Chung Linh vẫn không thể tiếp thu được, hàm hồ biểu đạt suy nghĩ của mình với Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước nghe vậy thì bế cô từ sofa đứng lên, đi đến phòng tắm, để cô ngồi trên nóc máy giặt, dưới mông lót áo khoác của anh.
Anh đứng ở một bên rửa mặt rồi cầm lấy bàn chải điện trước mặt, nặn kem đánh răng lên bàn chải rồi cho vào trong miệng, đúng như lời Chung Linh yêu cầu, anh đang đánh răng.
Trong không gian chỉ có tiếng bàn chải điện rung lên, Chung Linh không đi giày, hai chân trần trụi thả xuống bên cạnh máy giặt, nhìn gương mặt Trì Thanh Chước lúc này đã thả lỏng, ngón tay thon dài cầm lấy bàn chải, mái tóc màu đen cũng khẽ đong đưa khi anh cúi xuống.
Dây lưng màu xám nhạt rời rạc treo ở bên quần anh, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie nhạt màu, có loại cảm giác lười biếng nhàn rỗi sau khi được thỏa mãn.
Chung Linh nhìn mà có chút ngây ra, anh như vậy mới giống một nam sinh cấp ba.
Trì Thanh Chước đánh răng xong, rút khăn giấy lau sạch khóe miệng, chuyện thứ nhất khi quay lại trước mặt Chung Linh đó là hôn nhẹ lên đôi môi đang khẽ nhếch của cô.
“Bây giờ hôn được chưa?”
Chung Linh chỉ ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh từ trong hơi thở của anh, còn chưa kịp trả lời thì đã bị anh ôm lấy, cằm cũng nâng lên, tiếp thu nụ hôn sâu của anh.
Một tay Trì Thanh Chước chống sau lưng cô, một tay vói vào trong áo, thong thả vuốt ve tấm lưng bóng loáng của thiếu nữ.
Chung Linh bị hôn đến nỗi hơi ngửa người về sau, vội vàng đáp tay lên vai anh để giữ cân bằng, cô hơi hé mắt nhìn Trì Thanh Chước, nhìn thấy thần sắc say mê trên mặt anh, dưới ánh đèn mờ ảo cùng màn hơi nước lại càng thêm mơ hồ.
Tại sao anh lại thích hôn vậy nhỉ? Chung Linh mơ màng nghĩ.
Đến khi hai chân bị anh tách ra, ở giữa chân có thứ gì đó cứng rắn nóng rực chọc vào cô mới cảm thấy có chút không thích hợp.
“Cậu nói…không làm rồi…” Hai chân Chung Linh bị ép kẹp lấy eo anh, có chút sốt ruột nói.
dươиɠ ѵậŧ đã để ở khe hở mềm mại của hoa huyệt, hơi dùng sức là có thể tiến vào bên trong, cả người Chung Linh căng thẳng đến mức nói năng không lưu loát.
Trì Thanh Chước đứng dậy, nhéo cằm Chung Linh, đôi mắt thâm trầm: “Vậy tại sao em vẫn không nhớ kỹ những lời tôi nói?”
Chung Linh lắc đầu phủ nhận: “Không có…mình nhớ mà…”
Trì Thanh Chước hôn cô rồi lẩm bẩm: “Kiên nhẫn của tôi thật sự sắp cạn kiệt rồi.”
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thứ cứu nguy cho Chung Linh chính là tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngoài phòng khách.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Chung Linh nhân cơ hội này mà đẩy Trì Thanh Chước ra, run rẩy nói: “Điện thoại kêu…”