Thương Thiên

Chương 3: Phá kén sinh ra. (1)

Trước Sau

break

Thấy tâm trạng Văn Tông Thanh sa sút, Nhạc Phàm tức thì hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhưng hắn cũng không vì bản thân mình mà cảm thấy bi thương, mỗi người sống trên đời đều có ý nghĩa để mà tồn tại, trường sinh chưa hẳn sẽ không chết, sinh mệnh cho dù ngắn ngủi cũng có thể sống vui vẻ, cho dù hắn mất đi tất cả, nhưng ít nhất bây giờ hắn còn có một hài tử.

Nghĩ đến Tiểu Băng nhi, trong lòng Nhạc Phàm bất giác có chút lo lắng, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

- Ài.

Văn Tông Thanh thở dài một cái nói:

- Y giả như cha mẹ, cứ tưởng rằng ta làm nghề y là người phá hư quy tắc sinh tử, làm việc vô cùng thoải mái, nhưng bọn họ lại không biết rằng, ta lại càng là người không muốn chứng kiến sinh tử, càng không yên tâm trong lòng. Kỳ thật, ta làm nghề y đối với người thường cũng giống nhau, thậm chí chúng ta càng hiểu được sự quý trọng của sinh mạng trong đó.

Không đợi Nhạc Phàm tiếp lời, Văn Tông Thanh đột nhiên hỏi:

- Lý Nhạc Phàm, ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã từng học qua Y kinh?

- Y kinh?

Nhạc Phàm đầu tiên là rùng mình, sau đó thản nhiên nói:

- Đã từng học qua.

Văn Tông Thanh rất vừa lòng với thái độ thành khẩn của đối phương, ngữ khí ôn hòa nói:

- Y kinh chính là bảo điển tối cao trong y đạo, y giả bình thường không thể học được, ngươi học Y kinh là do ai dạy?

- Là một vị trưởng bối đồng thôn.

Nghĩ đến Vạn tiên sinh đã rời thế, Nhạc Phàm buồn bã.

Văn Tông Thanh cũng không tiếp tục truy vấn, khuôn mặt hồi tưởng.

Hai người trầm mặc không nói, cứ như vậy đắm chìm trong hồi ức của riêng mình

- Văn tiền bối, tại sao người lại biết vãn bối từng học qua Y kinh?

Bình tĩnh lại, Nhạc Phàm không nhịn được hỏi, bản thân mình cũng từng học qua, nhưng đó là chuyện hồi còn nhỏ, cho dù là Tuyền Thanh cũng không rõ ràng lắm, không ngờ bị đối phương một câu nói toạc ra, hiển nhiên đã phát hiện ra cái gì đó.

Văn Tông Thanh chậm rãi nói:

- Ngày hôm trước, lúc ta trị liệu cho ngươi, ta đã phát hiện phương pháp hô hấp của ngươi vô cùng kỳ lạ, trong lúc thổ nạp toàn bộ gân cốt toàn thân giãn ra, chắc hẳn ngươi từ nhỏ đã tập luyện thuật hô hấp "Miệt tiềm"?

- Vãn bối quả thực đã từng tập qua "Miệt tiềm", đó là một dưỡng tâm pháp, trong những năm gần đây, hô hấp đã thành thói quen.

Nhạc Phàm gật đầu, cảm thấy có chút kinh ngạc, Văn Tông Thanh không ngờ lại hiểu biết "Miệt Tiềm" như vậy, chẳng lẽ đối phương cũng đã từng học qua phương pháp này? Bất quá, khi cẩn thận nghĩ lại, quyển sách này quả thật bác đại tinh thâm, bao quát vạn tượng, bản thân mình có được thành tựu ngày hôm nay hết thảy là dưỡng tâm pháp trong đó làm căn cơ.

Vân Tông Thanh mặt không thay đổi nói:

- Kỳ thật thuật hô hấp kia chính là tổng kết nhiều y đạo thượng cổ sửa lại mà ra, hô hấp bỏ cũ lấy mới, vừa tăng cường lực lượng, lại rèn luyện thân thể, chỉ là khiến y giả lúc xem bệnh ngưng thần bình tĩnh hơn mà thôi, quả thực là khó đối với ngươi khi mà kiên trì nhiều năm như vậy.

