Cứ việc mới chỉ có quy đầu nhợt nhạt cắm vào, Trì Thanh Chước đã cảm nhận được thịt non bên trong đang liếʍ mυ"ŧ mình, chặt đến nỗi như muốn hút cả quy đầu vào trong.
Một tay anh nâng chân cô lên rồi tách ra, một tay sờ đến âm đế rồi bắt đầu xoa: “Cắm nông như vậy không biết có làm em tè ra được không nhỉ?”
Trì Thanh Chước lui về sau, quy đầu cũng rút ra theo, sau đó anh lại đỉnh hông nhợt nhạt cắm vào.
Tay Chung Linh chống lên ván cửa, chân bị anh nâng lên, dưới thân tiếp nhận quy đầu, điểm chống đỡ của cả người vẫn là dựa vào ngực anh, tư thế này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên anh đứng ở trước gương, bắt cô nhìn dáng vẻ ŧıểυ huyệt nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ da^ʍ đãиɠ thế nào.
Nhưng là lần này cô thật sự muốn đi vệ sinh!
Cô ấm ức đến nỗi phát khóc, nhỏ giọng cầu xin anh: “Có thể cho mình đi vệ sinh trước được không?”
“Không được.” Anh lại cắm quy đầu vào trong, ung dung trả lời.
Cuối cùng Chung Linh bị anh vừa xoa vừa cắm đến khó chịu, bàng quang không nhịn được nữa, bên trên rớt nước mắt, bên dưới lại tí tách nhỏ nước ŧıểυ, trong dũng đa͙σ cũng đang không ngừng co rút lại, phun ra một dòng chất nhầy trong suốt.
Chân cô đã mềm nhũn, run rẩy không đứng thẳng được, đầu óc trống rỗng vì cơn cao trào đến quá nhanh.
Trì Thanh Chước dừng lại, ôm cô đối diện với mình, lưng dựa vào ván cửa, cúi xuống hôn lấy môi cô, tách chân cô ra rồi vắt lên tay mình, dươиɠ ѵậŧ cọ xát với nơi riêng tư đã ướt đẫm nước của cô.
Chung Linh nhắm mắt lại không nhìn anh, chỉ có trong miệng thường thường phát ra tiếng rêи ɾỉ nghe như đang nức nở, khiến dươиɠ ѵậŧ của Trì Thanh Chước hưng phấn đến nỗi giật giật mấy cái.
Chung Linh không phản kháng nhưng cũng chẳng chịu nói với anh lời nào.
Chờ đến khi hai người đều rửa sạch sẽ xong, Trì Thanh Chước lại bế cô lên, chân cô tự giác quấn lấy eo anh, tay ôm lấy cổ, mặt vùi vào xương quai xanh của anh.
“qυầи ɭóŧ dơ rồi, không mặc được không?”
Một lúc sau Chung Linh mới trả lời: “Cậu…cậu trả lại cho mình…”
Trì Thanh Chước giống như không nghe thấy lời cô nói: “Chúng ta đi về trước, đến nhà anh nhé?”
Chung Linh có ngốc mới đồng ý: “Mình phải về nhà.”
Nói xong lại nhắc lại: “Cậu trả…đồ cho mình đi.”
“Không trả.”
Anh không có ý định trả lại cho cô.
Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, Chung Linh không nói gì nữa.