Thương Thiên

Chương 313 : Thượng cổ danh kiếm

Trước Sau

break
Mặt trời đã ngã về tây, ánh sáng chiều trải dài trên ngọn Thiểu Thất, phảng phất như phủ lên một tầng ánh vàng. Tín đồ dưới chân núi, mỗi lần chứng kiến cảnh tượng như vậy, đều nhịn không được mà than thở, trên mặt đầy vẻ thành tín!
"Oành…"
Đột nhiên, một tiếng tiếng sấm lớn vang tận mây xanh, lập tức vang lên những tiếng răng rắc đổ vỡ từ trên đỉnh núi truyền xuống.Sự việc quái dị như thế, làm cho vô số người lên núi xem thử…
Lúc này, Chánh viện Thiếu Lâm đã đầy những người. Chật cứng từ trong ra ngoài, để xem náo nhiệt! Mấy trăm nhân sĩ chánh đạo tất cả đều hội tụ về đây, ngay cả dân chúng bình thường ở phụ cận cũng đều lục tục đến đây xem. Dù sao, thiên đạo cao thủ giao đấu không phải ai cũng có thể xem được, cũng chỉ có loại bách vô cấm kỵ Khấu Phỉ, người không để ý đến thể diện, mới ngay ở dưới đại điện mà động thủ trước mặt mọi người. Chỉ bất quá, cao thủ so chiêu, hung hiểm trong đó người bình thường làm sao có thể hiểu được! Muốn xem náo nhiệt? Nói không chừng là phải bỏ lại cái mạng nhỏ tại nơi này.
Biến cố đến đột nhiên, làm cho Phương trượng Thiếu Lâm có chút ứng phó không kịp, cũng may trước đó có chánh đạo tụ tập, vì đề phòng việc ngoài ý muốn nên sớm đã có chuẩn bị. Vì vậy Diệu Hư vội vàng ra lệnh mấy ngàn tăng nhân Thiếu Lâm tự làm thành một cá vòng tròn thật lớn, cách ly người xem ra, để tránh gât thươn tích cho người vô tội, cũng chỉ có một số ít cao thủ mới có thể đứng ở giữa sân.
Chưởng môn chính đạo cửu phái võ công cao cường không cần đề cập tới, về phần Nhạc Phàm, Tiểu Minh Hữu và đám người Vũ Văn Cực, bởi vì nguyên nhân Khấu Phỉ, bị cô lập ở giữa sân không ai để ý tới.
Nhạc Phàm và Tiểu Minh Hữu vốn có quan hệ không nhỏ với Khấu Phỉ, bị người ta cô lập cũng không có gì là lạ. Chỉ thương cảm cho đám người Vũ Văn Cực, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ cũng không rõ đang xảy ra cái gì?! Một loạt biến cố làm cho bốn người tâm thần bất định, nếu không phải có động tĩnh thật lớn làm bọn họ sực tỉnh, sợ rằng vẫn còn lo lắng đứng tại chỗ.
"Oành…"
"Bùng, bùng!"
Trên bầu trời chánh viện, ba đại cao thủ chiến đấu không nghỉ, đánh cho thiên hôn địa ám!
Khí lưu lưu động làm cho bốn phía trong sân cát bay đá chạy, cỏ cây tán loạn, kéo theo khí tức thiên địa cuồng bạo vô cùng, người nào tới gần đều cảm thấy huyết khí bốc lên, kể cả dân chúng ở ngoài xa nhất cũng hiểu được sự căng thẳng ở nơi này!
"Không hay! Mọi người mau mau vận khí…"
Phương trượng Thiếu Lâm Diệu Hư hét lớn một tiếng, chưởng môn các phái còn lại vội vàng ngồi xuống đất, vận chuyển chân khí bảo vệ tâm thần! Cả ngàn tăng nhân chung quanh liên thủ vận công, mới miễn cưỡng ngăn chặn được khí tức cuồng bạo bên ngoài. Mặc dù bọn họ đã có sự chuẩn bị, nhưng vẫn bị sóng khí của tam đại cao thủ xâm nhập. Bởi vậy có thể thấy được, cao thủ có sự chênh lệch quá lớn, không phải số người nhiều là có thể bù đắp được!