- Dưỡng tâm ngưng thần…

Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới một câu, thân hình mạnh mẽ run lên, trong đầu hiện lên như một đạo sấm sét, khiến hắn chấn động. Dưỡng tâm là dưỡng sinh, tính chất vốn là tu tâm dưỡng tính, "Sinh" trong đó chính là sinh cơ, "Tính" chính là tính mạng, hai cái tương hợp, chính là gốc rễ của sinh mệnh.

Khó trách cổ nhân thường nói: "Bỏ cũ lấy mới, không bệnh không ưu, chín khướu đả thông, kéo dài tuổi thọ", "Kéo dài tuổi thọ" chẳng phải có ý tứ là trường sinh sao?"

Tại thời thượng cổ, Y đạo không chỉ là chữa bệnh cứu người. Y đạo chính là căn cứ vào diễn hóa của vạn vật mà thành, mà vạn vật trong tự nhiên đều lấy thiên địa nguyên khí làm căn cơ, y đạo kỳ thật chính là vì không bệnh không ưu, chín khướu đả thông, khiến cho người ta có thể trường sinh.

Dưỡng sinh tức là trường sinh, đây cũng chính là tinh túy trong y đạo.

- Thì ra dưỡng tâm phương pháp chính là như vậy, cũng chính là dưỡng nguyên thuật, bản thân mình lại bỏ gần cầu xa.

Nhạc Phàm trong đầu nghĩ lại vô số tri thức trong " Miệt tiềm", đối với vấn đề của bản thân rút cục cũng có kiến giải.

- Tiền bối tại sao lại quen thuộc với "Y kinh" như vậy?

Nhạc Phàm tâm trạng tốt lên, ánh mắt không còn phiền muộn như trước.

Văn Tông Thanh cảm giác được cảm xúc của hắn có biến hóa, nhưng cũng không để ý, vẻ mặt hờ hững nói:

- Ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, "Miệt tiềm" chính là một quyển sách mà ta cùng huynh trưởng nghiên cứu, không ai so với ta có thể hiểu rõ nội dung trong đó nhất.

- Cái gì? Quyển sách là của Văn tiền bối cùng Huynh trưởng sáng tạo ra?

Trong mắt Nhạc Phàm hiện lên sự kinh ngạc, há hốc mồm, lời nói tới miệng lại nuốt trở lại. "Miệt Tiềm" trăm năm trước đã nổi tiếng thiên hạ, Văn Tông Thanh trước mắt hắn nhìn qua cũng không đến hơn trăm tuổi, bất quá chỉ khoảng từ năm mươi trở lên, Nhạc Phàm cảm thấy quái dị nhưng không dám nói.

Dường như biết đối phương trong lòng đang nghĩ tới cái gì, Văn Tông Thanh nhíu mày nói:

- Hừ! Tên tiểu tử nhà ngươi không ngờ còn dám nghi ngờ ta, nếu tính tình ta hiện giờ giống vài chục năm trước, ta sẽ cho ngươi nếm chút khổ sở.

Dừng một chút, Văn Tông Thanh giải thích:

- Ta vừa rồi đã nói qua, tuổi thọ của Thiên đạo tu sĩ hơn người thường rất nhiều, ngươi lại còn tưởng rằng ta lừa người sao? Nói thật cho ngươi biết, bản thân ta hiện giờ đã sớm qua trăm tuổi, "Miệt tiềm" chính là do ta với huynh trưởng viết ra hơn trăm năm trước.

Nhạc Phàm thất thần, nửa ngày không biết nên nói gì. Một người lại có thể sống hơn trăm tuổi, hơn nữa còn đang ngồi trước mặt hắn, nhìn qua không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, cho dù là thuật trú nhan có hiệu quả, cũng khó có thể tin nổi.

