Gần đây ngày nào Chung Linh cũng tìm Trì Thanh Chước để học bù, lần đầu tiên cô cảm thấy học bù là một chuyện mang lại cảm giác vui sướиɠ cho mình.
Tuy Trì Thanh Chước không phải người tâm lý nhưng phương pháp dạy học của anh rất chính xác, bắt đầu từ những kiến thức đơn giản nhất rồi dần dần tăng độ khó, khiến Chung Linh không cố sức khi phải học, thậm chí còn cảm thấy hoá ra những kiến thức này rất dễ hiểu.
Học tập là như thế, chỉ cần hiểu bài là hứng thú sẽ tăng vọt.
Thậm chí cô bắt đầu ôm chờ mong với Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước thấy cô vui vẻ thì trong lòng cũng thoải mái theo. Nhưng Chung Linh quá chú tâm vào việc học, mỗi lần gặp mặt đều chỉ hỏi về bài tập, không ngừng mở to đôi mắt sáng ngời mà đặt câu hỏi với anh.
Trì Thanh Chước rất khó chịu.
Hôm nay, sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Chung Linh lại đi theo Trì Thanh Chước, nhỏ giọng rầm rì nói về kiến thức mới học.
Trì Thanh Chước trả lời qua loa có lệ, Chung Linh cũng hoàn toàn không nhận ra.
Bỗng nhiên cô như nhớ tới chuyện gì đó, kéo cánh tay anh rồi hỏi: “Môn Toán mình có chút không hiểu lắm, nếu cậu rảnh thì có thể xem giúp mình một chút được không?”
Trì Thanh Chước liếc mắt nhìn cô: “Không được.”
Chung Linh không ngờ mình sẽ bị từ chối, mắt hạnh mở to, sau khi phản ứng lại, trong mắt không giấu được sự mất mát.
Trì Thanh Chước rất bất mãn, giống như Chung Linh ở bên cạnh anh chỉ vì chuyện học vậy.
Trong mắt hoàn toàn không có anh.
“Hôm nay không nói chuyện học hành.” Trì Thanh Chước dắt Chung Linh đi đến ven hồ gần đó.
Đã là đầu tháng 5, nhiệt độ đã ấm lên nhiều, cho dù là buổi tối thì vẫn có vài người đi bộ bên hồ.
“Vậy nói cái gì bây giờ?” Chung Linh cùng anh tản bộ trên con đường nhỏ ven hồ, thắc mắc hỏi.
“Nói về em.”
Có trong nháy mắt cô không biết phải làm sao: “Mình….Hình như mình không có gì để nói.”
Từ nhỏ cô luôn hoàn thành mọi việc theo sự sắp xếp của mẹ, không có phương diện nào xuất chúng, cũng không phải người có hành xử khác lạ trong lớp, càng chẳng giống như anh, người có thể trở thành tiêu điểm trong mắt đám đông.
“Em thích cái gì?” Trì Thanh Chước quay đầu nhìn Chung Linh, dáng vẻ của cô có chút ngây ngốc.
Chung Linh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Hình như mình không thích gì hết.”
Trì Thanh Chước nhớ tới lần trước cô đứng ở trước quầy hàng đồ trang sức handmade, có vẻ rất thích thú.
Rõ ràng là có đồ vật yêu thích.
Trì Thanh Chước lại hỏi: “Vậy thích ăn cái gì?”
Chung Linh bắt đầu nhớ lại: “Viên bạch tuộc?”
(Viên bạch tuộc Takoyaki)
“Nhất là dưới nước sốt ở bên trên rồi rắc một chút hành lên. Ăn chung với nhau ngon lắm.”