Đám người bên ngoài thì may mắn hơn, có người chiếu cố chu toàn, còn đám người Vũ Văn Cực ở đơn độc ở giữa sân, dưới áp lực thật lớn sắc mặt tái nhợt đi, giống như một chiếc lá ở giữa cơn cuồng phong, thân bất do kỷ… Bọn họ không thể so với chưởng môn cửu phái công lực thâm hậu, mặc dù rất cố gắng, cũng khó chịu nổi áp lực của thiên địa, một ngụm máu tươi phun ra, bốn người chịu không nổi ngã xuống!
Giờ phút này, trong lòng bốn người Vũ Văn Cực cực kỳ mâu thuẫn, một bên muốn ở khoảng cách gần để xem các cao thủ quyết đấu, một bên lại thấy cả người khó mà chịu nổi muốn thối lui. Có lẽ bọn họ đều là người quật cường, không khỏi muốn nhân cơ hội này tăng cường thực lực, nên cuối cùng vẫn cố nén sự đau đớn mà tiếp tục lưu lại.
"Phụt…"
Lại một ngụm nhiệt huyết phun ra, ngay lúc bốn người sắp cầm cự không nổi, một đạo khí lưu vô hình chạy đến bên người bọn họ, khí tức cuồng bạo chung quanh nhất thời trở nên bình hòa, ôn thuận.
Trong lòng kinh nghạc, bốn người Vũ Văn Cực ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Nhạc Phàm đứng trước bốn người hơi gật đầu, sau đó tiếp tục quay đầu đi tiếp tục xem cuộc chiến.
Là hắn! Là hắn giúp chúng ta?! Bốn người Vũ Văn Cực nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin được. Trong mắt bọn họ, Nhạc Phàm so với dã thú hung mãnh, trong lòng vẫn thấy đáng sợ hơn, gần mà thấy xa. Bây giờ bọn họ mới biết được bản thân đều sai, hơn nữa sai rất nhiều. Nếu không có sự giáo huấn của Lý Nhạc Phàm, bọn họ làm sao có thể biết tự phấn đấu để mạnh hơn, từ bỏ tệ nạn của bản thân? Nếu không phải đối phương khoan dung, bản thân làm sao có thể bình an vô sự đứng ở đây?
Vốn Lý Nhạc Phàm vẫn là Lý Nhạc Phàm, mặc dù hắn tác phong làm việc của hắn không được thường nhân tiếp nhận, nhưng dám làm dám chịu, trong lòng thoải mái… Trong nháy mắt, bốn người Vũ Văn Cực tràn ngập sự cảm kích, về phần Nhạc Phàm trong lòng nghĩ thế nào, cũng không thể biết được.
"Hây…"
Quyền cước chiến đấu, uy phong tỏa ra tám phía!
Khấu Phỉ lấy một địch hai, càng đánh càng hăng, đánh rất hứng thú! Không Văn, Thái Tiêu cũng không cam lòng tụt lại, Thiếu Lâm tuyệt kỷ, Thái Cực thần công cùng thi triển ra, kịch liệt phản công lại!
Đánh trên trời cao thật lâu mà không hạ xuống, đó là dạng khinh công tuyệt kỷ gì! Cái này quả thực đặc sắc tuyệt luân như thần tiên giao chiến…
Phía dưới sân rộng, mọi người đều ngửa đầu nhìn lên, chiêu thức tuyệt diệu, lực lượng cường đại, kỹ thuật hoa cả mắt, làm cho lòng người như sóng triều mênh mông không thể dằn được.
"Không Văn, Thái Tiêu, hai lão gia hỏa này còn không xuất ra công phu chân chính, lão phu sẽ không khách khí đâu! Hắc hắc…"
Cuồng vọng! Kiêu ngạo!
