Chung Linh nhớ tới hôm trước, khi cô nói với Chung Vân Tuệ về việc muốn ở lại tự học sau tiết tự học thứ tư buổi tối thì Chung Vân Tuệ liền tỏ ý muốn đến đón cô.
Chung Linh cảm thấy không cần phiền toái như vậy.
Nhưng lịch học ở trường đều bị nhét đầy, mỗi ngày nɠɵạı trừ thời gian sau tiết tự học buổi tối thì căn bản không tìm được thời gian trống nào khác.
Tuy nhiên, Chung Linh rất muốn tự học với Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước luôn là người đứng đầu của mỗi kỳ thi, Chung Linh có thể nhận ra Trì Thanh Chước không phải kiểu người chăm chỉ học tập, trời sinh anh đã có thiên phú nhất định, đồng thời sự hiểu biết của anh đối với các môn học cũng vượt xa cô.
Lần trước chỉ cần nhìn lướt sơ qua liền biết vấn đề của cô nằm ở đâu, giúp Chung Linh mở ra được một lỗ trống, bước khỏi đêm đen mông lung phủ đầy sương mù, chỉ trong nháy mắt liền xác định rõ được phương hướng.
Chung Linh thật sự rất muốn anh giúp mình.
Sau khi tan học, vì lời nói của Trì Thanh Chước nên Chung Linh đi tìm anh, cô mở to một đôi mắt nhìn Trì Thanh Chước, hỏi, “Vấn đề của mình rất nghiêm trọng sao?”
“Thời gian cuối tuần không nhiều lắm, có thể tập trung ôn tập nhưng hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng.”
Chung Linh đứng trước mặt Trì Thanh Chước, vẻ mặt rối rắm.
Trì Thanh Chước thuyết phục cô, “Không thể ở lại học thêm sau tiết tự học buổi tối ư?”
Chung Linh đương nhiên biết vấn đề này, nắm góc áo, ngập ngừng đáp, “Chuyện này có vẻ hơi khó…… Về nhà quá muộn.”
Trì Thanh Chước không trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm Chung Linh, ánh mắt dò xét.
Chung Linh sợ anh hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích, “Mình đã từng nói qua việc với mẹ nhưng bà ấy cảm thấy không yên tâm. Nói muốn đến trường đón mình. Nhưng…. Nhưng công việc của mẹ thường ngày rất bận rộn.”
Cô thật sự vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn.
Trì Thanh Chước nghe xong thì chỉ gật gật đầu, giống như suy tư một lát rồi mới đáp lời cô, “Vậy cứ để mẹ em đến đón em.”
Chung Linh trừng lớn đôi mắt, dường như không thể tin rằng Trì Thanh Chước sẽ trả lời như vậy. Chung Linh quay đầu đi, có chút giận dỗi, không biết vì sao mà cô lại cảm thấy anh hình như nghe không hiểu những gì mà cô vừa nói.
Trì Thanh Chước cười khẽ, duỗi ngón tay hiện rõ khớp xương nhéo má cô, “Để mẹ em tận mắt nhìn thấy em không gặp phải vấn đề gì thiếu an toàn thì sẽ không lo lắng nữa.”
Chung Linh quay đầu lại, không hiểu rõ ý tứ của anh.
Trì Thanh Chước câu lấy cổ cô kéo lại gần, môi mỏng áp sát má cô, bên tai vang lên lời nói nỉ non của anh, “Còn có một biện pháp khác đơn giản hơn.”
Vì còn đang ở trường học nên Chung Linh lập tức hoảng loạn lui về phía sau, kéo khoảng cách của hai người ra xa, không ngừng quay đầu nhìn về hai phía trái phải, sợ bị người khác phát hiện.
Trì Thanh Chước nhướng mày, để mặc cô ngó nghiêng.
Biện pháp của Trì Thanh Chước xác thật không khó.
Trì Thanh Chước tìm một người bạn cùng lớp, để cô ấy làm quen với Chung Linh, nhờ cô ấy đến nhà đón Chung Linh mỗi ngày, đến lúc tan trường thì cùng đưa Chung Linh về nhà rồi sau đó tách ra rời đi.
Chung Vân Tuệ rất bận rộn với công việc, sau khi xác nhận mọi thứ đều an toàn, lại cộng thêm Chung Linh khuyên giải, Trì Thanh Chước đoán rằng Chung Vân Tuệ cũng sẽ không khăng khăng kiên trì nữa.
Đặc biệt đối với một nhân viên văn phòng mà nói, chỉ việc đi lại thôi cũng đã đủ khiến cho tinh lực bị tiêu hao. Sau khi tan tầm về nhà còn phải chen chúc trên xe buýt hoặc bắt taxi đón người, cứ như thế thì thật sự rất mệt mỏi.
Mọi người đều có tâm lý uể oải và lười biếng.
–
Khi về nhà, Chung Linh lại nhắc tới chuyện này với Chung Vân Tuệ một lần nữa, cô muốn ở lại tự học đến 10 giờ rưỡi tối, lấy lý do là vì ở trường học thì hiệu suất học tập của cô sẽ càng tăng cao.
Chung Vân Tuệ biết thành tích kỳ kiểm tra của cô lần này không tốt, thấy Chung Linh chăm chỉ học tập, không muốn dập tắt sự hăng hái của cô nên rất nhanh đã đồng ý, vẫn như trước kia nói rằng muốn đến đón cô sau khi tan học.
Chung Linh chỉ cúi đầu “Vâng” một tiếng, không nói thêm gì.
Tuy nhiên, ngày đầu tiên đến đón Chung Linh, Chung Vân Tuệ liền phát hiện vẫn còn có rất nhiều học sinh ra khỏi trường vào lúc 10 giờ rưỡi, đa số đều không có người lớn đưa đón.
Bà bỗng nhiên ý thức được rằng Chung Linh đã sắp thành niên, rất nhanh sẽ đến độ tuổi tự lập.
Huống chi trên đường về nhà còn có rất nhiều bạn học và người lớn đi cùng, Chung Vân Tuệ quả nhiên đưa đón được hai ngày liền cảm thấy lười biếng, sau khi tìm hiểu rõ ràng thì phát hiện đối phương cũng rất đáng tin cậy.
Chung Linh lựa chọn thời điểm thích hợp, đề nghị Chung Vân Tuệ không cần đến đón mình nữa, Chung Vân Tuệ lúc này mới yên tâm đồng ý.
Chung Linh từ nhỏ đã được Chung Vân Tuệ che chở trong lòng bàn tay mà lớn lên, hiện tại Chung Vân Tuệ cũng dần dần hiểu rõ, Chung Linh mỗi ngày càng thêm trưởng thành, đã không cần bà lúc nào cũng phải bận tâm như khi còn bé.
Bà cần phải thử buông tay cô ra.
Trong hai ngày được mẹ đến đón, Chung Linh đều bị Trì Thanh Chước kéo đến phòng học của bọn họ để tự học, ngồi trong phòng học, Chung Linh không dám ngẩng đầu cũng chẳng dám nói lời nào, không muốn hứng lấy những ánh mắt quan sát xung quanh.
Loại cảm giác này vừa áp lực vừa thấp thỏm.
Sau khi Chung Vân Tuệ không đến đón Chung Linh nữa, Trì Thanh Chước cũng chẳng thèm tiếp tục giả vờ, tan học liền trực tiếp dẫn cô đến phòng ở bên ngoài trường học của mình.
Chung Linh vốn không muốn đi, nhưng ở bên ngoài so với trong trường, đối với cô mà nói hình như sẽ tốt hơn.
Nếu cứ ở lại trường, chưa đến nửa tháng thì Chung Linh đã bị những lời đồn đãi vớ vẩn chôn vùi.
Chung Linh do dự nhưng cuối cùng vẫn rơi vào chiếc bẫy mà Trì Thanh Chước đã bố trí, bị bắt cóc về nhà của anh.