Cả người Chung Linh trở nên run rẩy vì những cú nhấp dồn dập vào phút cuối cùng của anh, đầu óc không thể nào tự suy nghĩ được nữa, cơ thể nhảy cảm một cách kỳ lạ, từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng ồ ạt trào ra, khi cả hai cùng nhau lên đỉnh, Chung Linh cảm thấy phía dưới bắt đầu co rút.
Sau khi bắn xong, Trì Thanh Chước vẫn không rút ra, Chung Linh có thể cảm nhận rõ dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cưng cứng phân nửa đang tồn tại trong cơ thể của mình, còn anh thì cảm giác được lối đi chật hẹp của cô đang động đậy liên tục.
Đợi thêm một lúc mới từ từ rút ra, tháo áo mưa chứa đầy dịch đục ở đỉnh nhọn xuống, buộc miệng lại rồi ném vào trong sọt rác.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, anh trở lại giường và ôm lấy Chung đang thoi thóp hít thử vì kiệt sức, gương mặt trắng trẻo của Chung Linh đã sớm ửng hồng, cô nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở.
Trì Thanh Chước ôm cô vào trước ngực, ngón tay vén những sợi tóc rơi lộn xộn của cô, nhìn thấy mồ hôi chảy ra từ thái dương, làm cho những sợi tóc cũng bị ướt lây, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, trước ngực phập phồng.
Chung Linh đẩy anh ra, cả người anh nóng như một cái bếp lò đang đốt vào mùa đông và đang vây lấy Chung Linh, cô cảm thấy sau lưng mình gần chảy đầy mồ hôi.
Nóng quá.
“Khó chịu sao?”
Trì Thanh Chước vẫn dán sát cô như cũ, bàn tay dọc theo phần lưng đi xuống, sờ lên hoa huyệt của cô, rồi sờ đến dâʍ ŧᏂủy̠ do hai người lưu lại sau khi làʍ t̠ìиɦ, Trì Thanh Chước một lần nữa đem dâʍ ŧᏂủy̠ bôi quanh âm đa͙σ của cô.
Ngón tay nhẹ nhàng như không dùng lực, nhưng lại góp phần khơi lên ham muốn nhất định trong thân thể.
Chung Linh không trả lời vấn đề này, chỉ bắt lấy cánh tay anh, muốn rút nó ra: “Đừng làm như vậy nữa……”
Giọng nói mang theo một chút nức nở.
Trì Thanh Chước nghe thấy âm thanh này, hôn lên đôi hàng mi run rẩy và khoé mắt của cô, thấp giọng nói, “Vẫn chưa đủ mà.”
Trì Thanh Chước kéo tay cô sờ lên vùng bụng săn chắc của mình, Chung Linh cảm nhận được sự rắn chắc và đường cong của các múi cơ, một đường đi thẳng xuống phía dưới, tay cô cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đã căng cứng một chút.
Đối với thiếu niên 17-18 tuổi, thứ không thiếu nhất chính là thể lực và sự ham muốn, chúng không chỉ tràn đầy màn còn khó có thể tiêu hao, đồng thời cũng có năng lực khôi phục kinh người.
Chung Linh cảm giác được dươиɠ ѵậŧ đang cầm trong tay đang dần trở nên cứng rắn, thẳng đến khi nó chọt vào hông cô, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cả người Chung Linh nhẹ nhàng run lẩy bẩy.
Cô lắc đầu, mặt dán vào xương quai xanh của anh, nhỏ giọng nói, “Mình thật sự không muốn làm nữa đâu.”
Trì Thanh Chước sung nhĩ không nghe thấy, thậm chí nâng chân cô lên đặt ở trên người mình, hai chân cô tách ra tạo thành tư thế nằm nghiêng đối mặt với anh.
dươиɠ ѵậŧ một lần nữa chạm vào nơi mềm mại và ướt át dầm dề, cảm nhận được sự trơn tru rất giống với vừa rồi, dươиɠ ѵậŧ sung sướиɠ cọ xát ở nơi riêng tư, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
“Nhưng phía dưới của em vẫn còn rất nhiều nước.”
Trì Thanh Chước nâng dươиɠ ѵậŧ, nhuỵ hoa bị anh cọ xát ra để dễ dàng đi vào hoa huyệt.
“Rõ ràng là em vẫn có thể làm thêm một lần nữa.” Trì Thanh Chước hôn cô.
Anh lùi lại, rút phần đầu ra khỏi, một lần nữa không kiêng nể mà cọ cọ nhuỵ hoa kiều nộn ra.
Anh giống như muốn mài mòn Chung Linh, dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt, hoa huyệt mềm mại vô cùng, thậm chí có thể trực tiếp thọc vào mà không cần đỡ.
Nhưng anh không làm vậy.
