Lúc Chung Linh quay về lớp, chuông báo vào học cũng đã kêu lên được một lúc. Nhưng là tiết tự học buổi tối nên giáo viên chỉ phát đề rồi cho học sinh tự làm. Khi cô vào lớp, giáo viên chỉ nghĩ cô đi vệ sinh nên không hỏi cái gì.
Chung Linh nắm chặt ống tay áo ngồi vào chỗ, lấy một chiếc bút trong túi ra, đặt bài thi lên trước mặt rồi bắt đầu đọc đề.
Hồ Nguyệt nghi hoặc thò tới, cầm bút giả bộ viết bài rồi hỏi Chung Linh: “Cậu…không phải vừa đi gặp Trì Thanh Chước thật đấy chứ?”
Rốt cuộc chuyện của hai người từng bị mọi người trong trường đồn đãi, tuy Hồ Nguyệt không tin nhưng ban nãy đích thân Trì Thanh Chước đi đến cửa lớp, mà theo tầm mắt của anh thì Hồ Nguyệt cảm thấy người mà anh nhìn chính là Chung Linh. Hơn nữa Chung Linh còn yên lặng biến mất trong một khoảng thời gian, rất khó để Hồ Nguyệt không nghi ngờ.
Chung Linh bị chọc trúng, ngón tay nắm bút cũng buộc chặt lại, cô không dám ngẩng lên nhìn Hồ Nguyệt, sợ sự hoảng loạn trong mắt sẽ bán đứng mình.
Cô lắc đầu, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ đủ để hai người nghe trả lời: “Không phải…mình đau bụng nên đi vệ sinh thôi.”
Nói xong còn sợ Hồ Nguyệt tiếp tục truy vấn nên vội bổ sung: “Nhanh làm bài đi.”
Hồ Nguyệt liếc mắt thấy giáo viên sắp kiểm tra tới chỗ mình nên ngồi thẳng về chỗ, ra vẻ đang chăm chú đọc đề.
Lúc này Chung Linh mới dám thở ra một hơi.
Từ sau tin đồn lần trước, Chung Linh đã cố gắng không gặp mặt anh ở những chỗ đông người, cô sợ lời đồn vừa bị dập tắt lại bị thổi bùng lên.
Chung Linh không quá quen đứng giữa đám đông, không quen bị những tầm mắt đó chú ý. Có lẽ đối với vài người trời sinh đã đứng ở nơi sáng nhất, hưởng thụ ánh mắt sùng bái hâm mộ của rất nhiều người, trở thành điểm loé sáng trong cuộc sống buồn tẻ của người khác. Nhưng lại có một số người cảm thấy những ánh mắt đó chẳng khác gì lưỡi dao sắc bén, sợ hãi khi nó cứ liên tục chĩa về phía mình.
Chung Linh thuộc về kiểu người thứ hai, mà Trì Thanh Chước chính là điểm sáng lộng lẫy trong đám người.
Vốn dĩ bọn họ đã không phải một loại người.
Chung Linh đã quen với việc chịu thua, quen phải nhân nhượng, quen nghe lời người khác. Đây là tính cách được đắp nặn qua mười mấy năm sống trên đời.
Nhưng nụ hoa dù có mềm yếu mỏng manh thì khi nghiêm túc lột những cánh hoa dính đầy bọt nước đó ra, bên trong lại cực kì quật cường mềm dẻo.
Gương mặt trắng nõn như sứ của Chung Linh chăm chú nhìn vào đề bài. Trì Thanh Chước, chờ đến hết kì hạn một tháng rồi thì có lẽ cô không cần phải nghe theo lời của anh nữa.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Trần Mạc vẫn giống như mọi ngày, chủ động tới tìm Hồ Nguyệt và Chung Linh để về nhà.
Chung Linh thấy cậu đến thì chẳng biết phải làm sao, ngay cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên để nói chuyện với Trần Mạc.
Cô hoàn toàn không biết cách từ chối người khác, muốn bảo cô mở miệng nói Trần Mạc đừng đi theo nữa quả thực khó hơn lên trời.
Những lời gây tổn thương cho người khác thế này thật sự cô không nói thành lời.
“Cuối tuần này cậu có đi ôn tập nữa không?” Trần Mạc hỏi.
Chung Linh ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mắt, trên mặt cậu mang theo nụ cười ấm áp ôn hoà, nói chuyện lễ độ lịch sự, cho người ta cảm giác cực kì thoải mái.