Trở xuống mặt đất, Khấu Phỉ cuồng ngạo hét lên, muốn chọc giận hai người cho được mới bằng lòng.
Không Văn, Thái Tiêu đương nhiên sẽ không khách khí, đều tự xuất ra bản lĩnh trấn gia của mình.
"A di đà phật! Khấu Phỉ lão nhân huynh đừng vội kiêu ngạo! Lão nạp hôm nay cũng muốn xuất ra kim cương chi nộ…" Không Văn thần tăng xuất ra một cây thước rất dài, thân thước thanh quang lóng lánh, vừa nhìn liền thấy ngay nhất định không phải phàm vật: "Cái này là 'Kim Cương Phục Ma Thước'! Không sắc không bén, có cương có nhu, là chí bảo phật môn".
"Thật là lão tiểu tử quá cuồng vọng!" Thái Tiêu đạo trưởng tay phải xoay chuyển, một đạo bạch quang xuất hiện trong tay: "Kiếm này tên là 'Thuần Quân', một trong thượng cổ thập đại danh kiếm".
"Ồ…"
Người trong giang hồ chung quanh ồn ào hẳn lên, ngay cả Nhạc Phàm cũng có chút động sắc, không khỏi lấy đoản kiếm "Ngư trường" trong tay áo ra, mắt lộ vẻ thâm trầm.
"Kim cương phục ma thước" tuy là kỳ bảo trấn phái Thiếu Lâm, nhưng là phật môn thần binh, không hiện ở hậu thế, bởi vậy đại đa số người ta tự nhiên không rõ ràng lắm. Mà "Thuần quân" thần kiếm lại là một trong thượng cổ thập đại danh kiếm, thiên hạ sợ là ít có người không biết tới danh tiếng này!
"Xoảng…"
Thu lại vẻ tươi cười, Khấu Phỉ chậm rãi rút thanh đại đao sau lưng ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là cây đại đao!"
Sặc! Hết rồi?! Như vậy cũng được sao? Mọi người thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất, Không Văn, Thái Tiêu cũng bực mình không thôi, có người nào không biết trong tay Khấu Phỉ là cây đại đao sao, có cần phải nghiêm túc giới thiệu như vậy không?
Thật vất vả mới làm ra không khí nghiêm túc, lại bị Khấu Phỉ nghiễm nhiên phá vỡ, Thái Tiêu đạo trưởng tức giận trừng mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Lão tiểu tử quả thật là một lão già đáng chết".
"A di đà phật…" Không Văn thần tăng cảm thấy xấu hổ, không khỏi tụng khởi phật kinh.
"Cái này, cái này vốn là một cây đại đao mà, chẳng lẻ cái này cũng lạ sao?" Khấu Phỉ tỏ thái độ ủy khuất, ngoài miệng nói thầm không ngừng.
Nói về lão nhân này, đều thường xuyên có thói quen như vậy, cái này đối với Khấu Phỉ không thể nghi ngờ là vấn đề lớn nhất. Bất quá vấn đề vẫn chỉ là vấn đề, công phu trên tay vẫn không hề yếu đi!
"Vấn thiên bát pháp, quỷ thần kinh…"
Đao phong hùng hậu lóe lên bất định, giống như ánh sao lóe lên trên bầu trời đêm, hàn quang từng điểm!
"Hàng ma thức, xá sanh chứng đạo ngã vi phật…"
Một kim cương phật đà như ẩn như hiện, ánh sáng vàng trong thân tỏa ra, khí thế kinh hồn bạt vía!
"Nhất kiếm hàn quang thiên hạ kinh…"
Từng đóa hoa kiếm xuất thành hình Thái Cực, như muốn đem cả thiên địa đều bao hàm trong đó!
Đao khí tung hoành bễ nghễ, thước giới múa lượn đầy trời, kiếm phong lẫm liệt bức người!
