Chung Linh rút điện thoại ra, mở khoá màn hình, nhìn thấy tin nhắn mà Trì Thanh Chước gửi tới.
Hai chữ ít ỏi ngắn gọn lại mang theo sự cường thế không dễ phát hiện, giống hệt con người của anh.
[Lại đây.]
Trái tim Chung Linh bồi hồi, đầu ngón tay cầm điện thoại không tự giác nắm chặt, lòng bàn tay cũng trắng bệch.
Cô buông bút trong tay ra, hai hàng lông mày không tự giác mà nhíu chặp lại. Một lúc sau mới quay sang Hồ Nguyệt ở bên cạnh rồi nói: “Mình ra ngoài một chút nha!”
Giọng nói tươi mát dịu nhẹ, giống như giọt sương ban mai sau cơn gió khẽ động mà rơi xuống cánh hoa.
Hồ Nguyệt còn đang đeo tai nghe để nghe nhạc, thấy Chung Linh nói gì đó thì tháo tai nghe ra, ngữ điệu không tự giác mà có hơi cao: “Cậu vừa nói gì thế?”
Chung Linh nắm lấy tay cô nàng rồi nhắc nhở: “Cậu nhỏ giọng chút đi. Không có gì, cậu cứ làm bài tập của cậu đi.”
Hồ Nguyệt ngây ngô “ờ” một tiếng, lại như không có chuyện gì mà tiếp tục đeo tai nghe, vừa ngâm nga hát khẽ vừa làm bài tập.
Lúc này lại đúng vào tiết tự học buổi tối, đợi đến khi hết tiết cũng đã hơn 10 giờ đêm, phần lớn học sinh nɠɵạı trú cảm thấy quá muộn nên không ở lại học, vì thế trong lớp chỉ còn thưa thớt mười mấy người.
Chung Linh đi ra khỏi phòng học, xuống lầu, đứng ở cửa sau của A1 rồi mới do dự lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn ban nãy: [Mình đến rồi.]
Chung Linh nhìn chằm chằm màn hình, người kia không trả lời.
Nhìn cửa lớp A1 cũng chẳng thấy ai ra.
Ba phút trôi qua, Chung Linh lại click mở khung chat, nɠɵạı trừ hệ thống nhắc nhở hai người đã thành công trở thành bạn tốt thì chỉ còn vài dòng đối thoại ngắn gọn của cả hai.
Click mở bàn phím, ngón tay khẽ dừng trên màn hình, muốn viết gì đó nhưng khó có thể xuống tay. Cuối cùng Chung Linh tắt màn hình điện thoại, thở ra một hơi rồi đi về phía cửa lớp A1.
Cũng may là cửa lớp vẫn mở.
Khác với lớp A4 của Chung Linh, A1 còn rất đông học sinh ở lại học tiết tự học buổi tối, trong phòng mọi người đều đang cúi đầu nghiêm túc làm bài, cô nhìn mãi chẳng thấy gì chứ đừng nói nhận ra ai.
Chung Linh bất đắc dĩ. Cô cúi đầu, nhỏ giọng lễ phép nói với nữ sinh ngồi bàn đầu tiên: “Chào bạn, bạn có thể gọi Trì Thanh Chước giúp mình được không?”
Nữ sinh ngồi ở bàn đầu ngẩng đầu lên, trên mặt đeo mắt kính, sắc mặt nghiêm túc, không kiên nhẫn trả lời: “Mấy người không có mồm à mà lần nào cũng nhờ người khác gọi hộ vậy?”
Chung Linh kinh ngạc, không nghĩ mình chỉ tuỳ tiện hỏi mà đã bị ăn mắng, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên:
“…Mình xin lỗi, mình không cố ý làm phiền cậu.” Chung Linh xin lỗi.
Thấy trong khoảng thời gian ngắn mà vành tai cô đã đỏ như lấy máu, nữ sinh kia cũng hơi giật mình, lại thấy dáng vẻ của cô dịu dàng mềm mỏng nên ngại ngùng gãi đầu, nghiêng người chỉ vào phía cuối lớp góc bên phải: “Bàn cuối cùng kia kìa, tự cậu vào gọi đi.”