Bất quá, thế gian quả thực có rất nhiều điều khó có thể tưởng tượng nổi. Nhạc Phàm không nghĩ tới vào lúc hắn học "Miệt Tiềm" hơn mười năm sau, người viết cuốn sách này lại xuất hiện trước mặt hắn, còn cứu tính mạng của hắn.

Dường như có một đôi tay vô hình, đẩy bước hắn về phía vực sâu này, đây chính là vận mệnh sao?

Nhạc Phàm rũ bỏ tạp niệm trong đầu, nhìn về phía Văn Tông Thanh, thần sắc có chút cung kính.

- Y tiên… Y tiên…

Sau đó lại nghe Văn Tông Thanh cảm khái nói:

- Kỳ thật, năm đó biên soạn, ta cũng chỉ sửa sang lại điển tịch mà thôi, nội dung bên trong là do huynh trưởng ta dốc hết tâm huyết nghiên cứu, vì thế khi huynh ấy ngã xuống, vô duyên với thiên đạo, chỉ có hai chữ Y tiên này mới có thể xứng với huynh ấy, còn ta thì kém quá xa.

Nhạc Phàm nghe vậy, nghiêm mặt nói:

- Văn tiền bối, Y giả là người có tấm lòng lương thiện, chỉ dựa vào điểm này, người có thể xứng với hai chữ Y tiên rồi.

- Y giả là người có nhân tâm, nha đầu Nguyệt Thi kia nói ngươi là đầu gỗ, không nghĩ tới tiểu tử ngươi quả thực có vài phần bổn sự.

Chân mày Văn Tông Thanh uốn cong, miệng khẽ mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm chứng kiến Văn Tông Thanh cười, giống như một đóa hoa tuyết nở rộ, làm cho người ta có cảm giác kinh diễm, bầu không khí dịu đi không ít.

- Xem ra ta thực sự đã già rồi, thường hay nhớ tới sự tình trước kia, quên đi, chuyện quá khứ cũng không đề cập đến nữa.

Ngừng cười, Vân Tông Thanh xua tay nói:

- Nghiêm túc mà nói, ngươi cũng được tính vào Y tiên nhất mạch chúng ta?

- Y tiên nhất mạch?

Nhạc Phàm nao nao, chỉ nghe Vân Tông Thanh nói tiếp:

- Hai chữ Y tiên này chỉ là danh hiệu mà thôi, đại biểu cho nhất mạch truyền thừa trong y đạo, ta cùng với huynh trưởng của ta cũng đều là Y tiên, sư thừa ta thuộc Y tiên nhất mạch, còn như Bạch gia thế tục kia được gọi là Y thần nhất mạch, ngươi đã từng học qua "Miệt Tiềm", mà nghe nói y thuật ngươi cũng không tệ lắm, cho nên ta miễn cưỡng thừa nhận ngươi thuộc Y tiên nhất mạch chúng ta.

- Văn tiền bối, ta…

- Ngươi cứ nghe ta nói xong đã.

Văn Tông Thanh trực tiếp cắt ngang lời Nhạc Phàm nói:

- Ta đã kiểm tra qua thân thể ngươi, quanh thân thể ngươi có hơn ba trăm khiếu huyệt đều bị phá, có thể đồng thời đả phá hơn ba trăm khiếu huyệt mà không đả thương tới tính mạng con người, trên thế gian này ngoại trừ "Kim châm phá huyệt" năm đó ra, thì không còn biện pháp nào có thể đồng thời đả phá hơn ba trăm huyệt đạo được nữa. Mà "Kim châm phá huyệt" này là do huynh trưởng ta tự mình nghĩ ra, chưa bao giờ ghi trong một điển tịch nào, người thi châm cho ngươi cũng chính là người dạy cho ngươi "Miệt Tiềm" đúng không? Một khi người này có thể thi triển kim châm phá huyệt, tất nhiên hắn là truyền nhân của Y tiên nhất mạch, mà ngươi là đệ tử của hắn, tự nhiên cũng thuộc Y tiên nhất mạch…

Nói tới đây, Văn Tông Thanh đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, hắn hiện tại đang ở đâu?

