Xe đi đến nhà hàng thì dừng lại, sau khi để Ông Văn Đức xuống xe, Trần Quốc Bang quay đầu xe đi theo hướng Xà Khẩu....
Thế giới hải dương nằm ở khu công nghiệp Xà Khẩu của Thâm Quyến, lấy “Minh Hoa Luân” làm trung tâm của khu nghỉ mát Quan Quang, nằm ở bến tàu vận chuyển hành khách phía bắc Xà Khẩu của Thâm Quyến. Điểm đặc biệt của Thế giới hải dương là một chiếc du thuyền được xây dựng năm 1962 do một kiến trúc sư người Pháp thiết kế. Thuyền cao 9 tầng, dài 168m, rộng 21m, trọng tải 14000 tấn, Minh Hoa Luân không chỉ tao nhã, phù hợp với 239 phòng, có thể chứa cùng một lúc 600 vị khách. Trên thuyền có nhà hàng ăn Trung Tay xa hoa, lộng lẫy, quán rượu kiểu Anh, quán rượu kiểu rừng trúc, quán hải sản tươi sống, quán ăn Nhật Bản, sàn nhảy, phòng khiêu vũ, rạp chiếu phim, bể bơi, vân vân. Còn có cả triển lãm văn hoá hang động Tây nam, trà sữa Tái Bắc, hội chùa Kinh thành, phong cảnh Giang Nam.
- Vũ Linh!
Lục Thiếu Hoa kiếp trước đã ở Thâm Quyến mười mấy năm, Thế giới hải dương cũng đã đến thăm rồi, chỉ có điều lúc đó đã là thế kỉ 21, so với bây giờ năm 1987 chắc chắn là không giống nhau,
- Em đã bao giờ đi Thế giới hải dương chưa?
- Em đi rồi, anh Thiếu Hoa ạ.
Vũ Linh chớp chớp mắt.
- Năm ngoái, ba mẹ đã đưa em đi đến đây, ở đó rất là vui, còn có rất nhiều đồ ăn nữa, còn có thể xem phim, còn có thể...
Thông qua lời giới thiệu của Tăng Vũ Linh,kết hợp với tưởng tượng của bản thân, cùng với so sánh với kiếp trước, Lục Thiếu Hoa cũng bắt đầu hiểu về Thế giới đại dương của bây giờ,Gật gật đầu nói:
- Em thích ăn gì thì ăn, thích chơi gì thì chơi, anh sẽ mua cho em.
- Dạ!
Tăng Vũ Linh vỗ tay.
- Anh Tiểu Hoa đúng là tốt thật.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười, không nói tiếng nào.
- Đúng rồi!
Tăng Vũ Linh nhíu nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi hỏi:
- Vừa nãy ở nhà em, nghe anh nói anh có rất nhiều tiền đúng không?
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu xác nhận. Thực ra thì số tiền đó, đối với hắn không đáng là bao nhiêu, mới là mấy tỉ, đối với một kẻ được tái sinh như hắn mà nói chỉ là một khoản nhỏ.
- Hứ!
Tăng Vũ Linh nhìn Lục Thiếu Hoa bằng con mắt hiếu kì, càng nhìn càng bí hiểm, trong lòng thầm nghĩ:
- Anh Tiểu Hoa cùng tuổi với mình, tại sao lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế?
Trẻ con tám tuổi, đầu óc vẫn chưa trưởng thành, ngờ ngờ nghệch Lục Thiếu Hoa thần bí, nhìn không thấu, lời nói thì lạnh lùng, làm cho cô cảm thấy hiếu kỳ.
- Được rồi,đừng hỏi nữa!
Lục Thiếu Hoa không muốn bàn đến vấn đề này nữa, chuyển sang đề tài khác, hắn nói:
- Anh còn chưa bao giờ đi đến Thế giới hải dương, xem có gì chơi vui không, em dẫn đường đi.
- Được ạ, được ạ, có điều...
- Có điều gì cơ?
Lục Thiếu Hoa trước giờ vốn đoán ra cách nghĩ của Tăng Vũ Linh.
- Ha ha!Tăng Vũ Linh cười khanh khách không ngừng, hình như là có vẻ xấu hổ.
- Em muốn đi ăn kem, anh mua cho em nhé!
Lục Thiếu Hoa cứ nghĩ là có việc gì, nghe đến việc muốn lấy tiền đi mua kem, trong lòng không khỏi buồn cười:
Lục Thiếu Hoa cũng không biết nói gì, trong lòng thầm cười, hắn biết cách nghĩ của người làm cha mẹ, ăn quà vặt cần phải hạn chế, lại cả việc Tăng Ái Dân làm một quan chức, ăn quà vặt bên ngoài quá nhiều thì sẽ có hại với cơ thể, nên không mua là việc rất bình thường.
Từ Bạch Thạch Châu đến Xà Khẩu xe phải đi qua một đoạn dài, nhưng những năm nay xe cộ không nhiều, Trần Quốc Bang lái xe cũng nhanh, không bao lâu đã đến Thế giới hải dương. Họ xuống xe, mua được ba tấm vé vào cồng là có thể dễ dàng đi vào bên trong.
Sau khi vào đến bên trong, Trần Quốc Bang đi theo sau một quãng xa, không làm phiền Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh. Anh ta vốn không định đi vào cùng, nhưng lại không an tâm về bọn họ, chỉ còn cách bất dắc dĩ đi theo họ cùng vào.
- Anh Tiểu Hoa.
Tăng vũ Linh chỉ con đường bên trái.