Không khí chấn động mãnh liệt từ Thiếu Lâm chánh viện khuếch tán ra bốn phía, so với vừa rồi còn muốn cuồng bạo hơn mấy chục lần, cái này không còn thuộc phạm trù con người có khả năng khống chế được nữa.
"Mọi người mau mau tản ra! Nhanh…"
Phương trượng Thiếu Lâm một tiếng phật môn gầm lên thức tỉnh mọi người, chưởng môn các phái lập tức rời khỏi vòng tròn, những người bên ngoài cũng đồng loạt thối lui, cho đến tận chân tường.
"Ồ! Làm sao lại còn có người ở đó?"
"Bọn họ là ai vậy, hình như từ khi bắt đầu bọn họ vẫn đứng ở trong đó".
"Đúng vậy! Nghe nói bọn họ và 'Đao Si' cùng tiến lên núi".
"Ta cảm thấy người phía trước rất quen mặt".
"Ta cũng thấy vậy, như là đã thấy ở đâu rồi".
"Đúng rồi! Ở phía sau là bốn người 'Thanh Thành Tứ Tú', ta đã từng thấy qua bọn họ!"
"Oa! 'Thanh Thành tứ tú' thật sự là may mắn! Lại có thể xem tuyệt chiêu của các thiên đạo cao thủ ở khoảng cách gần như vậy, quá sung sướng!"
"Ài! Dây là số mệnh!"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía giữa sân, lúc này bọn họ mới chú ý tới, dưới uy thế cường đại như thế, lại còn có người có thể đứng bất động.
Nhạc Phàm tu luyện ngoại công đã đến đại thừa, về mặt khống chế lực, rất ít người có thể lay chuyển được, với lại hắn đối với việc lĩnh ngộ thiên địa nguyên khí càng độc nhất vô nhị, lúc này đây mặc cho bên ngoài mưa gió gào thét, hắn vẫn như là tách biệt khỏi đó.
Tiểu Minh Hữu và "Thanh Thành tứ tú"dưới sự bảo hộ của Nhạc Phàm vẫn bình yên vô sự, ánh mắt nhìn thẳng lên phía trên, trong lòng hiểu được thêm rất nhiều. Chỉ có Tiểu Hỏa đối với ngoại giới vẫn không quan tâm, như là đối với sự việc phát sinh trước mắt không quan hệ đến mình, vẫn giữ bộ dáng điềm nhiên.
"Là, là hắn!"
Chưởng môn cửun phái kinh hô, nét mặt mọi người không đồng nhất.
Thấy Nhạc Phàm thật sự đến đây phó ước, Phương trượng Thiếu Lâm khuôn mặt đầy vẻ ôn hòa, nếu không phải hiện tại đang tranh đấu kịch liệt, sợ rằng đã sớm tiến lên nghênh tiếp. Mà Dư Đoạn Hải ở một bên thấy mộ hạ của mình có thể ở lại, không khỏi âm thầm gật đầu, trong lòng vui mừng không thôi, hắn thậm chí có chút hâm mộ đệ tử và nữ nhi của mình. Chưởng môn các phái còn lại mặt không chút thay đổi, không biết trong lòng đang vạch ra kế hoạch gì!
Trông lên bầu trời màu xám, ba người đánh vẫn khó phân thắng bại.
Khấu Phỉ đao pháp lẫn khí phách rất quỷ dị, khó trách giữ một chữ "Vấn". Không Văn thần tăng cầm giới thước trong tay đại khai đại hợp, như là thiên thủ thiên ảnh một chút cũng không nhường. Thái Tiêu đạo trưởng kiếm pháp phiêu dật linh động, người như tiên phong tiên du, qua lại trong thiên địa.
"Ha ha…" Khấu Phỉ thoát thân ra, cười to nói: "Nhiều năm không gặp, hai lão gia hỏa các ngươi cũng tiến bộ không ít… Cứ như thế mà đánh cũng không có ý nghĩa gì, nếu mọi người cũng đều đã bước qua cánh cửa đó, sao không tôi luyện!"
