Ba cô bạn chen chúc nhau vào gian bếp nhỏ, ban đầu còn có chút ngượng tay nhưng hiện tại người ai cũng nhuốm mùi dân dã. Mà bọn họ chưa từng trải nghiệm những điều này nên chuyển từ rụt rè sang thích thú, còn có chút bất ngờ khi thấy Mộng Dao vô cùng chuyên nghiệp.
“Này, Thi Lâm mới chuyển vào lớp mình, mày còn nhớ không?”
Cô gật đầu, cho thêm ít củi vào lò: “Sao thế?”
“Nó luôn bảo nó quen thuộc mọi thứ ở đây bởi vì nó lớn lên ở vùng nông thôn nhưng từ nãy đến giờ nó chẳng làm được gì cả.”
Mộng Dao ồ lên một tiếng, quả thật trong nguyên tác nữ chính được miêu tả là một cô gái nông thôn chân chất, tháo vát và siêng năng.
“Trông thì có vẻ rất ra gì nhưng thực chất chả ra làm sao.”
Cô nhíu mày: “Ý tụi mày là sao?”
“Nó đòi vác nước nhưng chưa được ba bước chân đã than đau tay, sau đó đánh rơi cả xô nước xuống đất.”
“Nó đòi phụ mấy đứa nam lợp lại mái nhà nhưng hết phá hư cái này tới cái khác.”
“Tao thật sự rất mệt mỏi với nó. Thà nó không phụ thì tao còn thấy đỡ mệt.”
Mộng Dao chợt cảm thấy kỳ lạ. Nữ chính này đang cố gắng thể hiện điều gì vậy?
“À mà quên mất, Thi Lâm cứ lẽo đẽo theo chồng mày miết đấy.”
“Chồng tao?” Cô ngơ ngác hỏi lại.
“Thượng tướng Hạo Hiên chứ ai vào đây nữa.”
Mộng Dao há hốc mồm, cô quá tập trung vào cuộc sống dân dã quen thuộc này mà quên mất bên cạnh có một đối thủ luôn rình mò cục thịt nhà cô. Đợi đến khi cô nấu cơm xong, trên bàn bày biện đầy đủ thì đội người nhặt củi mới trở về, nhưng lại không có mặt Hạo Hiên.
“Thượng tướng đâu?”
Cô lại gần hỏi một nam sinh trong nhóm nhặt củi. Cậu ta nhìn về phía sau, sực nhớ tới điều gì mà lên tiếng.
“À, ban nãy có cả Thi Lâm đi theo nữa. Bây giờ ở đâu rồi nhỉ?”
Mộng Dao cau chặt mày, cảm giác có gì đó không ổn đang xảy ra. Trong rừng, một trai một gái ở riêng với nhau, làm gì ai mà biết được. Cục thịt nhà cô sắp bị lấy mất rồi sao?
“Tôi đi kiếm hai người họ. Mọi người chuẩn bị đi.”
“Nhưng cô có biết đường không đấy?”
Mộng Dao ra hiệu để mọi người yên tâm, bao nhiêu đây sao làm khó được cô cơ chứ. Lần theo dấu bước chân và kinh nghiệm đi rừng nhiều năm, cô càng lúc càng nghe thấy tiếng động phát ra từ đằng xa.
“Sao anh cứ né tránh em hoài thế?”
Thi Lâm lên tiếng chất vấn, khó khăn lắm mới dụ Hạo Hiên ra một góc riêng để thúc đẩy tình cảm nhưng anh vẫn luôn làm mặt lạnh, thậm chí cả người tỏa ra sự chán ghét đặc biệt với cô.
“Cô có gì muốn nói thì nói lẹ đi. Tôi còn phải về làng.” Anh trả lời, giọng nói chẳng có chút gì kiên nhẫn.
“Anh muốn về làng để chăm lo cho Mộng Dao đúng chứ?” Cô ta siết chặt tay, gằn giọng hỏi.
“Cô biết thế thì hỏi làm gì nữa.”
Hạo Hiên không biết cô gái trước mặt đang giở chứng gì. Anh không quen biết gì với cô ta nhưng cô ta hết lần khác tiếp cận anh, lại nói những câu quái lạ cứ như cô ta rất thân thuộc với anh vậy.
“Em biết nói ra điều này rất điên rồi nhưng em đã sống lại một kiếp người, biết rõ tương lai như thế nào. Mộng Dao cô ta không hề yêu anh, tất cả cô ta làm chỉ để theo đuổi Trường tổng. Mà sau này anh còn bị cô ta hết lần này đến lần khác sỉ nhục.”
Nghe thấy lời này, Mộng Dao núp phía sau thân cây lớn không khỏi bất ngờ. Vậy ra cô ta thật sự là nữ chính chứ không phải là người xuyên không, nhưng tại sao sau khi sống lại, cô ta lại điên loạn theo đuổi Hạo Hiên mà không phải là nam chính chứ? Đã có chuyện gì xảy ra? Hay nữ chính muốn có nhiều người đàn ông bu quanh mình?
Hạo Hiên nhíu mày làm cho Thi Lâm nghĩ rằng anh đã bị đả động với lời của cô ta nói vì thế sắc mặt cô ta có chút mừng rỡ.
“Cô nói xong chưa?”
“Anh…”
“Dù cho cô nói gì thì hiện tại con người của Mộng Dao không hề như thế. Em ấy rất hiểu lòng người khác, không vì bệnh tình của mình mà đòi hỏi. Lúc trước em ấy như thế nào thì tôi không quan tâm, hiện tại em ấy là người con gái mà tôi thật lòng yêu thương và muốn bảo vệ.”
“Nhưng sau này cô ấy cũng sẽ vì người khác mà chết, anh có biết không?”
“Cô nói cái gì?”
Hạo Hiên bỗng sững người, trái tim bất giác siết chặt. Thi Lâm biết mình lỡ lời nên nhanh chóng muốn rời khỏi, nào ngờ vừa quay lưng thì đã bắt gặp Mộng Dao dựa vào thân cây mà nở nụ cười.
“Nói xấu tôi vui lắm à? Tôi tự hỏi tôi đã làm gì khiến cô không thích sao?”
Hạo Hiên vừa nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười bước tới: “Sao lại tới đây? Cẩn thận không chừng bị thương đấy.”
“Còn không phải em sợ anh bị bắt cóc mất sao.” Cô bĩu môi, khẽ liếc về phía sau.
Thi Lâm không nghĩ tới chuyện mình làm lại bị bắt gặp như thế nên thẹn quá hóa giận. Nhìn hai con người nắm tay đi ở phía trước, cô ta không cam lòng, thứ cô ta muốn thì không thể để bị người khác lấy mất.
Thi Lâm đi nhanh tới, đẩy mạnh Mộng Dao sang một bên, cũng chẳng ngờ tới ở nơi đó có cái hố sâu hun hút, lập tức nuốt chửng lấy Mộng Dao vào trong bụng. Mà Hạo Hiên không kịp nghĩ gì đã nhảy theo, bảo vệ cô trong lòng.