Đến nửa đêm, Chung Linh tỉnh lại vì bụng đau quặn thắt, cô nằm cuộn tròn thân người trên giường, tay đè lại bụng, môi cô trắng bệch vì đau.
Chung Vân Tuệ bị tiếng bước chân đi vào phòng tắm của Chung Linh đánh thức, bà mặc bộ đồ ngủ mở cửa phòng ngủ Chung Linh rồi đi vào xem thử liền thấy Chung Linh với khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường, cạnh giường đặt một cái thùng rác.
“Sao vậy con?” Chung Vân Tuệ vội vàng tiến tới đỡ Chung Linh dậy, sờ lên trán cô thì phát hiện rất nóng.
Chưa kịp đi tìm nhiệt kế thì Chung Linh đã ghé vào mép giường đối diện với thùng rác bắt đầu nôn ra, toàn bộ tấm lưng cô cong thành hình vòng cung, ngón tay vô lực nắm lấy mép giường.
Sau khi nôn xong, đôi mắt cô nhắm hờ, lông mày cau chặt lại, trông giống như nụ hoa nhanh chóng héo úa.
Khi Chung Tuệ Vân nhìn thấy vậy liền ôm đầu cô đặt trên vai bà rồi lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô, cả người Chung Linh yếu ớt đến mức như mất đi sức sống, mềm oặt dựa trên vai Chung Tuệ Vân không nhích nhúc.
Chung Tuệ Vân thấy vậy thì rất lo lắng.
“Con bị sao vậy?”
Chung Linh ôm bụng một lúc lâu mới chậm chạp mở miệng trả lời: “Con đau bụng quá mẹ ạ…”
Chung Linh khi còn nhỏ rất hay bị cảm sốt, vì vậy mà đã lưu lại nỗi sợ trong lòng Chung Vân Tuệ, hiện tại cảm giác lo lắng lại dâng lên trong lòng, sau khi thu xếp ổn thoả cho Chung Linh thì bà lập tức đi tìm nhiệt kế.
Con số hiển thị trên nhiệt kế là 39℃, Chung Linh không chỉ phát sốt mà còn toát cả mồ hôi lạnh, cô ghé đầu vào đầu giường suýt nữa thì nôn ra hết mọi thứ trong dạ dày, đôi mắt mở to đẫm lệ, Chung Vân Tuệ lập tức mặc quần áo cho cô.
Vào 3 giờ đêm, Chung Vân Tuệ vội vã đưa Chung Linh đến bệnh viện.
Cô dựa vào vai mẹ, nước mắt rơi xuống ướt đẫm quần áo của Chung Vân Tuệ, môi cô hơi khô nứt vì phát sốt, giọng nói thì thầm: “Con xin lỗi mẹ.”
Con đã khiến mẹ phải lo lắng quá nhiều.
Mỗi lần sinh bệnh, Chung Linh đều biết được Chung Vân Tuệ nóng lòng, lo lắng cho cô như thế nào, khi còn bé cô bị bệnh cứ tái đi tái lại không hết, năm sáu ngày liền không chịu ăn uống gì, lúc đó cô đã thấy mẹ gọi điện cho bà nɠɵạı rất nhiều lần.
Cô nghe được tiếng Chung Vân Tuệ nhỏ giọng khóc nức nở, liên tục nói qua màn hình điện thoại tại sao cơn sốt của Chung Linh vẫn chưa hạ, nếu tiếp tục phát sốt như vậy thì phải làm sao đây. Chung Linh liếc nhìn thì thấy Chung Vân Tuệ đang ngồi xổm ngoài hành lang bệnh viện, hai tay che mặt, lưng không ngừng run rẩy.
Ngay khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra người luôn mạnh mẽ như mẹ, cũng sẽ có những lúc yếu đuối không ngờ, cô mãi vẫn là một đứa trẻ trong mắt bà và bà sẽ luôn vì những cơn đau ốm của cô mà trở nên khổ sở.
Cho nên Chung Linh luôn cố gắng làm một đứa trẻ hiểu chuyện, săn sóc với mẹ, vì cô biết một mình bà nuôi cô là không dễ dàng gì.
Sau khi bệnh nặng, Chung Vân Tuệ đã mua cho Chung Linh rất nhiều loại thuốc và thực phẩm chức năng giúp bổ sung lợi khuẩn tăng cường khả năng miễn dịch, đồng thời còn yêu cầu Chung Linh uống sữa tươi mỗi ngày để có được chế độ ăn uống cân đối.