Chung Linh nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cô đứng ở trước cửa lớp, tay đặt lên cạnh cửa, nhìn về phía Trì Thanh Chước nhưng không có động tác gì.
Lần đầu tiên cô tới lớp tìm người khác, không biết phải làm thế nào. Cứ thế đi vào sao? Nhưng còn nhiều người trong lớp quá. Hay đứng ở cửa gọi anh? Mà làm như vậy thì cả lớp sẽ quay ra nhìn cô mất.
Chung Linh bắt đầu rối rắm.
Người đầu tiên nhìn thấy Chung Linh chính là Trâu Quân, cậu ta dùng tay huých nhẹ Trì Thanh Chước: “Ê, có em gái xinh đẹp kìa.”
Đối với mấy thứ đó Trì Thanh Chước không có hứng thú, ngay cả mắt cũng chẳng thèm nâng, ngón tay ấn lên tranh sách, sau khi ừ một tiếng thì chẳng có phản ứng gì.
Trâu Quân thấy anh chẳng có biểu cảm gì thì thầm mắng một câu, sau đó chọc vào sống lưng nam sinh ngồi phía trước, túm cổ áo cậu ta lại rồi dùng giọng điệu hóng hớt nói: “Nhìn em gái đứng ở cửa đi, hình như tới tìm ai thì phải.”
Trì Thanh Chước đang cúi đầu, nghe cậu ta nói vậy thì đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, vội ngẩng lên nhìn người đứng ngoài cửa.
Đụng phải một đôi mắt nai con đầy hoảng sợ.
Chung Linh cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận được tâm mắt kia sắc bén doạ người, trái tim như nổi trống, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Trì Thanh Chước đột nhiên gấp sách lại, dọn đồ trong ngăn bàn nhét vào cặp sách, chân dài dịch ghế đứng dậy. Ghế cọ xát với mặt đất tạo ra tiếng vang, Trì Thanh Chước chẳng để ý, đeo balo lên rồi lập tức đi ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Để lại Trâu Quân cứ nói với theo, nhìn bóng dáng đã đi khuất của Trì Thanh Chước.
–
Chung Linh cùng Trì Thanh Chước đứng ở cuối hành lang trống trải trên lầu hai.
Trì Thanh Chước chăm chú nhìn nữ sinh trước mặt, sợi tóc của cô tuỳ ý rũ trên vai, đầu hơi cúi, gió từ ban công thổi vào phất nhẹ qua gương mặt cô, sợi tóc bị thổi đến khoé môi nhưng cô cũng chẳng có động tác gì.
Chung Linh biết anh đang nhìn mình, ánh mắt như máy rà quét soi xét kĩ từng tấc da tấc thịt trên người cô. Rõ ràng không hề tiếp xúc trực tiếp nhưng lại khiến Chung Linh có cảm giác bị một thứ gì đó quấn quanh người, chặt chẽ đến nỗi khó hít thở một cách bình thường.
Những câu từ được sắp xếp từ trước nhưng đến lúc này lại trốn đi đâu hết, đầu óc cô trống rỗng chẳng thể tự hỏi.
Vào lúc Chung Linh sắp nín thở tới nơi, Trì Thanh Chước đưa cho cô một tờ bài thi rồi nói: “Làm xong trước buổi chiều ngày mai.”
Chung Linh ngẩng đầu, tay khẽ run nhận lấy bài thi từ anh, dựa vào ánh sáng trên lan can mà thấy rõ đây là bài thi vật lý.
“À…được, nhưng mà…mình không chắc là mình sẽ làm đúng.” Môn Vật Lý chính là môn mà cô học kém nhất.
Trì Thanh Chước “ừ” một tiếng coi như trả lời.
Bầu không khí giữa hai người lại im lặng đến quỷ dị.