- Người đã qua đời rồi.

Nhạc Phàm cúi đầu, trong mắt lóe lên sự dao động không thể nhận ra.

- Thật không?

Văn Tông Thanh khép hờ hai mắt lại:

- Dù sao cũng là thân thể phàm tục, sinh lão bệnh tử, đó chính là lẽ thường của con người, không thể nào trách được.

Hai người không nói gì, bên trong thạch thất lại yên tĩnh.

Nửa ngày qua đi, Nhạc Phàm đánh vỡ sự trầm mặc nói:

- Tiền bối, Tuyền Thanh cô nương nói Tiểu Băng nhi đang ở đây…

- Không sai!

Văn Tông Thanh không đợi đối phương mở miệng nói thẳng:

- Lý Nhạc Phàm, ta biết ngươi muốn gặp tiểu nha đầu kia, bất quá trước khi gặp nó ta có việc muốn nói với ngươi, ta làm người từ trước đến nay luôn có quy củ, muốn ta xuất thủ cứu người, nhất định phải đáp ứng ta một yêu cầu, cho dù ngươi là đệ tử Y tiên nhất mạch, cũng không ngoại lệ.

Nhạc Phàm không dự đoán được đối phương sẽ làm gì, bất quá vẫn trịnh trọng gật đầu nói:

- Tiền bối có gì cứ nói, chỉ cần vãn bối làm được, tuyệt không cự tuyệt.

Văn Tông Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

- Ngày đó ngươi bị đưa đến đây, Tuyền Thanh cùng bằng hữu ngươi muốn ta xuất thủ, khi đó ta đã đưa ra yêu cầu, ta muốn nha đầu Tiểu Băng nhi ở lại chỗ này, tiểu nha đầu kia vì muốn cứu tính mạng ngươi vì thế nên đã đáp ứng.

- Cái gì?

Nhạc Phàm run lên, cố nén tức giận nói:

- Văn tiền bối, Tiểu Băng nhi không hiểu chuyện, người cần gì phải là khó nó?

Tiểu Băng nhi có thể nói là vảy ngược của Nhạc Phàm, hắn tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào làm thương tổn nó, cho dù một chút cũng không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ồ? Ngươi nói rằng ta làm khó tiểu cô nương kia? Người đồng ý là nó, ta tại sao lại có thể làm khó nó được?

Văn Tông Thanh đối với sự chuyển biến thái độ của Nhạc Phàm hồn nhiên không biết gì, trên mặt nàng không nhìn ra bất cứ một biểu hiện khác thường nào.

Nhạc Phàm nhíu mày, trầm giọng nói:

- Văn tiền bối, Tiểu Băng nhi chỉ là một hài tử, nó nên có cuộc sống riêng của mình, ta không hi vọng nó bị bất cứ một cái gì ước thúc.

- Ước thúc?

Văn Tông Thanh nở nụ cười khinh thường, nói:

- Mọi việc trên thế gian, có được tất có mất, ta xuất thủ xứu ngươi thì phải lấy tiểu nha đầu kia trả nợ, đây chính là việc kinh thiên nghĩa địa, chẳng lẽ ngươi là người chỉ biết vong ân phụ nghĩa sao? Huống hồ, giữa lúc sinh tử, không ai có thể trói buộc ai, hết thảy đều tự do lựa chọn mà thôi.

Nhạc Phàm lãnh đạm nói:

- Tiền bối xuất thủ cứu giúp ta vô cùng cảm kích, ta có thể báo đáp tiền bối, nhưng mà ta không thể đem Tiểu Băng nhi đi làm điều kiện, cả cuộc đời này ta chỉ mong nó có cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ lớn lên, ai cũng không thể can thiệp vào tự do của nó.

Khuôn mặt Văn Tông Thanh lạnh lùng nói:

- Nếu ta nói nhất định phải lưu nó lại thì sao?

- Ta không đồng ý.

