Chung Linh ngẩng đầu, trợn to hai mắt, một lúc sau mới hiểu ra có lẽ anh đang nói tới chuyện của Trần Mạc.
Ngón tay Chung Linh bám lấy ống tay áo của Trì Thanh Chước, ngập ngừng giải thích: “Chúng mình chỉ là….”
Ngón tay cái của anh ấn lên môi cô, ngăn lại những lời cô muốn nói: “Không cần giải thích.”
Vì có giải thích cũng vô dụng.
Trì Thanh Chước kéo áo của cô xuống, đẩy Chung Linh xoay người, ôm lấy cô từ phía sau, mặt gác lên bờ vai có chút hẹp của cô.
Hơi thở ấm áp của anh phun lên cổ Chung Linh khiến cô nhịn không được mà rụt cổ lại.
Tay Trì Thanh Chước không an phận mà lần xuống bụng nhỏ của Chung Linh, sờ dọc xuống phía dưới, không bị thứ gì cản trở mà chạm trực tiếp vào chỗ mẫn cảm nhu nhược ướt át của Chung Linh.
Ngón giữa Trì Thanh Trước liên tục cọ xát với hoa huyệt, Chung Linh đã sớm động tình, phía dưới thân cũng có dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt trào ra, anh chỉ mới sờ một cái thôi đã cảm nhận được.
Chung Linh khép đùi lại, kẹp lấy ngón tay của anh, nghiêng đầu nhìn anh bằng một đôi mắt sợ hãi: “Cậu…không thể làm vậy được…”
“Không thể cái gì?” Ngón tay chen vào khe hở của nơi mẫn cảm, tìm được âm đế đang đứng thẳng, lòng bàn tay bỗng nhiên ấn xuống, sau đó xoa nắn chuyển vòng.
Hai chân cô run run, hoa huyệt phun ra càng nhiều chất lỏng, lòng bàn tay anh cũng bị lây dính, sau đó tất cả đều bôi lên mép đùi của cô.
Trì Thanh Chước căn bản không hài lòng, trêu đùa đủ rồi thì thô bạo cởi cả quần lẫn qυầи ɭóŧ của xô xuống đầu gối, để lộ ra nơi riêng tư cùng phần đùi trắng nõn như phát sáng trong bóng đêm.
Chung Linh lập tức muốn duỗi tay kéo quần lên, nhưng mới chỉ hơi cúi người xuống đã bị Trì Thanh Chước kéo tay chống lên vách tường.
“Đừng mà…” Chung Linh phản kháng không có hiệu quả.
Trì Thanh Chước nhìn cô vì chống tay lên tường mà cánh mông bóng loáng không che lấp cứ thế hơi chu lên, bàn tay đặt lên mông cô, chậm rãi vuốt ve.
Chung Linh chỉ cảm thấy khuất nhục, bị bắt chống tay lên tường, để lộ ra nơi riêng tư, nếu có người đi ngang qua thì người đó sẽ nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô mất.
Từ bé đến nơi Chung Linh chưa từng bị ức hiếp quá đáng như vậy, ấm ức trong lòng lập tức trào lên.
Còn chưa kịp khóc lóc kể lể, trên mông đã bị tét một cái khiến cả người cô ngây ra.
Tiếng vang thanh thuý, trong đêm đen tĩnh lặng lại càng thêm mãnh liệt.
Chung Linh không thể tin nổi, mở to hai mắt quay lại nhìn Trì Thanh Chước. Anh lại ôm lấy cô vào lòng, mặt đối mặt hôn lên khoé môi cô, bàn tay thong thả an ủi cánh mông vừa bị anh đánh.
“Tôi đánh đau không?”
Anh dùng sức không nặng, nhưng đối với Chung Linh mà nói thì cũng chẳng nhẹ.
Chung Linh nghẹn ngào ừm một tiếng.
Kết quả còn chưa hồi phục lại tinh thần, trên mông lại bị đánh thêm cái nữa, thậm chí lần này anh còn dùng lực mạnh hơn lần trước.
“Thế còn lần này?”
Vốn dĩ Chung Linh đã ấm ức, vừa rồi giọng điệu của Trì Thanh Chước đã dịu dàng hơn, cô còn tưởng anh muốn an ủi mình, ai ngờ anh chỉ đeo mặt nạ ôn hoà lên thôi, rõ ràng là muốn dạy dỗ cô.
“Cậu…cậu quá đáng lắm…” Chung Linh không trốn được, chỉ có thể ghé vào vai anh, nức nở chỉ trích.
Cô gái nhỏ trong lòng Trì Thanh Chước bắt đầu run rẩy, anh kéo quần lên cho cô, lại khẽ kéo cô ra để ánh mắt hai người đối diện với nhau.
Trì Thanh Chước nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên khoé mắt cô, lạnh lùng hỏi: “Những gì tôi nói em đã nhớ kỹ chưa?”
Rõ ràng không phải là…cô sai mà. Cho dù tính tình Chung Linh luôn ngoan ngoãn dịu ngoan nhưng đáy lòng cũng nhịn không được muốn phản kháng.
Chỉ tiếc dáng vẻ hung ác của anh khiến cô không dám làm vậy, cô biết anh không nói đùa.
Cuối cùng Chung Linh vẫn cúi đầu trước uy nghiêm của Trì Thanh Trước, đỏ mắt gật đầu.
Trì Thanh Chước thấy cô chịu thua thì không truy cứu nữa, mặc kệ là thật hay giả, bây giờ anh cũng không muốn so đo.
“Mình phải về.” Chung Linh cúi đầu nói.
Trì Thanh Chước nghe vậy thì lại vói tay vào trong áo Chung Linh, cô sợ tới nỗi lui người về sau, suýt chút nữa ngã xuống bậc thang, cũng may được anh đỡ lấy.
Trì Thanh Chước liếc cô một cái, sau đó dưới ánh mắt kinh hoảng kia, anh xoa nhẹ ngực cô rồi mới chịu cài lại áo ngực giúp Chung Linh, sau đó lại kéo khoá áo khoác lên.
Cuối cùng Chung Linh lạch bạch chạy đi như thể đang trốn, còn chẳng dám nhìn anh thêm một lần nào.