Đều nói, hoan ái là bất đồng. Hơn nữa, cho dù không có tình cảm mà hoan ái, thật ra thì cũng có thể rất hoàn mỹ. Điều kiện trước tiên đương nhiên là . . . . . Nam nữ phối hợp!
Trước đây, Thất Dạ cũng không tin tưởng, nhưng thời điểm thân thể qua trải nghiệm, cảm giác luôn là có chỗ bất đồng.
Không biết hôm nay tại sao Gia Mậu lại có lòng từ bị đối đãi dịu dàng với cô như vậy, nhưng lúc này, cô thật sự cảm nhận thấy, hoan ái, thật ra là loại chuyện tình tương đối tuyệt vời!
Cùng với hành động xâm nhập ác ý lúc trước của anh thì thật bất đồng, hôm nay, anh không chỉ dùng vật cứng rắn của mình kiên nhẫn trêu đùa trước khi xâm nhập, thậm chí lúc xâm nhập vào trong cơ thể cô, cũng vô cùng chậm rãi. Để cho cô cảm thấy, động tác chậm như vậy đối với cô lại là loại hành hạ. Lúc này, cô không nhịn được ngẩng đầu, dùng mắt hung hăng trừng anh, muốn quát trách móc anh là anh cố ý phải không. Thế nhưng, anh bỗng chốc nghiêng người dán sát vào người cô, dẫn dụ cô điên cuồng, không cách nào tự kiềm chế!
Sau, dĩ nhiên chính là, cuộc hành trình của cuộc vận động kịch liệt bắt đầu — —
(Tự hiểu diễn biến sau này. . . )
Thất Dạ không giống với những cô gái khác, đối với phương diện người đàn ông tiến công mắc cỡ ngượng ngùng. Tại thời khắc lần đầu tiên trao thân cho anh, cô cũng biết mình không thế tránh không trở thành đồ chơi của anh. Nhưng đôi khi, nếu như anh vui, sao cô không ngược lại, coi anh đang làm trò tiêu khiển cho cô chứ? Dù sao, nếu không có cách khước từ, sao không đổi từ khách làm chủ. Vì vậy, thời khắc hai người dây dưa với nhau, khi anh muốn hưởng thụ, đồng thời cô cũng chủ động xuất kích. Cứ như vậy, không coi đó là bị anh khi dễ, mà là đang chơi đùa. . . . . . Trò chơi anh tình tôi nguyện!
Dĩ nhiên, cô cũng cũng không phải là chỉ muốn hưởng thụ, không thua cảm giác của anh, mà là. . . . . . Đang lúc cùng người đàn ông kết hợp ở bên trong, cô cũng có thể cảm thấy, kia đích thật là một kɧoáı ©ảʍ cực hạn của cuộc sống!
Chỉ là hôm nay cô có chút không vui, anh cư nhiên công khai “làm” chuyện đó trước bệ cửa sổ, thoải mái mà làm, chuyện này khiến cô không thể chấp nhận được. Bởi vậy, thời điểm cô quay lưng về phía bệ cửa sổ, có thể thản nhiên một chút, nhưng Gia Mậu lại đem thân thể cô quay lại, để cho cô nhìn về phía cửa sổ, thời khắc thân thể trần truồng, cô đương nhiên không mặc kệ rồi.
"Gia Mậu, buông ra, tôi không muốn — —" Bị người đàn ông trở tay giữ ở trước cửa sổ, khuỷu tay của cô dùng sức thúc mạnh về phía sau, muốn kéo rộng khoảng cách với anh.
"Chơi như vậy, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Thời khắc anh đang vui sướиɠ, Gia Mậu đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội lẩn tránh, một bàn tay anh xoa nắn ở nơi đẫy đà của cô, lồng ngực kề sát với sống lưng cô, cắn nhẹ vành tai cô, nói: "Em sẽ thích." Nhưng mà lại nói.
"Bên ngoài rất nhiều người á — —"
"Họ cũng sẽ thích!"
"Chỉ có cái người đại biến thái như anh mới có thể thích chơi tiết mục dữ dội này trước mắt mọi người!"
"Ha ha, vậy cứ coi như là tôi thích đi!" Lòng bàn tay Gia Mậu đột nhiên nắm chặt eo nhỏ của cô, tìm đúng lối vào, ở thời khắc cô còn đang phân tâm muốn đẩy anh ra, anh nhanh chóng tiến côn vào, lần nữa để cô tiến sâu vào trong cơn kích tình không có đường lui.
Hông Thất Dạ mềm nhũn, trong lòng giống như bị bóp nghẹt, tất cả phản kháng, đều tiêu tan. Cô có chút tức giận, lòng bàn tay đặt phỉa trước bệ cửa sổ, mắt thấy đám người bên ngoài tự nhiên lui tới, hình như không nhìn thấy cảnh tượng ở dây, không khỏi kinh ngạc trợn to mắt, quay mắt sang nhìn Gia Mậu, trong mắt không thể tin được.