Với cô, trên thế giới này không ai tốt hơn mẹ cả.
Chung Linh không nhịn được cọ cọ mặt vào ngực mẹ.
Chung Vân Tuệ nhẹ nhàng sờ mặt cô, liền nhận ra má cô nóng bừng và đỏ au vì sốt, bà lập tức thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn.
Bệnh viện vào lúc nửa đêm có rất ít bác sĩ, ở phòng trực chỉ có thưa thớt vài người.
Bác sĩ nhìn Chung Linh, hỏi về các dấu hiệu mà cô mắc phải và sau đó kết luận là cô bị viêm dạ dày, ông kê một số loại thuốc cho Chung Linh, Chung Vân Tuệ liền nhanh chóng lấy nước ấm cho cô uống thuốc.
Vì sợ cơn đau tái lại nên hai người ở lại bệnh viện thêm môt lúc, đợi sau khi hạ sốt, hai mẹ con mới bắt taxi trở về nhà.
Lúc này đã gần 5 giờ sáng.
Chung Linh biết có một lãnh đa͙σ mới vừa đến trong ngân hàng của Chung Vân Tuệ, ông ấy rất nghiêm khắc về mọi mặt, Chung Vân Tuệ lúc đầu muốn xin nghỉ phép để ở nhà cùng Chung Linh nhưng cô lại liên tục từ chối, bà chỉ cần gọi điện cho giáo viên để xin nghỉ cho cô là được.
Chung Vân Tuệ gần như mất ngủ cả đêm, nhìn tình trạng của cô luôn ổn định từ khi trở về cho đến tám giờ sáng thì lúc này mới cảm thấy yên tâm. Bà để cô ở nhà nghỉ ngơi, trước khi đi làm đã nấu sẵn cháo cho cô.
Chung Linh mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đến 11 giờ thì nhận được cuộc gọi video của Chung Vân Tuệ, bà hỏi han xem cô thế nào. Chung Linh dụi mắt và nói rằng bản thân mình không sao, bảo mẹ đừng lo lắng.
Cuộc gọi đến đây thì kết thúc.
Chung Linh rời giường, đem bát cháo ăn được phân nửa nhưng vẫn cảm thấy tinh thần không được tốt nên quay lại giường tiếp tục nằm nghỉ.
Không lâu sau đó, cô nhận được điện thoại của Trì Thanh Chước, Chung Linh tặc tặc lưỡi, lúc này mới nhớ ra dường như hôm qua cô đã nói muốn ăn tối cùng anh.
Chung Linh nhìn vào màn hình đang nhấp nháy, một lúc sau mới nhặt nó lên, “Alo…”
“Em không đi học à?” Giọng của Trì Thanh Chước lạnh lùng khiến Chung Linh cảm thấy căng thẳng.
“Không ạ… hôm nay mình không khỏe nên không đến trường, có thể tối nay sẽ không đi ăn cùng cậu được rồi.” Giọng nói của Chung Linh có chút cẩn thận, siết chặt điện thoại trong tay.
“Thân thể em không thoải mái chỗ nào vậy?” Giọng điệu của anh dần mềm xuống.
Chung Linh đem mặt vùi vào trong ổ chăn, nhỏ giọng đáp: “Không có gì đâu ạ, chỉ hơi khó chịu ở bụng một chút thôi.”
Sau khi nghe câu trả lời của Chung Linh, Trì Thanh Chước ở đầu dây bên kia không ừ hử gì, hai người họ cứ vậy mà cầm điện thoại di động trong im lặng.
“Em đang ở nhà một mình à?”
“Ừm.”
“Tôi đến ở với em.”
Chung Linh còn chưa kịp từ chối thì bên kia đã cúp máy, cô trong chăn ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại.
Anh hình như không biết nhà cô ở đâu mà?
Thấy anh đã treo máy, Chung Linh cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi thêm một lúc.
Có thể là do ăn chút cháo nên Chung Linh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, nằm trên giường nôn hết chỗ cháo vừa ăn lúc nảy ra, thân nhiệt dường như cũng đang tăng lên.
Khi tiếng đập cửa truyền đến, Chung Linh vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ, cô không còn cách nào khác đành cố nén cảm giác khó chịu, tuỳ tiện phủ thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Thông qua mắt mèo, Chung Linh nhìn thấy Trì Thanh Chước đang đứng bên ngoài, cô ngơ ngác mở cửa, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn tái nhợt, âm thanh có chút mê man: “Cậu… sao cậu lại tới đây?”