Chung Linh nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt từ sáng ngời chuyển dần sang đen tối: “Xin lỗi cậu, mình hơi xúc động…”
“Anh không biết tỏ tình.”
Trì Thanh Chước cắt ngang lời cô, nhìn Chung Linh rồi từ từ đến gần cô.
“Anh không biết người khác tỏ tình thì sẽ làm những bước gì.”
Chung Linh bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, không nhịn được muốn né tránh: “Mình nói bừa thôi, cậu không cần làm thật đâu.”
Giọng nói của Trì Thanh Chước trong bóng đêm càng thêm rõ ràng: “Lần đầu tiên nhìn thấy em chính là ngày ngân hàng chỗ mẹ em làm tổ chức hoạt động cho khách hàng VIP. Mẹ anh là khách hàng tham gia hoạt động đó.”
“Hai chúng ta đều ngồi nghỉ ở sofa trên tầng 9, em ngồi đối diện anh rồi còn ngủ gật, trên tay vẫn cầm tạp chí giới thiệu về ngân hàng.”
“Có lẽ nghe thì rất kỳ lạ, nhưng anh thật sự đã nhìn em rất lâu mà em vẫn chưa tỉnh lại.”
“Thời tiết hôm đó có hơi lạnh, em ngủ không ngon lắm, gió cũng thi thoảng lùa vào từ khe cửa sổ, cả người em không tự giác co lại. Mãi đến khi mẹ em đi ra, đắp chăn mỏng lên cho em thì em mới ngủ ngon hơn một chút.”
“Anh cũng không biết tại sao mình lại chú ý đến em, có lẽ vì khu đó chỉ có hai chúng ta, có lẽ vì em ngủ rồi nên anh có thể quan sát em một cách quang minh chính đại. Hoặc cũng có thể vì lý do khác.”
Chung Linh không khỏi ngây người, nhìn thấy Trì Thanh Chước đã gần đi đến trước mặt cô.
Trì Thanh Chước vươn tay chạm vào mặt cô: “Lần thứ hai nhìn thấy em chính là ở khu dạy học tầng 3, em ôm một đống bài tập đi vào văn phòng, kết quả còn bị một nam sinh cầm bóng rổ đụng vào, sách bài tập rơi hết xuống đất, em với cậu ta cùng ngồi xuống nhặt từng quyển một.”
“Giọng của em rất êm tai, nhặt xong thì lễ phép nói cảm ơn với nam sinh kia, anh còn thấy mặt cậu ta đỏ lên.”
“Cứ việc em chưa làm gì cả, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Giống như từ sâu trong tiềm thức anh cảm thấy, em hẳn nên thuộc về anh.”
“Trên sách bài tập có viết lớp em học. Thi thoảng tan học anh sẽ lên trên tầng nhìn em, sau đó nhìn em và bạn học cùng đi ra khỏi lớp.”
Những lời này khác hẳn dự đoán của Chung Linh, trong nhất thời cô có chút chẳng biết phải làm sao, thậm chí muốn lùi về sau.
Trì Thanh Chước giữ chặt không cho cô lùi lại, cầm lấy tay Chung Linh rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Anh không biết phải nói thế nào mới khiến em tin tưởng, anh nghĩ tình cảm của anh dành cho em còn lớn hơn em nghĩ rất nhiều.”
Đối với Trì Thanh Chước, việc thẳng thắn, thành khẩn bày tỏ lòng mình là rất khó khăn. Nhưng đây là Chung Linh, nữ sinh nào khi yêu cũng muốn nghe, thấy tình yêu từ đối phương, khát vọng những lời mật ngọt từ bạn trai.
Còn phải xác nhận đi xác nhận lại.
Tay Chung Linh giãy giụa muốn rút ra: “Vậy cậu…sẽ không thích những người khác giống như thế sao?”
“Em có biết sự khác biệt lớn nhất giữa người với người là gì không?”
Chung Linh lắc đầu.
“Có người dùng hết cả đời cũng chẳng biết bản thân muốn gì, mà có người đã xác định được mục tiêu của mình từ sớm.”
Môi Trì Thanh Chước nhẹ nhàng đặt lên môi Chung Linh, thầm thì nói: “Anh tin tưởng tình cảm của anh dành cho em. Vì anh thích em chủ động hôn anh, thích em ôm anh, ỷ lại vào anh, mỗi giây mỗi phút đều rất thích em.”
Anh nâng cằm cô lên, hôn cô rồi nỉ non: “Rất rất rất thích em.”
Trời đã tối hẳn, Chung Linh bị anh ôm lấy, cả người đắm chìm trong khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi của anh, khóe mắt cũng có nước mắt trào ra.
Trì Thanh Chước khom lưng bế cả người cô lên, chân Chung Linh tự giác khoanh lấy eo anh, mặt cũng vùi vào sườn cổ của anh.
Trong sách từng nói: Nếu muốn thuần phục một người thì phải mạo hiểm rơi nước mắt một lần.
Ngược lại cũng vậy.
