Sau khi đến trường, Chung Linh vẫn luôn đắn đo mãi, không biết có nên nói cho Chung Vân Tuệ về chuyện đã xảy ra hôm qua không.
Bà nɠɵạı vẫn còn trong bệnh viện, chỗ cô cũng không có xảy ra vấn đề gì, nếu hiện tại nói Chung Vân Tuệ biết, dù bà trở về cũng chẳng thay đổi được gì.
Suy nghĩ nửa ngày, Chung Linh quyết định tự mình kiên trì một chút.
Tối nay không học bù, đêm hè thường có gió thổi qua, mang theo chút nóng bức vẫn chưa tan đi.
Chung Linh nghiêng đầu, lặng lẽ ngước nhìn Trì Thanh Chước, cơn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc đen trước trán anh, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt thản nhiên, cả người tản ra sự lười biếng không thể diễn tả bằng lời.
Không biết là vì mối quan hệ của hai người đã thân thiết hơn, hay là do trước kia Chung Linh chưa từng cẩn thận quan sát anh, hiện tại cô phát hiện có một vài thời điểm anh sẽ để lộ ra vẻ nhàn tản, đẹp trai lạ thường.
Chung Linh không có cách nào để miêu tả cảm giác này, như một con vật luôn kiêu ngạo gỡ xuống bộ giáp phòng thủ, dưới ánh nắng vào lúc xế chiều, anh nằm trên cỏ thoả mãn nheo mắt tận hưởng giấc ngủ ngắn ngủi.
“Đêm nay còn muốn anh ở cạnh không?”
Lúc Chung Linh còn đang ngẩn người nhìn anh, Trì Thanh Chước quay đầu lại hỏi.
Bị anh bắt gặp, đợi đến khi Chung Linh định thần lại mới hoảng loạn dời tầm mắt sang chỗ khác, ngón tay nắm chặt quai cặp, không ngừng cuốn lên rồi lại buông ra.
Chung Vân Tuệ không trở về nhà, Chung Linh vẫn có chút sợ khi ở một mình.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời và trong suốt nhìn Trì Thanh Chước, do dự hỏi, “Có thể chứ?”
Đặc biệt ngoan ngoãn.
Trì Thanh Chước nhìn dáng vẻ của cô, nhịn không được cong khoé miệng, “Không thể.”
Chung Linh nghe thấy câu trả lời của anh, lập tức mở to đôi mắt, môi khép mở không biết nên nói cái gì.
Cô chỉ lịch sự phỏi Trì Thanh Chước, dựa theo phong cách của anh trong quá khứ, hơn phân nửa sẽ nhận được câu trả lời khẳng định.
Cho nên cô cứ đặt câu hỏi, nhưng không nghĩ tới bản thân sẽ bị từ chối.
Đầu óc trở nên đình trệ trong nháy mắt.
Trì Thanh Chước nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, cúi người sờ đầu cô, cùng cô nhìn thẳng vào mắt nhau, đuôi mắt dài cong lên mang theo ý cười, “Nói gì là tin cái đó.”
Chung Linh chớp mắt, lúc này mới nhận ra là mình đang bị anh ghẹo, nghiêng đầu, mặt có hơi hồng, “Cậu……”
“Anh làm sao?”
“Không có gì.”
Hai người đều cười rất vui vẻ, tay Trì Thanh Chước choàng qua vai Chung Linh, cùng cô đi về.
Khác với trải nghiệm vừa về nhà đã ngủ vào tối hôm qua, đêm nay, hai người cùng nhau đánh răng ở bồn rửa mặt, nhìn vào gương trong miệng của cả hai đều là bọt kem đánh răng, loại cảm giác này quá mức chân thật.
Đương nhiên, khi thật sự nằm trên giường, Chung Linh lại phát hiện ra một số vấn đề không thể bỏ qua.
Thật ra Chung Linh rất thích được anh ôm, thích được anh vây cả người vào trong ngực, khiến cô cảm giác được tiếp nhận, cảm thấy rất an toàn. Cho nên khi Trì Thanh Chước lại ôm cô giống như tối hôm qua, Chung Linh rất chủ động dán sát người mình vào anh.
Chung Linh nằm nghiêng, khép đôi mắt lại, một thoáng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nhẹ theo quy luật của nhau.
Khoảng cách giữa hai người càng gần, hơi thở của Trì Thanh Chước phả lên má cô, cô nhỏ giọng nói, “…… Có hơi ngứa.”
Cô không phát hiện giọng điệu của mình có chút nũng nịu, ngón tay bắt lấy vân vê vạt áo anh, vô tình chạm vào eo.
Khi ở bên cô, anh đã rất khó khăn để kìm nén xúc động, vậy mà Chung Linh còn không tự biết, đi trêu chọc anh.
Rất nhanh Chung Linh đã nhận ra sự thay đổi của anh, anh đang mặc một chiếc quần làm bằng vải cotton do anh đem đến, vải dệt khá mỏng, xúc cảm…… Thật sự quá rõ ràng.
Cơ thể kề sát như thế nên có thể cảm nhận được vật cứng trên bụng nhỏ, Chung Linh nắm chặt vạt áo anh, lặng lẽ dịch eo ra ngoài, cách xa một chút.
Còn chưa hoàn toàn rời đi, đã bị Trì Thanh Chước ấn vào sau lưng, một lần nữa dán lại gần.