Tới gần cuối kỳ, Chung Linh thường xuyên đến chỗ của Trì Thanh Chước hơn, nhưng hôm lại bị Trì Thanh Chước từ chối.
“Tại sao vậy?” Chung Linh hỏi anh.
“Hôm nay anh hơi mệt.” Trì Thanh Chước bình tĩnh đáp.
Chung Linh nhìn sườn mặt anh, quan tâm hỏi, “Cậu không khỏe sao?”
“Tối hôm qua ngủ không ngon lắm.”
Chung Linh ồ một tiếng, thông cảm nói, “Vậy cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt đi nha, không cần đưa mình về đâu.”
“Không thiếu thời gian để ngủ bù.”
Lúc Trì Thanh Chước bắt đầu đưa cô về nhà, Chung Linh không quá nguyện ý, bản tính của cô vốn không thích làm phiền người khác. Nhưng khuyên thế nào Trì Thanh Chước cũng không nghe, vẫn cứ kiên trì làm theo ý mình. Chung Linh nghĩ có lẽ qua một thời gian anh sẽ dừng lại, nhưng dường như anh không hề có ý định này.
Chung Linh để anh đưa mình về nhà, lúc tạm biệt dưới lầu, lại bị Trì Thanh Chước giữ chặt.
“Có chuyện gì vậy?” Chung Linh bị anh ôm eo từ chính diện rồi kéo vào trong ngực, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt hoang mang.
Ánh đèn ŧıểυ khu lờ mờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hỏi thăm khe khẽ của Chung Linh.
“Không có gì.”
Trì Thanh Chước vén đuôi tóc cô ra sau gáy, lại vén tóc trên trán cô lên, cúi người hôn một cái.
Xúc cảm ấm áp dừng ở trên trán, bàn tay của anh đặt sau thắt lưng vuốt ve chậm rãi, Chung Linh không tự chủ nhắm lại hai mắt.
Trì Thanh Chước hôn lên hàng mi cô, khiến cô phát ngứa, lông mi run rẩy nhè nhẹ, chạm vào giữa đôi môi mỏng của anh.
Chung Linh không từ chối, Trì Thanh Chước dễ dàng cạy mở khoang miệng và tìm được đầu lưỡi cô.
“Ưm……” Chung Linh phát ra âm thanh cực nhẹ.
Trì Thanh Chước chưa thỏa mãn, bàn tay dọc theo xương cằm, sau đó ôm trọn má cô.
Chung Linh dần quen với việc hôn môi, cô không biết những người khác thế nào, nhưng cô luôn rất dễ dàng cùng anh hôn môi. Có đôi khi chỉ vừa làm bài tập được một nửa, có đôi khi đang đứng dưới lầu như này, có đôi khi là ở những chỗ ít người qua lại, nhẹ nhàng chạm vào nhau một chút.
Nhưng may mắn, Trì Thanh Chước không thích thân mật ở những nơi đông người, nhìn từ bên ngoài, trông anh có vẻ rất bình thường và không thích thú với những hành vi khác thường thế này.
Chung Linh dường như chìm đắm trong cảm giác này, cả người như thản nhiên rong chơi trong suối nước nóng, rất ấm áp, cũng rất dễ chịu.
Rõ ràng đây chỉ là một đêm hè bình thường trong nhiều đêm hè khác, nhưng Chung Linh lại cảm thấy có chỗ nào đấy không giống lắm.
Lâu rồi cô mới không học thêm mà về thẳng nhà thế này, thế nên lúc mở cửa nhà ra, cô đã không phản ứng kịp khi nhìn thấy một đôi giày da màu đen của đàn ông.
“Mẹ ơi?”
Đèn phòng khách đã mở, nhưng cửa phòng ngủ đang đóng lại.
Chung Linh nghi hoặc, cô muốn đi đến phòng ngủ xem thử. Kết quả còn chưa gõ cửa, cửa phòng đã mở ra từ bên trong.
Chung Vân Tuệ có chút mất tự nhiên đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó lập tức đóng cửa lại, “Sao hôm nay về sớm vậy?”
Chung Linh trả lời, “Vâng, hôm nay con muốn nghỉ ngơi một bữa.”
Chung Vân Tuệ à một tiếng, đi đến máy lọc nước, cầm ly thuỷ tinh bên cạnh rót nước, đầu ngón tay có chút run rẩy.
“Mẹ ơi, ở cạnh cửa hình như có một đôi giày của đàn ông ạ.” Chung Linh đặt câu hỏi.
Chung Vân Tuệ vốn đang giả vờ bình tĩnh, nhưng khi quay đầu nhìn đến đôi giày ở cửa, đầu óc rối tung rối mù, há miệng lại không biết nên nói gì.