Lông mày và mí mắt Gia Mậu nhíu lại, gương mặt tuấn tú tiến gần, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đáy mắt gợn sóng, hình như có chút hiện lên bí mật nhỏ.
Trong nháy mắt, Thất Dạ liền hiểu rõ, tại sao anh có thể không chút kiêng kỵ như vậy! Bởi vì, vách tường thủy tinh này, nếu dùng mắt thường nhìn vào, căn bản bên ngoài không thể nhìn thấy cái gì! Nếu không, người bên ngoài, sao có thể đối với việc làm của bọn họ, lại thờ ơ như vậy chứ?
Vì vậy, thời điểm cặp mắt hài hước của người đàn ông chăm chú nhìn vào bên trong, lửa giận trong lòng cô, từ từ bay lên. Nhưng cuối cùng, cô cũng cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, không có bất kỳ lời nói khiển trách. Nhưng, con ngươi cô chậm rãi híp một cái, làm một chút động tác trả thù: bàn tay cô đưa ra phía sau tìm tòi, đầu ngón tay ngọn, dọc theo sống lưng người đàn ông, hung hăng đi xuống!
Bởi vì cử chỉ chút giận này của cô, Gia Mậu khẽ “hừ” một tiếng.
Thất Dạ đã có lòng trả thù như vậy, đương nhiên sẽ không dừng tay. Nhưng người đàn ông đáng chết này, cư nhiên lại đùa cợt cô như vậy, hại cô hoảng hốt lo sợ nửa ngày, cô không thưởng cho anh mấy vết cào, sao có thể bỏ qua chứ? Vì thế, cô liên tiếp hung hăng cào anh vài cái, cho đến khi mày kiếm của người đàn ông giương lên, bắt lấy hai cánh tay cô, dọc theo cửa sổ thủy tinh, ấn vào một cái, lúc này mới không vui nhếch môi, chuyên tâm hưởng thụ cảm giác hưởng thụ mà anh mang lại!
Đương nhiên, cô không biết, bởi vì hành động trả thù mờ ám của cô, mà khiến thú tính của người đàn ông tăng vọt. Kế tiếp, người chịu tội, dĩ nhiên chính là cô — —.
Nam Thất Dạ đáng thương!
Đại khái, cô vĩnh viễn đều không biết, cùng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc đấu, trừ khi anh nhân nhượng, nếu không cô vĩnh viễn không có cơ hội thắng!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nếu như không phải bản thân đã có kinh nghiệm, nếu không Thất Dạ quả quyết sẽ không tin tưởng, một ngày kia, cô sẽ bởi vì cùng người khác làm chuyện hoan ái, mà trở nên xụi lơ vô lực, tiếng ngâm thét chói tai, cuối cùng ngất đi — —
Thời điểm mở mắt ra, cả người đau nhức, cảm thấy cả thân thể trừ trong đầu vẫn còn lưu lại ý thức, thì cả thân thể đều không thuộc về cô nữa. Mà loại cảm giác này, so với cảm giác lần trước ngã ở trên lưng ngựa kia... Đối đãi này, khổ sở gấp trăm lần.
Thực không thể tin, cô sẽ bởi vì một cuộc hoan ái dịu dàng - lâm ly mà bị chơi đùa thành thế này — —
Khẽ rên một tiếng, lòng bàn tay cô đỡ lấy cái trán, liếc nhìn xung quanh, muốn xác định xem mình đang ở đâu.
Đây chính là phòng ngủ chính của Gia Mậu, không có một bóng người.
Chắc hẳn, bởi vì cô ngất ở trong phòng giữ quần áo, nên Gia Mậu đưa cô trở về.
Hai chân khẽ cử động, cảm thấy hạ thân đau nhức, trong lòng cô khẽ nguyền rủa một tiếng, ác độc chửi bới Gia Mậu một trận, mới nhấc cái chăn lên, lật người ngồi dậy khỏi giường.
"Cộc! Cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, hết sức kịp thời.
Thất Dạ thở phào một hơi, yếu ớt lên tiếng.
Tuyết đẩy cửa vào, trên tay bưng một cái khay. Mắt thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thất Dạ, cô nhàn nhạt cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "ŧıểυ thư Nam Hi, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi."
"Tôi ngủ một ngày?" Đối với chuyện này, Thất Dạ rất lúng túng.
"Dạ, buổi chiều Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân bị An Đức Liệt Vương triệu đi rồi, ngài ấy có nhắn lại là buổi tối sẽ trở về dùng cơm cùng ŧıểυ thư Nam Hi."
Không ngờ anh cư nhiên lại tỉ mỉ như vậy — —
Thất Dạ bởi vì trong lòng dâng lên một niềm vui khó hiểu mà sửng sốt, ngay sau đó lạnh nhạt nói: "Tùy anh ta."