Anh hết lần này đến lần khác chọc ở cửa huyệt, kéo căng lỗ nhỏ ra, để Chung Linh cảm nhận được độ cứng của anh, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của anh muốn vùi sâu vào trong cơ thể cô đến mức nào, nhưng anh chỉ chọc căng ra rồi lại lui lại, đến khi Chung Linh lấp đầy được sự trống rỗng.
Cô không có cách nào kiềm chế được phản ứng của cơ cô và sự khao khát của mình, tiếng nước nhớp nháp phát ra từ nơi riêng tư, tâm trí bị anh trêu chọc đến mức chỉ nghĩ đến chuyện muốn được anh cắm thật mạnh vào, thích thú với loại cảm giác được anh thọc toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào trong hoa huyệt.
Nhưng Chung Linh chỉ cắn môi, nức nở vài tiếng, túm lấy chiếc áo thun mỏng trên người anh, không nói bất cứ câu gì.
Rõ ràng là không thích hành vi mang tính nửa cưỡng bức thế này của anh, nhưng vẫn sẽ vì động tác của anh mà đánh mất lý trí, giống như giờ phút này chỉ có anh tiến vào mới có thể làm cho bản thân trở nên hoàn thiện.
Trì Thanh Chước một mực muốn cô mở miệng, “Vẫn không muốn sao?”
Chung Linh dịch mông và lắc đầu, vòng tay qua vai rồi ôm lấy cổ anh, không nói lời nào.
“Nói em muốn đi, tôi sẽ lập tức tiến vào.” Trì Thanh Chước lại đeo áo mưa, rồi áp vào cô.
Chung Linh chết sống cũng không chịu mở miệng, dù bị làm cho nóng nảy nhưng cũng chỉ dùng cái miệng nhỏ cắn lên bả vai anh, trông đáng thương như đang phải chịu rất nhiều ấm ức.
Nhìn dáng vẻ và gương mặt ửng hồng ở hai má của Chung Linh, Trì Thanh Chước không thể nào cưỡng ép cô được nữa, anh đặt nụ hôn lên môi Chung Linh rồi tìm đến đầu lưỡi của cô, hôn liếʍ rất linh hoạt.
Hạ thân đột ngột cắm toàn bộ vào hoa huyệt ướt át trơn trượt, đôi tay ôm lấy phần hông để ghìm lại, không cho cô lui về phía sau.
dươиɠ ѵậŧ được bôi trơn nên đi thẳng một đường vào đến tận cùng, bị vô số mảng thịt mềm quấn ở giữa, chúng giống như có răng, cắn lấy dươиɠ ѵậŧ, Trì Thanh Chước phát ra một tiếng thở dài đầy thoả mãn.
Mà Chung Linh, căn bản còn chưa kịp phòng bị gì đã bị anh thọc vào nguyên cây, hoa huyệt nhanh chóng co rút và xoắn chặt, thịt mềm nẩy ra như muốn bài trừ dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cơ thể, nhưng lại không có tác dụng gì mà còn cùng với dươиɠ ѵậŧ kết hợp chặt chẽ hơn.
“A……”
Chung Linh căn bản không chịu nổi, toàn thân đều muốn ra sức chống cự, bàn tay ôm cổ trở nên trắng bệch, trong miệng khẽ rên một tiếng, chân đặt trên người anh cũng bắt đầu run lên.
Trì Thanh Chước vuốt ve lưng cô rồi chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra, sau đó lại thọc toàn bộ vào trong thêm một lần nữa.
Tiết tấu làʍ t̠ìиɦ không quá kịch liệt, trước đó Chung Linh đã trải qua chuyện này nên rất nhanh đã thích ứng kịp, ngón tay bắt đầu thả lỏng, cô vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy thỏa mãn khi cảm nhận được sự lấp đầy ở phía dưới sau khi đưa toàn bộ vào trong.
Cơ thể căng chặt của Chung Linh còn chưa hoàn toàn thả lỏng đã bị Trì Thanh Chước bóp eo rồi rời khỏi, anh ngồi dậy, dựa lưng vào chiếc gối dài, ôm Chung Linh ngồi vòng chân qua người mình, để lộ ra địa phương bí ẩn giữa chân, chậm rãi đẩy dươиɠ ѵậŧ đi vào.
Chung Linh đột nhiên bị đổi thành tư thế nữ trên, phía dưới vì căng thẳng mà co rút, nhưng lại bị anh cưỡng ép mở ra.
Cả người cô không có chỗ để chống đỡ, nên đành đặt tay ở trên vai đang để giữ thăng bằng, chiều cao của hai người gần ngang hàng, bốn mắt nhìn nhau.
Trì Thanh Chước bóp eo cô, đẩy dươиɠ ѵậŧ vào đến chỗ sâu hơn, cứ rút ra rồi lại thọc vào.