Chung Linh nhìn thấy Chung Vân Tuệ đưa lưng về phía mình, cô bước lên, “Mẹ?”
Hai người còn chưa trả lời, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
Nghe thấy tiếng động, Chung Linh nhìn lại, trông thấy một người đàn ông trung niên mặc trang phục chỉnh tề.
Đã lâu lắm rồi trong nhà mới xuất hiện cảnh tượng thế này, Chung Linh cảm giác cực kỳ xa lạ. Người đàn ông trung niên xa lạ, hình ảnh xa lạ và cảm giác xa lạ.
Bình thường, đều không nên để người khác phái ở lại trong nhà vào giờ này.
Chung Linh đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng đều phủ nhận hoàn toàn. Điều chắc chắn nhất trong đó chính là cho dù đã đè xuống thế nào, dường như nó vẫn cố gắng thoát khỏi sự khống chế để nhảy ra.
Nhưng sự thật chưa bao giờ yêu cầu cô phải thừa nhận.
“Chào con, Chung Linh, chú là Chu Chí Viễn, bạn trai của mẹ con.” Người đàn ông trung niên đứng nghiêm túc trước mặt Chung Linh, khi nói mình là bạn trai của Chung Vân Tuệ, rõ ràng ông ấy đã tạm dừng một chút.
Từ lúc Chung Vân Tuệ nhìn thấy ông ấy bước ra khỏi phòng, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người Chung Linh, như thể sợ cô không chấp nhận.
Chung Linh vẫn nhìn Chu Chí Viễn chăm chú, cô không nói gì, nhưng trong mắt đều là vẻ cố chấp, làm người khác cảm thấy rùng mình.
“Anh nói những chuyện này với con bé làm gì?” Chung Vân Tuệ nhìn bộ dạng của Chung Linh, đáy lòng cảm thấy buồn bã khôn xiết.
“Linh Linh, con nghe mẹ nói, mẹ với chú Chu vẫn chưa xác định rõ ràng, nhưng con về nhà quá đột ngột, mẹ sợ con sẽ để ý nên mới bảo chú ý vào trong trước….”
Sau khi Chung Linh tạm dừng một lúc lâu, mới lễ phép mở miệng chào hỏi, “Chào chú, con là Chung Linh.”
Giọng nói không có bao nhiêu cảm xúc.
Chờ người đi rồi, Chung Linh vẫn cư xử rất bình thường, bình thường đến mức làm cho Chung Vân Tuệ áy náy.
Người khác có lẽ không thể lý giải được tình cảm này, nhưng đối với Chung Linh và Chung Vân Tuệ mà nói, từ khi Chung Linh sinh ra đến bây giờ, hai người đều nương tựa lẫn nhau để sống, vượt qua mười mấy năm trời. Chung Linh đã sớm quen với việc xem Chung Vân Tuệ là trụ cột, là người mà cô ỷ lại, cũng là nơi giúp cô lấy lại sự tự tin đối mặt với thế giới trong rất nhiều khoảnh khắc quan trọng cô muốn trốn tránh, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày Chung Vân Tuệ sẽ cùng một người thứ ba ở bên ngoài duy trì một mối quan hệ thân mật lâu dài.
Cùng một người thứ ba hoàn toàn không liên quan gì đến cô, người thứ ba đẩy cô ra rìa.
Bức tường tín nhiệm cao lớn này vốn được xây dựng từ quan hệ huyết thống, kiên cố đến mức không thể phá vỡ, dường như đã bắt đầu vỡ nứt từ bên trong.
Chung Linh như một chiếc xe được xác định rõ lộ trình nhưng lại không có đích đến, hiện tại đã đi được nửa chặng đường, lộ trình bỗng dưng biến mất, cô có chút do dự, không biết nên đi về hướng nào.
Chung Vân Tuệ ôm Chung Linh vào trong ngực, “Vốn dĩ mẹ định… Đợi sau khi vào đại học sẽ nói con biết.”
Đợi đến lúc con rời đi, chờ đến lúc con không dựa dẫm vào mẹ nữa, sẽ lựa chọn nói với con.
Mũi Chung Linh có hơi chua xót, “Mẹ ơi, con mừng cho mẹ….”
Nhưng có mừng đến đâu, con cũng cảm giác dường như đã mất đi thứ gì đó.
Chung Vân Tuệ cũng có cuộc sống của riêng bà, không thể chỉ xoay quanh mỗi cô. Trong những năm này, bà đã suy nghĩ vì cô quá đủ, và cũng đã hy sinh quá nhiều.
“Mẹ không cần…… Để ý đến con đâu ạ, con ủng hộ mọi quyết định của mẹ.”