Chung Linh tưởng rằng anh muốn mời mình ăn cơm để cảm ơn thì cuống quít từ chối: “Bạn học Trì không cần khách sáo, đây là việc mình nên làm mà.”
Nhưng mà cũng không nên dùng thái độ này để mời người khác đi ăn cơm…Chung Linh không khỏi nghĩ thầm.
Nhìn vẻ mặt của anh thì giống như đang thông báo hoặc ra mệnh lệnh cho cô đi ăn cơm cùng thì đúng hơn.
Lúc này trong lớp vẫn còn vài bạn học chưa về, thấy Trì Thanh Chước nói chuyện với Chung Linh thì nhịn không được lén nhìn vài cái.
Trì Thanh Chước nghe được câu trả lời của cô thì rũ mắt nhìn.
Chung Linh vẫn dùng mu bàn tay che mặt, gương mặt của Trì Thanh Chước bị quang ảnh chia làm hai nửa sáng tối, một nửa chìm vào tói tăm, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
Đột nhiên Chung Linh nhận ra, Trì Thanh Chước chẳng có ý gì gọi là cảm ơn, đây là mệnh lệnh đơn thuần. Chung Linh rũ đầu “ừm” một tiếng, luống cuống tay chân thu dọn sách vở, Trì Thanh Chước thấy vậy thì xoay người đi ra ngoài, cô đành phải nhanh chóng nhét sách vào balo rồi chạy theo anh.
Hai người một trước một sau, theo dòng người đi đến cổng trường, đúng vào giờ tan học nên rất đông người, giữa dòng người chen chúc, khoảng cách của hai người lập tức bị kéo ra. Chung Linh nhìn bóng đang ngày càng ra của Trì Thanh Chước, nghĩ hay là cứ để lạc như vậy, lần sau đi ăn cũng được…
Không chờ Chung Linh kịp thực thi ý đò của mình, Trì Thanh Chước đã ngừng ở ven đường rồi nhìn về phía Chung Linh.
Anh quá bắt mắt, chỉ dừng lại bên đường một lát thôi mà dã có rất nhiều học sinh nhìn về phía anh.
Chung Linh chỉ có thể cắn răng đi đến bên cạnh.
Cô hận không thể cúi đầu làm một người vô hình, như vậy mọi người xung quanh sẽ không nhìn thấy cô nữa.
“Đi đâu ăn vậy?” Vừa ra đến cổng trường Chung Linh liền hỏi.
“Đi rồi biết.”
Chung Linh đành phải đi theo anh về phía đối diện cổng trường, dáng người Trì Thanh Chước cao ráo chân lại dài, cô phải đi nhanh hơn mới có thể theo kịp anh. Ngày thường Trì Thanh Chước đi với các nam sinh cũng không để ý nhiều như vậy, nay liếc thấy cô phải đi hai bước mới bằng một bước của mình, nên cố tình thả chậm tốc độ.
Chung Linh cũng chẳng biết lúc đầu anh đi nhanh như vậy làm gì, lúc này mới chịu đi chậm lại, cô miễn cưỡng mới đi theo kịp.
Hai người sóng vai mà đi, dọc đường đi không nói một câu nào.
Chung Linh càng đi càng nhận ra không đúng lắm, mãi cho tới khi đi đến trước cửa chung cư gần đây, hồi chuông cảnh báo trong đầu lập tức kêu lên.
“Ăn cơm.” Trì Thanh Chước mở cửa, quay đầu lại nhìn cô.
“Mình không muốn vào.” Ngoài cửa chung cư không có ai canh giữ, sắc mặt Chung Linh trắng bệch, lông tơ cả người dựng lên như mèo nhỏ, rõ ràng rất sợ nhưng còn ra vẻ bình tĩnh.
Cửa cảm ứng qua thời gian tự động khép lại, Trì Thanh Chước giải thích: “Tôi có thuê phòng ở đây, mỗi ngày thuê người nấu cơm cho ăn.”
Chung Linh biết có rất nhiều học sinh có gia cảnh tốt ghét bỏ ký túc xá của trường, mỗi ngày đi đi về về mệt mỏi nên sẽ thuê nhà ở ngay gần trường.
Cho dù là như vậy cũng quá mạo hiểm. Vốn dĩ cô và Trì Thanh Chước chẳng thân chẳng quen, nếu…Chung Linh cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Chung Linh vẫn đứng tại chỗ, vắt hết óc tìm cớ gì để từ chối.
“Nếu có mưu đồ gì thì tôi cũng không dại làm đối phương phòng bị mình sớm vậy đâu.” Trì Thanh Chước nhàn nhạt nói.
Chung Linh ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ, ngón tay nắm góc áo cứ quấn vào lại buông ra, có chút tự trách bản thân mình tự mình đa tình. Trì Thanh Chước liếc cô một cái rồi lại mở cửa, sau đó tự mình đi vào.
Cô vẫn không nhúc nhích.
Sau khi Trì Thanh Chước đi vào, anh ấn giữ nút bên phải, cả người dựa vào tường, mắt khẽ híp lại: “Phí sửa điện thoại là 2215 tệ.” (≈ 7.600.000 VNĐ)
Nói xong cúi người xuống ấn mở cửa, ý bảo cô đi vào.
Chung Linh do dự một lát rồi cắn răng đi vào.
Phòng anh ở đơn giản có hai phòng nhỏ, Chung Linh thấy một căn phòng mở cửa nên nhịn không được mà xem xét. Bên trong chỉ có một cái bàn to rộng, một chiếc ghế, sau lưng là kệ sách, không có giường.
Chung Linh rũ mắt, không dám nhìn bừa nữa.
Hai người vừa vào, cô giúp việc đang nấu cơm lập tức đi ra, vừa nhìn thấy Chung Linh liền sửng sốt. Trì Thanh Chước đưa dép trong nhà cho cô, sau đó cũng tự mình cởi giày, xong xuôi mới ngẩng đầu nói với người phụ nữ hơn 50 tuổi có dáng người mập mạp: “Dì Trương, đây là bạn tôi, sau này sẽ cùng về đây ăn cơm.”
Chung Linh: Ai bảo sau này muốn ăn cơm với cậu….
Dì Trương lại nhìn Chung Linh, cười hiền hoà nói được, nói xong lập tức đi vào phòng bếp dọn thức ăn ra. Trì Thanh Chước ngồi bên bàn ăn, cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.
Da mặt Chung Linh mỏng, không dám công khai chất vấn, chỉ rũ đầu coi như đi ăn trực một bữa.
Không biết dì Trương đã đi từ lúc nào, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người, nɠɵạı trừ tiếng chén đũa thi thoảng va vào nhau, còn lại không còn âm thanh khác.
Chung Linh khó có thể nuốt trôi bữa cơm này.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên sẽ đụng phải tầm mắt của Trì Thanh Chước ở phía đối diện, hai mắt sáng quắc đang nhìn mình.