Y kinh có nói, trong cơ thể người có ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, bình thường trong đó tồn tại khí lực của con người, người luyện võ đạo chính là ngưng luyện nội kình, chính là kích thích sự lưu thông của máu, kích phát tiềm lực của cơ thể.
Chỉ tiếc, lúc bé Nhạc Phàm bị thương nặng, bất đắc dĩ dùng kim châm phá huyệt chi pháp, đả phá toàn bộ huyệt đạo quanh thân, khiến cho hắn không giống người bình thường tu luyện nội kình, tồn tại khí lực trong đó.
Nhưng có được tất có mất, khi đó bởi vì hắn không tu luyện giống người bình thường được, cho nên hắn mới ngày đêm rèn luyện thân thể, do đó tại sườn núi lĩnh ngộ được thất tình lực, lấy tình nhập võ, dùng võ nhập đạo.
Có thể nói, hắn có được thành tựu ngày hôm nay, đều không thể chối bỏ nhân quả ngày đó.
Có thể nói rõ ràng là, vấn đề quan trọng hiện tại cần Nhạc Phàm phải giải quyết chính là làm sao có thể hấp thu thiên địa nguyên lực vào bên trong cơ thể?
Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm lại tiếp tục quan sát cơ thể, từ trái tim chuyển lên huyệt Bách Hội trên đầu.
Huyệt khiếu nơi này vốn đã phá, chỉ có điều năm đó Nhạc Phàm lấy nguyên lực luyện hóa ở nơi này, trở thành linh khiếu, mà tác dụng của bách hội linh khiếu chính là lúc nào cũng hấp thu nguyên khí tự do của thiên địa, sau đó chuyển hóa thành nguyên lực bản thân.
Tương đồng với nó chính là Thần Yên huyệt ở chỗ rốn, hai nơi này chính là linh khiếu mấu chốt để Nhạc Phàm hấp thu và luyện hóa thiên địa nguyên khí.
Nhưng mà, mười năm trước yêu sư Từ Phúc dùng phương pháp đồng quy vu tận khiến cho nguyên đan trong cơ thể Nhạc Phàm tổn hại, khiến cho linh khiếu của hai nơi này cũng tùy đó mà phong bế, làm cho lực lượng của Nhạc Phàm tăng trưởng quá chậm.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải linh khiếu của hai nơi này bị phong bế, bằng vào tình huống thân thể của Nhạc Phàm lúc đó khẳng định sẽ không chịu nổi, khi đó sẽ không thể nào luyện hóa được thiên địa nguyên lực cuồng bạo.
Đến lúc đó, đúng như lời Văn Tông Thanh nói, bản thân hắn không tẩu hỏa nhập ma thì cũng nổ tan xác mà chết.
Đối với tình huống linh khiếu bị phong bế như vậy, Nhạc Phàm từng gặp qua một lần cho nên cũng không lạ lẫm, chỉ cần trong cơ thể của hắn có đủ nguyên lực, hắn tự tin sẽ có thể mở lại linh khiếu.
Nhưng điều khiến cho Nhạc Phàm đau đầu chính là, hiện tại trong cơ thể hắn trống trơn, ngoại trừ tia nguyên lực từ bên ngoài còn sót lại thì không còn thêm một thứ gì nữa.
Không có nguyên lực không thể mở lại linh khiếu, không thể mở linh khiếu đương nhiên sẽ không thể hấp thu thiên địa nguyên khí, cái này như là một bức chắn vậy, bản thân hắn như thế nào có thể dẫn thiên địa nguyên khí tiến vào trong cơ thể đây?
Y kinh! Phương pháp thổ nạp trong Y kinh chính là sửa lại phương pháp dưỡng sinh từ thời thượng cổ, vốn có thể hấp thu được thiên địa nguyên khí cho bản thân, mà công pháp Nhạc Phàm tu luyện chính là bộ thổ nạp thuật này.
Chỉ có điều, phương pháp thổ nạp thuật này chỉ có thể tích lũy từng chút, từng chút một nguyên khí, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu, tất nhiên sẽ hao phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực.
Trong đầu hiện lên vô số ý niệm, Nhạc Phàm cuối cùng cũng không nhịn được mà than thở một phen.
Hắn không phải là không thể thừa nhận sự đả kích như vậy, mà là không thể chấp nhận chờ đợi một thời gian dài như thế, hiện tại chỉ cách ẩn lâm đại hội còn đúng năm ngày, hắn đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Nhạc Phàm không phải là một người dễ dàng buông tha cho chính mình, theo bản năng, thần thức của hắn đảo qua ý thứ hải một cái, ngay lập tức giật mình.
- Điều này sao có thế?
Bên trong ý thức hải một mảnh hỗn độn, ở trung ương tràn ngập hơi thở cũ kỹ và thê lương, một chiếc kén màu đen treo lơ lửng ở đó, thất thải quang mang vờn quanh nó, khiến cho người nhìn vào hoa cả mắt.
Nhạc Phàm còn nhớ rõ, vào thời điểm hắn nhìn thấy chiếc kén này thì hình dạng của nó rất nhỏ, bao bọc lấy tiễn hồn, vì sao hiện tại lại lớn đến như vậy?