Tuyết thấy bộ dáng như vậy của cô, mỉm cười, đem cái khay đặt lên bàn, nói: "ŧıểυ thư Nam Hi, trước tiên cô hãy uống canh này, tôi đi chuẩn bị nước nóng để cô tắm. Tôi đấm bóp cho cô thả lỏng một chút, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Ánh mắt của cô mang theo chút sắc thái mập mờ, người sáng suốt vừa nhìn, cũng biết cô đang suy nghĩ gì!
Cả người mỏi nhừ - đau đớn, không cần nghĩ Thất Dạ cũng biết, giờ phút này trên người cô sẽ xuất hiện rất nhiều vết hôn tím bầm. Vì thế, cô lắc đầu: "Tôi tự tắm được, xoa bóp ..., không cần."
"ŧıểυ thư Nam Hi. . . . . ." Mắt Tuyết nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới nhẹ nhàng che miệng cười một tiếng, đáp một tiếng "Được", liền hướng phòng tắm đi tới.
Thất Dạ đưa tay vỗ cái trán, vẻ mặt đầy ảo não.
Cảm thấy cổ họng hơi khô ráp, ánh mắt cô nhìn sang mặt bàn, nghiêng người lấy bát canh Tuyết mang tới, "Ừng ực, ừng ực", đổ vào trong miệng.
Nước canh có vị đơn giản, nhưng tương đương mỹ vị, làm cho người ta sau khi uống xong, còn thèm nhỏ dãi.
Tâm tình cô chuyển tốt, ánh mắt liếc dọc ra phía cửa sổ, nhưng thấy thời gian đã là hoàng hôn, phía chân trời có vệt đỏ hồng, màu sắc kia thật say lòng người, giống như một bức tranh tinh hoa, làm cho người ta không nhịn được khâm phục, thiên nhiên quả nhiên là thần kỳ nhất .
"A. . . . . ."Thanh âm bối rối của Tuyết đột nhiên truyền tới: "ŧıểυ thư Nam Hi, cô uống một lần hết toàn bộ bát canh?"
"Có vấn đề gì không?" Thất Dạ không hiểu nhìn cô.
"Không có gì." Tuyết lắc đầu, khóe miệng giật giật, cười: "ŧıểυ thư Nam Hi, nước chuẩn bị xong rồi, cô vào tắm đi!"
"Nói cho tôi biết trước, canh này thế nào?" Mặt Thất Dạ tràn đầy nghi ngờ, hai mắt nhìn chằm chằm Tuyết.
Gò má Tuyết dần dần hiện lên đỏ hồng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật ra thì canh này, là . . . . . quản gia Mạc Nại chuẩn bị, buổi trưa, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân đột nhiên nói ra một câu, thể lực của ŧıểυ thư Nam Hi không tốt, cần uống thêm thuốc bổ, chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng hơn .... . . . . . quản gia Mạc Nại còn lo lắng, ŧıểυ thư Nam Hi sẽ không uống thứ canh này — —"
"CMN! Gia Mậu, tên khốn kia!" Nghe lời giải thích của Tuyết, Thất Dạ liền thò tay ném cái bát xuống đất: "Bảo anh ta đi chết đi!"
Tuyết bị dọa sợ đến bả vai run run, nhưng thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Thất Dạ, lại không nhịn được buồn cười, nhưng cô không dám, chỉ đành phải kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng.
Thất Dạ chỉ cảm thấy không mặt mũi đi gặp ông lão Giang Đông, nhanh chóng đứng dậy, đem những thứ trên mặt bàn ném xuống đất, mới ngẩng đầu đi tới phòng tắm.
Chuyện mất mặt ngày nào cũng có, nhưng đối với Nam Thất Dạ mà nói, thật lòng bày tỏ: năm nay đặc biệt nhiều!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi tắm xong, Thất Dạ cảm thấy cảm giác đau nhức khắp người cũng dần dần biến mất, cả người đều buông lỏng xuống.
Nhìn thấy thân thể trong gương mặc một bộ trang phục ở nhà thanh lệ kia chính là mình, cô hài lòng, mím môi cười, xoay người mở cửa phòng ra.
Tuyết đang chờ bên ngoài, sau khi nhìn thấy cô, lập tức nói: "ŧıểυ thư Nam Hi, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân vẫn chưa về, hôm nay lúc ra cửa, ngài ấy có phân phó tôi chờ tinh thần cô tốt hơn một chút, liền mang một người tới gặp cô, bây giờ cô có muốn gặp cô ấy không?"
"Ai?" Lông mày Thất Dạ nhếch lên, ánh mắt liếc dọc theo bóng dáng đứng ở cạnh cửa, ánh mắt ngưng lại.
Đột nhiên, cô bắt đầu có chút cảm thấy, Gia Mậu, thật ra là người không tồi!