Trước mặt Chung Linh là thân hình cao gầy của Trì Thanh Chước, cô nâng cằm lên, ý muốn hỏi anh.
Lời chưa thốt ra, bàn tay Trì Thanh Chước đã bao phủ đùi cô, đầu ngón tay sờ đến đùi non mịn của Chung Linh khiến anh lưu luyến quên cả phản ứng.
Chung Linh bị anh sờ đến toàn thân cứng đờ, bắt lấy tay anh đang duỗi ra bên trong váy ngắn, vội vàng muốn kéo tay anh ra: “Đừng động.”
Trì Thanh Chước phớt lờ chút sức lực yếu ớt này của cô: “Vì sao không được động?”
Chung Linh nhìn anh, ánh mắt khẩn cầu.
Bàn tay anh vỗ dọc theo đùi, đến khi chạm phải vải dệt liền dừng lại vuốt ve một lát.
Chung Linh mơ hồ nhận ra rằng Trì Thanh Chước để ý đến đôi tất cô đi hôm nay, vốn dĩ chính cô cũng cảm thấy không đứng đắn.
Chung Linh giải thích: “Bạn cùng lớp mình nói đôi tất này hơi chật với cậu ấy, nên đưa cho mình mặc.”
Trì Thanh Chước giật mạnh chiếc tất dài giống như miếng gạc trong suốt lớn ở đùi phải Chung Linh, đưa tay chạm nhẹ vào đó, nghe lời cô nói bèn chuyển tầm mắt: “Bảo em mặc gì thì em mặc nấy à?”
Trì Thanh Chước hơi nâng đùi cô lên, vừa nhéo vừa hỏi: “Vậy tôi đưa gì cho em cũng mặc hửm?”
Chung Linh mở to mắt hạnh, một lúc lâu không phản ứng lại được.
Chung Linh lập tức hiểu ý anh, vòng tay qua eo vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng đáp: “Không được.”
“Vì sao người khác thì được?”
Chung Linh bị câu hỏi của anh làm cho á khẩu, khẽ nắm lấy vạt áo bên hông, không dám nói lời nào.
Trì Thanh Chước cảm nhận được nhiệt độ của người trong lòng và cảm giác bên hông liền phát giác cô càng ngày càng biết xem xét hoàn cảnh mà hành sự.
Trì Thanh Chước trực tiếp nâng đùi phải cô đến tận xương hông anh, Chung Linh mất cân bằng bèn ôm Trì Thanh Chước càng chặt hơn.
“Váy quá ngắn.” Trì Thanh Chước nói.
Chung Linh cảm thấy tư thế này rất xấu hổ, cố gắng vùng vẫy để đứng thẳng lên nhưng vô ích.
Trì Thanh Chước nâng tay lên bắt đầu di chuyển, sờ đến lớp vải mỏng của cô thì không do dự gạt sang một bên, dùng ngón tay chạm vào hai mảnh thịt non của cô.
Sờ được một chút ướt, Trì Thanh Chước dừng lại, nói bên tai cô: “Chảy nước rồi này.”
Chung Linh mất cân bằng, một lần nữa câu lấy cổ anh, bị anh nói đến mặt đỏ tía tai, chỉ biết vùi đầu nói: “Đừng nói nữa…”
Trì Thanh kéo khóa quần, dươиɠ ѵậŧ dần lộ ra, anh nâng một chân Chung Linh lên, đem dươиɠ ѵậŧ cứng đến thẳng tắp trực tiếp đẩy vào nơi riêng tư mềm mại của cô.
Trì Thanh Chước dùng tay kia ôm eo Chung Linh, giữ lại mông cô đang không ngừng tuột xuống, đẩy tấm vải đã trở lại vị trí ban đầu sang một bên, không chút cản trở mà dán vào thịt non mềm mại.
Cả người Chung Linh run lên.
Chung Linh đắn đo không nắm chắc ý tứ của anh, chủ động cầu hòa: “Nếu cậu không thích… Từ nay về sau mình sẽ không mặc nữa.”