Đúng vậy! Vô cùng lớn!
Tâm trí dồn hết vào chiếc kén đen to lớn trước mặt, Nhạc Phàm không khỏi cảm giác bản thân mình thật là nhỏ bé, hắn phải ngửa mặt lên thì mới có thể thấy toàn bộ chiếc kén kia.
Tình cảnh kỳ dị này khiến cho Nhạc Phàm có chút suy nghĩ lan man, rõ ràng là đang ở trong ý thức hải của hắn, chỉ cần một ý niệm là có thể hiểu được tình huống bên trong, vì sao đột nhiên lại cảm giác mình rất nhỏ bé?
Đây rút cuộc là như thế nào?
Nhạc Phàm không khẩn trương, ngược lại vô cùng bình tĩnh xem xét chiếc kén lớn màu đen kia. Từng nhịp đập yếu ớt từ trong kén truyền ra.
Trong ý thức hải không ngờ lại nghe được âm thanh? Không đúng! Chuẩn xác mà nói, phải là một loại cảm giác, Nhạc Phàm có cảm giác từ trong kén truyền ra từng nhịp đập, cứ như là tim hắn đập vậy, giống như là trống ngực của hắn, huyết mạch tương liên.
Lại nhìn xung quanh chiếc kén to lớn, từng đạo thất thải quang mang vờn quanh không tiêu tán, từng tia một thâm nhập vào bên trong chiếc kén.
Nhìn tới đó, Nhạc Phàm tức thì giật mình, đó chính là thất tình chi nguyên, bảy đạo lưu quang đại diện cho bảy thứ tình cảm, màu đỏ là vui sướng, màu tím là phẫn nộ, màu đen – sợ hãi, màu trắng – yêu thương, màu cam tưởng niệm, lam sắc dục vọng.
Có lẽ vừa rồi Nhạc Phàm kích động cho nên bảy đạo lưu quanh này có vẻ khác thường, phát ra quang mang ngày càng đậm, trong lúc vô ý, Nhạc Phàm đem tâm thần của mình lắng đọng lại bên trong thất tình, tẩy luyện linh hồn của chính mình.
Thất tình luyện tâm, tâm chính là Thần hồn, mà thần hồn của Nhạc Phàm chính là tiễn hồn.
Thiên cổ du du, thiên địa mênh mông, bao năm bao tháng, vô cùng vô tận.
Lúc này, Nhạc Phàm phảng phất đang ở bên trong hư vô, chung quanh là một mảnh hỗn độn, không nhìn thấy đâu là đầu là cuối không gian, không cảm nhận được thời gian trôi qua, một ý niệm trong đầu thoáng qua như một thế kỷ.
Bên trong ý thức hải, hơi thở hỗn độn cuồn cuộn không thôi, chiếc kén màu đen chậm rãi vận chuyển, càng lúc càng nhanh.
Tiếp theo, thất thải quang mang tách ra thành từng tia trực tiếp rót vào bên trong kén, tốc độ so với khi nãy rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, nháy mắt hay là một trăm năm.
Thời gian trôi qua, thất thải quang mang rút cuộc đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong chiếc kén, sau đó chiếc kén dần dần cũng có biến hóa.
Hắc mang thu liễm, một cỗ hơi thở hào hùng từ bên trong kén truyền ra, hỗn độn khí chung quanh chen chúc tuôn tới chiếc kén, hỗn độn khí trong ý thức hải ngày càng loãng đi, sau đó hoàn toàn biến mất, ý thức hải hóa thành một mảnh hư không, không có mảy manh một tí hắc ám nào, quang mang thôn phệ hết thảy.
Vào thời điểm này, chiếc kén lớn co rụt mãnh liệt, tựa hồ như có gì đó muốn phá kén sinh ra.
Tiễn! Đó là một mũi tên màu đen.
Một cỗ hơi thở tuyệt cường từ trong thân tiễn phát ra, lộ ra hơi thở hủy diệt, đây chính là tiễn hồn của Nhạc Phàm.
So với lúc trước, tiễn hồn lúc này biến hóa rất lớn, toàn thân hắc tiễn tỏa sáng, trên mặt hiện lên vô số ký hiệu kỳ dị, nhìn qua không khác những ký hiệu mà Thích Minh Hữu từng sử dụng là bao, thất thải lưu quang cũng ngưng tụ thành một hạt châu bảy màu, khảm vào thân tiễn, trông vô cùng sinh động.
Bên trong ý thức hải phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, Nhạc Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, tâm niệm vừa động, hòa thành một thể với tiễn hồn, ta tức là tiễn, tiễn tức là ta, tuy hai mà một.
Tinh!
Một cảm giác khoái ý dâng lên trong lòng Nhạc Phàm, tiễn hồn lao ra khỏi ý thức hải, phá không mà ra, giống như một lão nhân yên lặng ngàn năm tích tụ oán khí đột nhiên muốn phát tiết.
Bên ngoài cơ thể, tiễn hồn xuất hiện trên đỉnh đầu Nhạc Phàm, quang mang màu đen bao phủ chung quanh, một cỗ hơi thở hào hùng tỏa khắp thiên địa. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Cổ xưa, thê lương, còn có dục vọng hủy diệt!