Vì thứ bảy này có Chung Vân Tuệ ở nhà nên Chung Linh rất ngại mặc chiếc áo len đan và chân váy ngắn mà mình mới mua hôm trước, chờ đến buổi chiều cô cầm theo balo, cất quần áo vào trong đó rồi đến chỗ Hồ Nguyệt thay.
Ba mẹ Hồ Nguyệt mở một cửa hàng nhỏ, bận rộn quanh năm nên hằng ngày trong nhà chỉ có mỗi một mình cô nàng.
Sau khi Chung Linh tới, hai người tranh thủ thời gian thay quần áo, xong xuôi cô đứng trước tủ quần áo làm bằng gỗ đàn của nhà Hồ Nguyệt rồi sửa sang lại cà vạt trên áo sơmi.
Cảm thấy mọi thứ đều ổn, cô mới quay người lại: “Mình xong rồi!”
Hồ Nguyệt vuốt cằm, cứ cảm giác như thiếu cái gì đó, sau khi xem xét một hồi lâu mới lấy ra một cái hộp nhỏ vẫn còn mới nguyên.
Là một đôi vớ dùng để cosplay mà cô nàng mới mua trên mạng.
Hồ Nguyệt: “Cậu thử mặc cái này vào đi, mình thấy chân cậu hơi trống.”
Chung Linh cúi đầu nhìn hai chân trần trụi của mình, hình như có hơi hở thật.
Với lại, tuy thời tiết đã ấm hơn nhưng đến tối vẫn còn lạnh.
Chung Linh không nghĩ nhiều, cầm lấy mặc thử vào chân.
Nhưng vào lúc cô soi gương, Chung Linh lập tức muốn cởi nó ra ngay.
Hai bên vớ không đối xứng, một bên vớ dài ren mỏng manh dài đến gần bắp đùi, còn đính cả nơ nhỏ xung quanh, nhìn mơ màng vô hạn. Bên còn lại là kiểu dáng bình thường dài đến đầu gối khiến cổ chân Chung Linh càng thêm nhỏ bé yêu kiều.
Nếu đây là một đôi vớ đối xứng dài đến đầu gối thì Chung Linh sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Từ xa nhìn lại giống như những sợi dây mảnh màu đen quấn lấy đùi cô, còn thắt nơ ở vị trí rất mập mờ.
Thật sự là nó quá gợi cảm.
Chung Linh lập tức muốn cởi ra, nói cái gì cũng không chịu mặc.
Hồ Nguyệt vội ngăn cản: “Mình xin cậu đó, cậu không biết chúng ta đến chỗ nào sao? Nhiều cosplayer còn mặc táo bạo hơn cậu cơ. Yên tâm đi, không ai để ý đến cậu đâu.”
Cô nàng cứ liên tục đứng bên cạnh tẩy não Chung Linh, bảo cô đừng giữ tư tưởng bảo thủ mãi như thế, tốt xấu gì cũng là một nữ sinh xinh đẹp, nên học cách tiếp thu những xu hướng mới đi.
Chung Linh bị cô nàng nói cho sửng sốt, cuối cùng không cởi ra được mà cô nàng còn thắt cho cô một sợi dây bằng lụa màu trắng ở chân.
Tóm lại là càng gợi cảm hơn.
Hồ Nguyệt còn khoa trương hơn, mua một bộ trang phục có kèm theo tóc giả, Chung Linh cũng không biết cô nàng cosplay nhân vật nào, nɠɵạı trừ vạt áo nhìn như hai chiều thì không có chỗ nào quá hở hang.
Chung Linh tự so sánh mình với Hồ Nguyệt, cảm thấy bản thân vẫn còn khá bình thường, một chút do dự còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất.
Hai người gọi taxi đến buổi triển lãm, sau khi vào hội trường, cả hai đều bị quy mô rộng lớn cùng dòng người với bao nhiêu quần áo sặc sỡ làm cho lóa mắt.
Hơn nữa có rất nhiều người mặc hở táo bạo, Chung Linh lại tự so với mình, cảm thấy bản thân đúng là học sinh mẫu giáo, không đáng để nhắc tới.
Chung Linh cùng Hồ Nguyệt đi khắp nơi trong buổi triển lãm, chụp ảnh chung với những nhân vật mình thích, mấy tiếng sau hai người đã mệt đến nỗi cẳng chân cũng bắt đầu đau nhức.
Sau khi đi ra khỏi buổi triển lãm, cô cùng Hồ Nguyệt ngồi xuống một bậc thang. Chung Linh dùng balo chặn dưới váy, phòng hờ bị lộ nơi riêng tư, vừa xoa cẳng chân vừa lấy điện thoại ra.
Vừa mở wechat đã nhìn thấy tin nhắn của Trì Thanh Chước, không biết gửi đến từ lúc nào.
Là một tấm hình.
Kèm theo một dòng chữ: [Bài thi của em sao?]
Chung Linh click vào tấm hình, phát hiện là đề toán của mình, vốn là phát vào hôm thứ sáu để cuối tuần làm, không biết tại sao lại rơi ở trong nhà Trì Thanh Chước.
Chung Linh trả lời lại: [Ừm ừm, là của mình đó, hình như mình quên cầm về.]
Điện thoại rất nhanh đã rung lên, vẫn là tin nhắn của anh: [Mai tôi không có nhà. Em có cần đề thi này ngay không?]
Đề này thứ hai sẽ chữa, sao có thể không làm được. Chung Linh vội vàng trả lời lại: [Có chứ, mình đến lấy ngay đây.]
Chung Linh đứng dậy, định bụng đến nhà anh rồi lấy đề thi về.
Kết quả Trì Thanh Chước lại hỏi: [Em đang ở đâu? Tôi tới chỗ em.]
Vốn dĩ Chung Linh đang mệt không muốn nhúc nhích, nghe anh nói sẽ đến thì đồng ý ngay.
Để tránh Hồ Nguyệt, sau khi rối rắm một hồi, Chung Linh quyết định đến một cửa hàng MacDonald gần đó rồi mới gửi định vị cho Trì Thanh Chước.
Thời gian sau đó cô đều một lòng nghĩ lý do để mình và Hồ Nguyệt đường ai nấy đi, hoàn toàn quên mất trên người đang mặc một chiếc chân váy ngắn lộ rõ hai chân cùng đôi vớ có chút gợi cảm.
Những thứ này hôm nay ai cũng có thể thấy, đương nhiên bọn họ cũng không để ý.
Chỉ có một người để ý đến chuyện mỗi người đều có thể nhìn thấy.