Cậu rất tốt.
Cho nên Chung Linh càng không thể nói ra những lời kia.
Cô chỉ có thể lắc đầu: “Trong nhà mình có việc nên không đi được.”
Trần Mạc nghe vậy cũng không miễn cưỡng, cười nói vậy để lần khác.
Nhưng Hồ Nguyệt ở bên cạnh lại tiếc vô cùng: “Trần Mạc, hay là tối chủ nhật cậu giảng mấy bài trọng điểm cho chúng mình được không?”
Trần Mạc nhìn cô nàng: “Được chứ, nhưng mình cũng không tự tin về kiến thức của bản thân lắm đâu, các cậu đừng chê cười là được.”
Chung Linh xua tay phủ nhận: “Không đâu.”
Trần Mạc vẫn cùng hai người đi về nhà như bình thường, dọc đường đi Chung Linh không nói gì, trong đầu vẫn đang rối rắm không biết phải làm thế nào, một bên lại sợ Trì Thanh Chước phát hiện, lúc đó thể nào anh cũng tức giận.
Khó quá đi mất.
Cuối tuần Trì Thanh Chước gọi cô đến một quán cafe vắng vẻ, vốn dĩ ngay từ đầu anh muốn đưa cô về nhà mình, nhưng Chung Linh sống chết không chịu đi theo. Trì Thanh Chước đành phải tìm chỗ ở bên ngoài.
Lúc Chung Linh đến đã nhìn thấy Trì Thanh Chước đưa lưng về phía mình, ngồi trong một góc yên ắng của quán, trên người mặc chiếc áo khoác tối màu, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Chung Linh nắm chặt lấy túi vải của mình sau đó ngồi xuống đối diện với Trì Thanh Chước.
Mới vừa lấy sách trong túi ra đặt trước mặt, Trì Thanh Chước đã cầm lấy chúng rồi để sang bên cạnh chỗ của mình, sau đó anh ngước mắt nhìn Chung Linh: “Ngồi lại đây.”
Chỗ mà anh ngồi là một chiếc sofa nhạt màu, vị trí không quá rộng rãi, Chung Linh mà qua đó ngồi thế nào cũng phải dính sát vào người anh.
Trì Thanh Chước lại vỗ võ vị trí bên cạnh mình, Chung Linh đành co rúm mà đi qua bên đó.
Vốn dĩ cô muốn ngồi ở ngoài mép sofa, nhưng chưa kịp ngồi xuống đã bị Trì Thanh Chước ôm eo kéo đến gần: “Ngồi xa vậy làm gì?”
Chung Linh còn muốn nói chuyện nhưng Trì Thanh Chước đã dời tầm mắt, một tay chặn eo cô, tay còn lại mở sách giáo khoa, nghiêm túc xem những bài mà Chung Linh đã làm.
Anh rất đẹp, nhất là khi ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa kính chiếu lên sườn mặt của anh, sợi tóc màu đen như thể đang phát sáng, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa dài vừa dày, môi mỏng lưu loát, có cảm giác xa cách nhưng lại nhịn không được mà thu hút ánh nhìn của người khác.
Chung Linh còn sợ anh sẽ làm ra mấy hành động thân mật, nhưng Trì Thanh Chước chỉ ôm cô trong chốc lát rồi buông tay, sau đó anh lấy bút nhẹ nhàng đánh dấu rồi ghi chú lại những chỗ sai mà cô mắc phải.
Trì Thanh Chước nói không nhiều, thấy Chung Linh ở bên cạnh ngoan ngoãn nhìn, lại lấy cả sách bài tập ra, anh giảng cho cô một vài bài khó hiểu, xong xuôi mới nói:
“Những gì hôm nay tôi dạy, em về phải học cho kĩ.”
Chung Linh gật gù nghe theo, mắt sáng lấp lánh nhìn những chỗ anh giảng qua.
Trì Thanh Chước thấy dáng vẻ này của cô thì yêu vô cùng, ôm Chung Linh ngồi sát với mình, trong tay cô vẫn còn đang cầm sách, nhỏ giọng kháng nghị, tay còn nắm lấy cổ áo anh: “Có người đó…”
Bọn họ ở trong góc quán, thật ra chẳng mấy ai nhìn thấy được nhưng Chung Linh vẫn rất khẩn trương.
Trì Thanh Chước nâng cằm cô lên, chủ động hôn lấy môi cô, liếʍ mυ"ŧ trong chốc lát mới bằng lòng buông tay.