Khi cánh cửa bị gõ lần nữa, người đến là một vị cảnh sát.
Chung Linh nghe thấy giọng nói của cảnh sát bên ngoài truyền đến, đỡ cửa đứng lên, tròng thêm một chiếc áo khác vào, đi đến ngoài cửa chính.
Nhìn qua mắt mèo, Chung Linh nhìn thấy bên ngoài có hai người nhân viên nhà nước mặc đồng phục cảnh sát.
Trái tim treo lơ lửng của Chung Linh lúc này mới buông xuống, cô mở cửa ra.
Cảnh sát cùng Chung Linh trao đổi ngắn gọn về tình huống xảy ra, lại nhìn ổ khoá của nhà Chung Linh, cửa sắt bên ngoài quả thật đã bị cạy mở, nhìn dáng vẻ của Chung Linh, “Bên ngoài quả thật có dấu vết cạy khóa, nhưng trước mặt lại không có manh mối để xác định nghi phạm. Trước tiên, cháu đi cùng bọn tôi đến cục cảnh sách để ghi ghép một chút.”
Chung Linh như nắm được dây thừng cứu mạng, điên cuồng gật đầu, theo cảnh sát đến đồn công an gần đó.
Gần 1 giờ sáng, Chung Linh ngồi trên xe cảnh sát, nhìn những ánh đèn neon giữa thành phố xẹt qua bên ngoài, tay cô siết chặt một góc quần.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô gọi cho cảnh sát để nhờ giúp đỡ, và cũng là lần đầu tiên đi đến cục cảnh sát.
Quá trình diễn ra nhanh hơn so với trong tưởng tượng của cô, bởi vì không có quá nhiều manh mối, hơn nữa camera theo dõi trong ŧıểυ khu lại ít, rất khó để xác định được nghi phạm.
Ghi chép xong, Chung Linh lại phải đi về, viên cảnh sát đến bên cạnh an ủi cô, “Chúng tôi sẽ nhanh chóng tra tìm và theo dõi xem có manh mối gì không, nếu có tin tức sẽ thông báo cho cháu ngay lập tức.”
“Nếu có chuyện gì có thể liên lạc cho chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Cảnh sát cũng còn công việc khác phải làm, Chung Linh không có cách nào khiến cho bọn họ chỉ tập trung vào một mình cô.
Nhưng hiện tại cô vẫn có chút sợ hãi khi phải trở về một mình.
Viên cảnh sát nhìn thấy cô do dự, nhưng xe cảnh sát đã bị người khác lái đi, chú cảnh sát ước chừng hơn bốn mươi tuổi nói với Chung Linh, “Bằng không cháu hãy chờ thêm lát nữa để chúng tôi đưa về.”
Trong quá trình ghi chép, bọn họ biết được Chung Linh trước mắt chỉ ở một mình trong nhà. Học sinh cấp ba, lại là con gái ở một mình, quả thật đủ khiến người khác không yên tâm, cũng làm người khác cảm thấy có thể lợi dụng cơ hội này.
Chung Linh ngẩng đầu dò hỏi, “Có thể không ạ?”
Viên cảnh sát gật đầu, “Có thể, cháu qua bên kia ngồi đi.”
Hơn nửa đêm, Chung Linh một mình ngồi trên chiếc ghế màu xanh cũ kỹ trong đồn, cô cúi đầu, trong lòng nặng nề tâm sự.
Thật lâu sau, cô cầm lấy điện thoại, click mở khung chat của Trì Thanh Chước, ngón tay chậm rãi đánh chữ: Cậu ngủ rồi sao?
Vào lúc này, Chung Linh không biết có thể liên hệ với ai. Nếu là Chung Vân Tuệ, nói ra chỉ khiến cho bà ấy lo đến mức mất ngủ, hơn nữa bà ấy cũng chưa về, chỉ khiến lo lắng thêm thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể nghĩ đến trong đầu chỉ có Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước ngủ không sâu giấc, điện thoại được anh đặt ở cạnh đầu giường, phát ra tiếng ong ong chấn động.
Bạn bè trên WeChat của anh không nhiều, người có thể nhắn tin cho anh vào lúc nửa đêm lại càng ít ỏi. Trì Thanh Chước bị âm thanh chấn động đánh thức, vươn cánh tay lần tìm, híp mắt click mở, nhìn thấy tin nhắn của Chung Linh, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Chung Linh thật sự rất ít khi chủ động liên lạc với anh.
Anh mới đi vào giấc ngủ không bao lâu, người cũng còn thanh tỉnh, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Chung Linh nhìn thấy điện thoại vang lên cuộc gọi đến từ anh, dường như không ngờ rằng anh sẽ gọi thẳng qua như vậy, vội vàng tiếp nhận.
“Cậu…… Cậu còn chưa ngủ à.” Sau khi Chung Linh nhận điện thoại, cô vừa lúng túng vừa bất an nói.
“Bị tin nhắn của em đánh thức.” Anh cong khóe miệng, nói đùa, “Sao lại muốn nhắn tin cho anh thế?”
Chung Linh không biết vì sao, nghe giọng nói khàn khàn của anh, hốc mắt đột nhiên có chút chua xót, âm thanh vô thức nghẹn ngào, “…… Trì Thanh Chước……”
Trì Thanh Chước phát hiện không thích hợp, “Sao vậy?”
Chung Linh nhớ tới chuyện xảy ra đêm nay, loại cảm giác bất lực lại ập đến, nghĩ đến lúc trở về vẫn chỉ có một mình, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nghe thấy âm thanh của Trì Thanh Chước, Chung Linh kìm lại nước mắt, “Vừa rồi…… Có người muốn cạy khóa nhà mình…… Mình điện cho cảnh sát rồi, hiện tại mình đang ở đồn cảnh sát.”
Chung Linh giống như một con vật đi lạc hoảng sợ đứng ven đường, đặc biệt muốn chủ nhân giúp tắm rửa sạch sẽ lông tóc và sấy khô, rồi ôm vào trong ngực dỗ dành một cách dịu dàng.
Mặc dù bản thân cô không phát hiện ra được.
Trì Thanh Chước tới rất nhanh, đến đồn cảnh sát thành phố, anh đẩy cửa kính trong suốt đi vào, ở phía dưới vách tường màu xanh dán đầy áp phích xung quanh, nhìn thấy Chung Linh cô đơn ngồi trên ghế.
“Chung Linh.” Trì Thanh Chước đứng cách vài bước, gọi tên cô.
Chung Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong trẻo và giàu từ tính, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trên ghế.
Cô nhìn thấy Trì Thanh Chước đứng ở cách đó không xa, dáng vẻ lười biếng mặc một chiếc áo khoác màu xám, thân hình thon dài to lớn, khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ đặc trưng của thiếu niên, nhưng khi nhìn kỹ vào ánh mắt, sẽ thấy được sự dịu dàng lộ ra.
Đồn cảnh sát dù đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ, cùng với chàng trai anh tuấn trước mặt, hình thành một sự tương phản rõ rệt không thể miêu tả.
Mũi Chung Linh càng trở nên ê ẩm.
Trì Thanh Chước tiến đến trước mặt cô, nhìn trong mắt Chung Linh đã ngấn một làn nước mỏng, anh duỗi tay, lòng bàn tay hướng đến trước mắt cô.
Chung Linh chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Sau đó, cảm giác được anh nắm lấy.
Trì Thanh Chước nắm tay cô, đem người kéo vào trong ngực, anh nghiêng người và hơi cong lưng, hôn lên một bên tóc cô, “Bé cưng, ngoan.”