- Bên đó bán kem đấy.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa theo hướng mà Tăng Vũ Linh chỉ đi, đúng là có một hàng kem bên đó.
Đi,chúng ta đi mua kem nào.
Không lâu, Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh trong tay đã cầm hai que kem ăn.
- Ngọt thật!
Tăng Vũ Linh lè lưỡi.
- Ấy, em ăn từ từ thôi!
Lục Thiếu Hoa ngoảnh đầu nhìn Tăng Vũ Linh, thở dài một cái, lắc lắc đầu biểu thị không biết làm gì, một tay cầm kem, tay kia thò vào túi lấy giấy ăn, giúp Tăng Vũ Linh lau miệng,
- Xem em kìa, ăn kem dính hết cả vào miệng.
Tăng Vũ Linh không hề động đậyy, để cho Lục Thiếu Hoa giúp cô lau.
- Ha ha!
- Được rồi.
Lục Thiếu Hoa nhìn xung quanh.
Vũ Linh, em đã đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn gì đi.
- Không cần, em chưa muốn ăn.
Tăng Vũ Linh trầm ngâm một lát rồi lại nói:
- Em muốn ăn chân gà.
- Được,thế thì đi ăn chân gà.
Lục Thiếu Hoa ăn nốt chỗ kem còn lại rồi lại nói tiếp:
- Em dẫn đường đi.
- Anh Tiểu Hoa!Thế là không công bằng.
Tăng Vũ Linh làm bộ đáng thương.
- Cái chân gà của anh to hơn của em,em muốn đổi với anh.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa quay đầu sang một bên, thật lâu sau đó:
- Không cho đổi.
- Hừ, đúng là đồ hẹp hỏi.
Tăng Vũ Linh lườm một cái, lập tức kéo tay áo Lục Thiếu Hoa làm nũng nói:
- Anh Tiểu Hoa, đổi cho người ta đi mà.
- Không đổi!
- Năn nỉ anh đấy, bụng người ta đói lắm rồi.
- Ha ha! Không đổi, trừ phi...
- Trừ phi cái gì?
- Hôn anh một cái, anh sẽ đổi cho em, hi hi!
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt cười gian xảo.
Khi môi và mặt chạm nhau, lúc đó cái đùi gà trong tay Lục Thiếu Hoa cũng không thấy nữa.
-Ha ha! Cảm ơn anh Tiểu Hoa, cái này là cho anh.
Hai người đi rồi lại nghỉ, Tăng Vũ Linh dẫn đường phía trước, chốc chốc lại kéo Lục Thiếu Hoa sang phía bên trái, rồi lại sang bên phải, nhìn thấy thích cái gì là lại lấy, Lục Thiếu Hoa ở đằng sau trả tiền.
- Anh Tiểu Hoa, đi qua bên kia đi.
- Em dẫn đường đi.
- Cái khuyên tai này đẹp quá.
Tăng Vũ Linh chọn một đôi khuyên tai ở một của hàng trang sức, cô thích không tả được.
Đến lúc ấy Lục Thiếu Hoa mới nhớ ra, hắn từ Nhật Bản về cũng mua quà để chuẩn bị tặng Tăng Vũ Linh,đó cũng là một đôi hoa tai.
- Đừng mua nữa,anh đi Nhật du lịch cũng mua cho em một đôi đấy.
- Thật á?
Tăng Vũ Linh làm ra vẻ không tin.
- Thật chứ!
Lục Thiếu Hoa nghiêm túc gật đầu.
- Ha ha
Nhận được sự xác nhận của Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh mới bỏ đôi hoa tai xuống.
- Thế là không cần mua nữa rồi.
Hai người vui vẻ đến mức quên hết xung quanh, làm cho Trần Quốc Bang đi theo xa xa cảm thấy buồn chán lắm, anh ta vừa không thể gọi Lục Thiếu Hoa trở lại, vừa sợ không an toàn, cuối cùng chỉ còn cách đau khổ mà giả vờ vui vẻ đi theo.
Trong nháy mắt thời gian đã trôi đi, Lục Thiếu Hoa xem đồng hồ đã không còn sớm nữa, cũng đã nên về.
-Vũ Linh à, chúng ta đi về thôi, anh Văn Đức chắc cũng lo lắng rồi đấy.
- Nhưng người ta đã chơi hết đâu.
Tăng Vũ Linh lộ vẻ tiếc nuối.
Lục Thiếu Hoa không còn cách nào khác, chỉ còn cách hứa là lần sau sẽ lại cho cô đi chơi cho đã, có vậy Tăng Vũ Linh mới vui vẻ đồng ý đi về.
Lúc trở lại cửa hàng hoa quả, thì đã là hơn bốn giờ chiều, Lục Thiếu Hoa để Trần Quốc Bang lái xe ra chỗ cửa hàng hoa quả. Hắn vừa vào trong lấy đôi hoa tai mua tặng Tăng Vũ Linh ở Nhật Bản, tiện thể nói với Ông Văn Đức là đưa Tăng Vũ Linh về nhà.
- Tặng em đấy.
Vào đến xe, Lục Thiếu Hoa đưa cho Tăng Vũ Linh một hộp quà đã gói gém cẩn thận.
- Anh Hai, lái xe đi, đưa Vũ Linh về nhà.
- Ha ha!
Tăng Vũ Linh nhận lấy hộp quà, bóc giấy gói ra, bên trong đúng là một đôi hoa tai, đưa môi lên hôn lên mặt Lục Thiếu Hoa một cái rồi nói: