Ngày hôm sau, Chung Linh tỉnh dậy từ trên giường nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, mê mang đến khi nhìn thấy Trì Thanh Chước thì liền trợn to mắt lên, ký ức tối hôm qua như nối đuôi nhau mạnh mẽ xông vào trí óc cô, giúp cho cô tỉnh táo lại.
Một tay Trì Thanh Chước ôm lấy Chung Linh, từ sớm anh đã tỉnh lại, một tay khác nhàn rỗi cầm di động lên xem, thấy Chung Linh thức dậy mới từ từ quay đầu lại, trêu chọc nói, “Tỉnh rồi sao?”
Chung Linh hoang mang bật dậy, tóc hai bên má bị ép cong, thất thần ngồi trên giường, “Mấy giờ rồi?”
Trì Thanh Chước liếc mắt nhìn màn hình, thu hồi cánh tay đang tê cứng vì bị cô gối lên cả đêm, “Hơn 9 giờ.”
Chung Linh vừa nghe thấy liền lập tức chui ra khỏi chăn, định xuống giường mang dép vào thì lại phát hiện hôm qua là do Trì Thanh Chước ôm cô lại đây nên cô vốn dĩ chẳng mang đôi dép nào vào phòng cả.
Cô quay đầu nhìn thấy Trì Thanh Chước ngồi trên giường từ nãy giờ đang đứng dậy, cô nhỏ giọng nói, “Cậu… Cậu có thể lấy giúp mình một đôi dép được không, mình nên về nhà rồi.”
Trì Thanh Chước mang dép vào, duỗi thân thể một cái rồi đi ra ngoài phòng khách lấy một dép của mình đem vào cho Chung Linh, là một đôi dép bằng bông màu xám rất lớn “Mang đỡ đi.”
Chung Linh không thèm để ý nhiều như vậy, cô mang dép lê rồi đi băng băng vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lại bước tới phòng khách tìm lại bộ quần áo đã cởi xuống vào hôm qua, nhìn đến nội y thì cảm thấy không có cách nào để mặc vào lại, cô đứng cắn môi bên cạnh sofa, không biết nên làm thế nào.
Trì Thanh Chước từ phòng vệ sinh đi tới, thấy Chung Linh đang gục đầu xuống, trong tay cô đang cầm quần jean và bộ nội y đã mặc vào hôm qua, vẻ mặt có chút rầu rĩ. Trì Thanh Chước đi qua, cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ có đường viền lụa mỏng của cô nắm lại trong tay một cái, “Ừm, vẫn còn dùng được.”
Đồ vật trong ta Chung Linh bị cướp đi, ngước mặt lên nghe được câu anh vừa nói thì đỏ ửng đôi gò má, “…. Bẩn rồi, mình không cần đâu.”
Trì Thanh Chước cười, “Tôi cũng đâu có kêu em mặc lại nó.”
Chung Linh mê man.
Trì Thanh Chước thưởng thức chiếc qυầи ɭóŧ trong tay, nhìn bộ dạng trầm tư của Chung Linh, môi mỏng khép mở, “Không hiểu sao?”
Chung Linh mơ hồ hiểu được ý tứ của anh, lập tức bật dậy từ trên sofa, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa, vành tai không ngừng đỏ lên, muốn nói gì đó với anh nhưng lại không thể nói ra một câu nào.
Trì Thanh Chước nhìn bộ dáng xấu hổ đến thất thố của cô thì vô cùng vui vẻ, “Được rồi, tôi đã đặt qυầи ɭóŧ dùng một lần cho em, đang trên đường giao tới đây.”
Lúc này Chung Linh mới nhìn về phía anh, Trì Thanh Chước mở rộng hai chân, vỗ vỗ lên đùi của mình, ý bảo Chung Linh ngồi lên.
Chung Linh dịch từng bước nhỏ đi đến giữa hai chân anh, Trì Thanh Chước kéo cô ngồi xuống, sau đó khép hai chân lại kẹp lấy đôi chân trắng nõn, thon dài và bóng loáng của cô, nhìn dáng vẻ hoảng hốt hơi rũ đầu xuống có chút ngốc nghếch của cô, một đôi mắt hạnh ngập nước mở to, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bàn tay Trì Thanh Chước vuốt nhẹ phần tóc sau lưng cô, cảm thán, “Ngoan quá.”
Chung Linh không có đáp lời anh, để mặc anh tuỳ ý vừa vuốt ve cô như một bé thú cưng vừa cảm khái.
–
Chung Vân Tuệ trở về vào năm giờ chiều, cả người phong trần mệt mỏi, sau khi dọn dẹp mọi thứ thì kêu Chung Linh đi vo gạo nấu cơm, còn bản thân thì đi tắm rửa trước.
Chờ đến khi tắm xong sạch sẽ lại phân loại những nguyên liệu nấu ăn bà đã mua ở siêu thị dọc đường đi về, đem thịt bò đã mua cắt thành từng lát, rửa sạch rau cần, ớt đỏ cay, lại cắt ớt thành những khúc nhỏ, lát sau sẽ xào rau cần với thịt bò.
Chỉ trong chốc lát mà không gian trong phòng bếp vang lên tiếng dầu chiên tach tách, tiếng nồi và thìa va chạm vào nhau, tạp âm phát ra từ máy hút bụi, Chung Vân Tuệ đã thay một bộ quần áo mặc thường ngày, nồi đồ ăn hạ nồi dầu chiên tư tư thanh, nồi muỗng va chạm thanh, máy hút khói hô hô cuốn tạp âm, Chung Vân Tuệ thay đổi thân ở nhà thường phục, đứng ở bệ bếp đơn sơ cũ kỹ, bận rộn nấu cơm chiều cho hai mẹ con.
Chung Linh ở một bên làm trợ thủ, nhặt rau rửa rau, cầm chén, đưa gia vị, mẹ con hai người đã sớm hình thành một loại ăn ý với nhau, bữa cơm chiều rất nhanh đã được nấu xong.
Chung Linh bưng dĩa rau cần xào với thịt bò đặt lên bàn ăn, lại đem tô canh miến dưa chua và rau trộn bày biện trên mặt bàn.
Đối với những việc làm thế này Chung Linh đã sớm thuần thục, làm trong mười mấy năm liền.
Đợi đến lúc hai người bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, Chung Vân Tuệ cầm chén cơm, lại nhớ đến đề tài vẫn chưa nói xong vào ngày hôm qua nên muốn nhắc đề cập đến một lần nữa nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chột dạ cúi đầu của Chung Linh thì lại đem những lời nói mà bà đã nghĩ ra áp xuống.
Chung Vân Tuệ gắp một miếng thịt bò thấm đẫm gia vị vào trong bát, đổi lại cách biểu đạt của mình, “Mẹ nghĩ con nên cân nhắc đến việc tìm gia sư dạy thêm.”
Động tác của Chung Linh dừng lại, cảm thấy cơm trong miệng nhạt như nước ốc, cô giương mắt nhìn Chung Vân Tuệ, thử cự tuyệt bà, “Mẹ ơi, không cần đâu ạ……”
Chung Vân Tuệ vừa nghe thấy lời nói cô nói thì cơn giận nổi lên, lập tức nhìn chằm chằm Chung Linh, nhịn không được mà chất vấn cô.
Chung Linh vội vàng buông chén đũa giải thích, “Không phải con không muốn, con chỉ là……”
Cảm thấy quá tốn kém.
Chung Linh cúi đầu, “Nếu lần sau con lại thi không tốt thì hãy mời nha mẹ, con sẽ học hỏi các bạn trong lớp để tìm ra nguyên nhân.”
Chung Vân Tuệ nhìn Chung Linh, một lúc lâu sau mới thỏa hiệp, “Được.”
“Ăn cơm trước đi.”
Nhưng Chung Linh lại hoàn toàn không muốn ăn, nhìn những món ăn nóng hổi màu sắc tươi ngon trước mặt, ăn vào miệng đều như bị chặn lại ở cổ họng, khó có thể nuốt xuống.
Cuối cùng Chung Linh cưỡng ép bản thân ăn nhiều hơn một chút rồi mới thôi.