Chung Linh mơ hồ hiểu ra, thứ mà Trì Thanh Chước muốn là gì.
Người như anh cố chấp ra sao, cô cũng đã từng thể nghiệm quá. Một lần không được thì anh sẽ đổi cách khác khiến cô tự mình thỏa hiệp, bước ra một bước này.
Chung Linh ghé vào trên vai anh rồi nói: “Em sẽ thử thật sự tin tưởng anh, thử hoàn toàn chấp nhận anh, thử…giao cả trái tim cho anh.”
Trì Thanh Chước đáp: “Được.”
Nói xong Chung Linh cũng không nhịn được mà lên án anh: “Nhưng mà anh…thật sự quá xấu xa rồi.”
“Em đau lòng thật đấy.”
Tay Trì Thanh Chước đặt lên lưng cô, bế cô đi về phía xe nhà dừng dưới chân núi: “Mẹ em cần có cuộc sống riêng, ngay cả em cũng vậy.”
Sao Chung Linh không hiểu chuyện đó chứ, phát hiện mẹ đang quen người đàn ông khác chỉ là việc sớm hay muộn thôi.
Mẹ con ruột thịt rồi cũng đến lúc phải có cuộc đời độc lập. Nhưng cô vẫn rất để ý Trì Thanh Chước dùng phương thức trắng trợn như vậy để cô phát hiện ra hết thảy, khiến cô không kịp chuẩn bị sẵn tinh thần.
“Nếu còn lần sau nữa là em không tha thứ cho anh đâu.”
Ngoài miệng là lời nói lạnh nhạt, nhưng trên thực tế cô lại đang dựa hẳn đầu vào vai anh, hấp thu hơi thở của anh.
“Anh biết rồi.”
“Đáng lẽ anh nên nhận sai với em chứ?”
“Là anh sai.”
“Anh…lúc nào cũng trả lời qua loa có lệ vậy…”
“Vậy em muốn anh nhận sai thế nào?”
“Em không biết.”
“Thế em từ từ nghĩ đi, nghĩ xong rồi thì nói với anh.”
Người chậm lụt như Chung Linh cũng bắt đầu hiểu ra, Trì Thanh Chước đang chơi trò vòng vo với cô, liên tục điều khiển cảm xúc, ȶᏂασ túng tâm lý, mục đích cuối cùng chỉ có một.
Anh muốn tình cảm hai người gắn bó hơn, thành lập một mối quan hệ không thể chia rẽ, nhưng anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu cầu xin cô rủ lòng thương, mà là dùng phương thức của chính mình để phá vỡ rồi xây đắp lại, trước sau đều cường thế mạnh mẽ không cho cô cơ hội phản bác.
Anh đúng là khiến cô vừa yêu vừa ghét.
Chung Linh thỏa hiệp.
“Trì Thanh Chước, anh nói mấy câu dễ nghe để dỗ dành em đi.”
Dỗ dành cô thì cô sẽ không giận nữa.
Trì Thanh Chước khựng lại mấy giây, cứng ngắc trả lời: “Anh không biết.”
“Vậy anh…hôn em được không?”
Bước chân của Trì Thanh Chước dừng lại, hôn lên mí mắt rồi xuống chóp mũi, sau đó mới đến đôi môi no đủ hồng hồng của cô. Anh nhẹ giọng hỏi: “Thích anh hôn em à?”
Chung Linh ôm ghì lấy anh, hàng mi run lên, đáp: “…Thích ạ.”
Gió mát lạnh từ khe núi thổi qua, Chung Linh rúc vào lòng anh theo bản năng, khóe môi Trì Thanh Chước cũng cong lên.
“Được. Về nhà thôi.”
“Trì Thanh Chước, nếu sau này chúng ta chia tay thì phải làm sao?”
“Thì quay lại với nhau.”
“Nếu là nguyên nhân không thể phản kháng thì sao?”
“Em cho ví dụ đi.”
“Em không biết.”
“Em đừng vội từ bỏ là được.”
“Nếu để anh phát hiện ra, thì em xong đời.”
Bóng dáng của cả hai dần thu nhỏ lại, tiếng nói chuyện cũng bị gió thổi tan trong không khí, mãi đến khi chẳng còn nghe thấy nữa.
Có người không đủ dũng cảm, có người không biết cách biểu đạt, có người quen trốn tránh, mà có người một hai bắt đối phương phải đối mặt.
Người yêu không cần hoàn mỹ, có thể có khuyết điểm, có thể có tư duy ăn sâu bén rễ, những thứ này đối với bọn họ đều không phải quan trọng nhất.
Thẳng thắn bày tỏ với nhau, không giấu giếm nhau bất cứ chuyện gì, tâm lý của cả hai người như gần sát bên nhau, như vậy còn thỏa mãn hơn cả việc gần gũi da thịt.
Trì Thanh Chước ôm chặt lấy Chung Linh.
Đường đi rất tối, nhưng cũng may người mà Chung Linh dựa vào chính là anh.