"Hừ!" Thái Tiêu đạo trưởng âm thanh lạnh lùng nói: "Bần đạo đang có ý này, chỉ sợ không dừng tay kịp!"
"A di đà phật…" Không Văn thần tăng hơi khó nói: "Mọi người hãy dừng tay thôi, dĩ hòa vi quý mới phải".
"Đao kiếm không có mắt, muốn đánh cứ đánh, lão hòa thượng đừng nói nhảm!" Khấu Phỉ rống to một tiếng, khí thế tăng vọt, đại đao trong tay phảng phất như phóng đại vô hạn, một đao chém xuống, trong thiên địa không còn một khe hở nào có thể tránh được.
Đao phong cực lớn chém tới, Không Văn, Thái Tiêu cũng mượn khí thế của thiên địa, thúc dục binh khí trong tay mình ngăn cản…
Thiên đạo chi cảnh, thiên nhân hợp nhất.
Thiên đạo cao thủ cùng với cao thủ bình thường có sự khác biệt rất lớn, đó là khả năng dẫn lực của thiên địa, hỗ trợ cho bản thân. Ba người Khấu Phỉ vừa mới bước vào cách cửa thiên đạo chi cảnh, trong tâm rất là vui mừng,cũng muốn thử xem lực của thiên địa cường đại đến thế nào.
Trong thiên địa bao la, ba người giống như tiên thần đứng đó, binh khí trên tay đều tự biến hóa!
"Oành…"
"Oành, oành, oành…"
Đao, kiếm, thước chạm vào nhau kịch liệt, làm kinh động cả một tầng mây.
Ba người đều bị một lực phản chấn cực lớn đẩy bật ra, trong cơ thể từng trận huyết khí náo loạn, một tia máu tươi từ khóe miệng tràn ra, hiển nhiên là bị nội thương không nhỏ.
"Thiên địa lực quả nhiên cường hãn, với thực lực của chúng ta bây giờ cũng khó có thể khống chế tự nhiên!" Khấu Phỉ cảm thán, trong lòng vẫn cực kỳ thống khoái. Nhiều năm dậm chân tại chỗ không tiến lên được, cái loại cảm giác tự do cùng sướng khoái này người ngoài không thể nào hiểu được!
Ba người thu hồi binh khí, Khấu Phỉ lấy một địch hai, dĩ nhiên chiếm thượng phong. Lấy đao nhập đạo, lực công kích quả nhiên siêu mạnh!
Không Văn thần tăng chắp tay lui ra, lẳng lặng ngồi xếp bằng một bên, tâm trạng như hiểu được rất nhiều.
"Thế nào? Các người lên nữa không? Ha ha…" Khấu Phỉ dương dương đắc ý, cất tiếng cười lớn nói.
Thái Tiêu đạo trưởng vốn không muốn tái đấu, nhưng hắn không quen nhìn thấy đối phương ngạo mạn như thế, vì vậy hừ lạnh nói: "Lão tiểu tử ngươi chớ có tự đại, bần đạo một mình đấu với ngươi!" Dứt lời, Thái Tiêu đạo trưởng lại thúc dục "Thuần Quân" bảo kiếm đâm tới đối phương.
"Tới tốt lắm!" Khấu Phỉ cử đao đón nhận…
Ngay lúc này, có một biến đổi lớn phát sinh! "Thuần Quân" đột nhiên phát ra ánh sáng tỏa ra trăm trượng, giống như mặt trời chói chan chiếu vào hai mắt người ta.
"Gầm…" Một tiếng thú gầm lên, kinh động mọi người!
Mọi người theo tiếng gầm nhìn lại, chỉ thấy trong màn bạch quang, "Thuần Quân" bảo kiếm lại hóa thành một dị thú rất lớn, hình như linh quy, thân như kim giáp, trên lưng còn có một tấm bia đá rất lớn!
"Oành…"
Khấu Phỉ một đao chém xuống, lại bị "Linh quy" phản chấn ra!
Tung thân lên, "Linh quy" trực tiếp xông thẳng vào đối phương!
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc