghĩ trong đầu của Đại tướng quân đa͙σ Sâm. Chỉ là, hắn giả bộ không biết, nhàn nhạt cười hỏi thăm: "Chẳng lẽ là ta nghĩ muốn mời lệnh thiên kim đi chơi một lần, cũng có vấn đề?"
"Làm sao lại thế." Ma Tây • đa͙σ Sâm vội vàng khoát tay áo: "Điện hạ tới muốn mời Nam Nhã Toa đi chơi, Ma Tây • đa͙σ Sâm đương nhiên là cảm thấy thật là vinh vạnh. Chỉ là. . . . . . Nha đầu kia nhà tôi tương đối nghịch ngợm, cũng không biết buổi tối nay nó có dự định gì chưa? Nếu như không có, tôi tin tưởng nó nhất định là rất nguyện ý cùng Điện hạ đi ra ngoài . Cái này. . . . . . Tôi còn phải hỏi thăm nó một chút!"
"Ở hoàng thành Lạp Ma của chúng ta, có thiên kim nhà nào lại không nguyện ý nghe sự an bài của cha mẹ?" Khóe miệng Tát Khắc Tốn khẽ mím môi, nhạt nhẽo cười cười: "Ngay cả Mạn Ny Ti, cũng là rất nghe lời của phụ vương cùng với mẫu hậu ta."
"Cái đó đúng. . . . . . Công chúa luôn luôn dịu dàng hiền lương, Nam Nhã Toa không thể nào so sánh cùng." Ma Tây nỗ lực nở nụ cười nơi khóe miệng, cả quai hàm cũng muốn co quắp lại rồi.
"Đại Nguyên Soái đa͙σ Sâm, ông biết Phí Nhĩ Lạc là em trait a, nhưng hôm nay, nó đã đính hôn." Tát Khắc Tốn môi mỏng nhấp nhẹ, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ly rượu, ánh mắt có chút tĩnh mịch, nói: "Mà ta. . . . . . Mặc dù bên cạnh vẫn luôn có sủng cơ, nhưng cho tới bây giờ cũng không chính thức đề cập hôn lễ với thiên kim nhà nào. Phụ vương ta cảm thấy, ta cũng đã đến lúc nên suy tính tới chuyện này rồi."
Ma Tây sửng sốt, nhìn về phía Tát Khắc Tốn, nhưng thấy ánh mắt của hắn đang sâu kín nhìn mình chằm chằm, liền lập tức sáng tỏ.
Ông đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, cũng coi là thuận buồm xuôi gió. Ban đầu, An Đức Liệt Vương đã từng cùng ông đề cập tới chuyện này, có tâm nguyện muốn kết thành thân gia với ông. Chỉ là, khi đó Nam Nhã Toa tuổi còn nhỏ, sau lại không biết từ lúc nào thì nó đã động lòng với Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân rồi, vì vậy chuyện cùng hoàng gia kết thân tình, vẫn luôn không có đoạn sau. Hôm nay, Tát Khắc Tốn đem lời nói rõ ra như vậy, rõ ràng chính là đang ám chỉ, hoàng tộc vẫn là có thành ý muốn cùng gia tộc đa͙σ Sâm kết thân.
Chỉ là, Hoàng tử Phí Nhĩ Lạc hôm nay như mặt trời ban trưa, ở bên cạnh anh ta chắc chắn tương lai sẽ rất rực rỡ, nếu như hoàng tử Tát Khắc Tốn không có biện pháp đăng cơ làm vương, như vậy nếu Nam Nhã Toa thật sự gả cho hắn, chỉ sợ cũng không kết quả tốt.
Phải biết, hoàng gia đấu tranh, đến cuối cùng, đều là không chết cũng bị thương!
Ông cũng không nguyện ý, đứng nhìn đứa con gái xinh xắn đáng yêu của mình, cuối cùng lại trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giành quyền lợi này!
"Thế nào? Đại Nguyên Soái đa͙σ Sâm dù là đối với bản điện không có lòng tin, chẳng lẽ đối với mình cũng không có lòng tin sao?" Mắt thấy nét mặt Ma Tây đầy khổ sở, Tát Khắc Tốn môi mỏng nhàn nhạt nhấp xuống, thanh âm lộ ra mấy phần lạnh lùng: "Hôm nay, thượng tướng Trát Tây là đang đứng cùng một chỗ với bản điện đấy!"
"Điện hạ nghiêm trọng quá rồi, cha tôi cũng không phải có ý đó." Đúng lúc Ma Tây nghe được lời nói đó của Tát Khắc Tốn, sắc mặt khẽ biến đổi, thì có một giọng nữ trong trẻo chen vào. Một bóng người, chập chờn tiến gần, nhằm về phía hắn nhẹ nhàng nghiêng người: "Nam Nhã Toa xin tiếp kiến Điện hạ!"