Nhạc Phàm trả lời luôn, không có ý tứ thương lượng.

- Ngươi không đáp ứng? Ngươi không đáp ứng thì sao?

Văn Tông Thanh cười, trào phúng nói:

- Như thế nào? Chỉ bằng khả năng hiện tại của ngươi, muốn động thủ với ta sao? Ta nếu muốn tính mạng của ngươi, chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi.

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu của Văn Tông Thanh sinh ra một cơn lốc xoáy, quét ngang cả thạch thất, ngay cả nhiệt độ ban đầu vốn khô nóng cũng kịch liệt giảm xuống, giống như rơi vào bên trong vết nứt.

Lực uy hiếp cường đại nhằm thẳng vào Nhạc Phàm, nhưng thân hình hắn vẫn đứng thẳng tại chỗ, mặc cho luồng khí lạnh lẽo mãnh liệt phun tới, cũng không hề động đậy.

Sự việc trên thế gian thật sự khó có thể đoán trước, hai người vừa rồi còn nói chuyện với nhau rất lâu, mà hiện tại một lời không hợp lại động thủ.

Nhạc Phàm ánh mắt thâm trầm, dừng trên người đối phương nói:

- Vân tiền bối, ta cả đời không thể để cho bất kỳ một ai uy hiếp ta, nếu ngươi muốn lấy tính mạng ta, ta sẽ phản kháng, chỉ có điều, tiền bối đối với ta có ân, lại là một người đáng kính trọng, ta thật sự không nghĩ tới sẽ động thủ với người.

- Phản kháng sao? Bằng vào bộ dạng hiện tại của ngươi còn có thể xuất thủ sao?

Văn Tông Thanh hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu ngươi còn nhớ ta đối với ngươi có ân, ngươi…

Không đợi đối phương nói xong, Nhạc Phàm mạnh mẽ ngắt lời:

- Mặc kệ là người có ân với ta, nhưng ta không cho phép bất luận kẻ nào can thiệp vào cuộc sống của Tiểu Băng nhi.

Vấn đề liên quan đến Tiểu Băng nhi, Nhạc Phàm kiên quyết dị thường, tuyệt đối không thỏa hiệp.

- Ngươi! Hừ! Ngươi quả thực là ngoan cố, giống tên nam nhân năm đó như đúc.

Văn Tông Thanh vẻ mặt căm phẫn, bất quá uy thế cường đại trong nháy mắt biến mất, gian thạch thất khôi phục như cũ.

- Tiền bối thăm dò ta?

Nhạc Phàm mở miệng, trên mặt không có bất kỳ một chút dao động nào. Hắn không phải kẻ ngốc, như thế nào lại nhìn không ra phản ứng của Văn Tông Thanh quả thực không muốn động thủ với hắn, nhưng mà ý đồ của đối phương Nhạc Phàm lại có chút không rõ.

Văn Tông Thanh không giải thích gì, tay trái hướng về phía cửa thạch bích bên phải bắn ra một chỉ, một cửa đá chậm rãi mở ra.

- Tiểu nha đầu, ở bên trong nghe lâu như vậy, sao còn không ra?

Vân Tông Thanh liếc mắt vào chỗ tối, một thân ảnh nho nhỏ từ mật thất đi ra.

Nhìn vào thân ảnh kia, thân mình Nhạc Phàm khẽ run lên, trong lòng bất giác có chút khẩn trương, giống như bị lôi điện thăm hỏi thân thể.

Loại cảm giác dị thường này giống như là một cô nương lần đầu tiên bước lên kiệu hoa.

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, thân ảnh Tiểu Băng nhi ngày càng gần mắt hắn.

Tiểu Băng nhi một thân mặc váy trắng như trăng, đầu thắt thành hai chiếc nơ, nhìn qua vô cùng nhu thuận, làm cho người ta nhìn vào không khỏi yêu thương.

Mà trên khuôn mặt đỏ bừng xuất hiện hai dòng nước mắt, lại khiến cho người ta không nhịn được ôm vào lòng mà thương tiếc.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc