Thường Phong ở đại học T nổi tiếng là giáo sư đẹp trai nhưng cũng là giáo sư ma quỷ cấp sát thủ, nếu có người vì mơ tưởng đến sắc đẹp của anh mà chọn môn học của anh thì kết quả cuối cùng chỉ có một, đó chính là cầm chắc cái chết.
Cho nên đã nghe nhiều "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước tất cả đều biến mất trên bờ cát." sau khi khắc sâu giáo huấn tuyệt đại đa số các học sinh háo sắc cuối cùng chỉ dám đứng xa xa nhìn mà không dám đùa với lửa, dù sao chuyện này cũng là đại sự có liên quan đến việc có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không.
Đương sự Thường Phong rất hài lòng với kết quả như thế.
Thứ nhất tố chất học sinh của anh có thể được đề cao, bởi vì không có năng lực sao dám lên Lương Sơn?
Thứ hai bớt phiền lòng vì ong bướm ve vãn bên người, bên tai có thể yên tĩnh không ít tỷ lệ bị kim đâm cũng giảm xuống không ít.
Tóm lại, đối với công việc dạy học này anh càng lúc càng có cảm giác ngọt ngào, con bắt đầu rất thích.
Quan trọng nhất là có thể kiêm chú ý trong trường thấy nhân tài có thể trước lôi kéo về công ty của anh đem sức phục vụ chẳng phải tuyệt diệu sao?
Trừ công việc dạy học ra thì thật ra Thường Phong còn một phần chức nghiệp trên danh nghĩa là đổng sự trưởng, chẳng qua cái chức đổng sự trưởng này không phụ trách quản lý công ty và kinh doanh chỉ phụ trách lập kế hoạch sáng tạo và khám phá tài năng, rất có xu thế thần long kiến thủ bất kiến vĩ* (*rồng thấy đầu không thấy đuôi).
Bởi vì không quan tâm bất cứ chuyện gì, anh thân là đổng sự trưởng cho dù lười không muốn làm việc cũng không ai có thể quản, cho nên công việc bình thường của anh chỉ có dạy học, có khóa thì dạy không có khóa thì nghĩ ngơi, đi trễ về sớm, rãnh rỗi không có chuyện làm có thể đi tới công viên tản bộ cùng với những người già trong công viên đánh cờ, nói chuyện phiếm.
"Thường giáo sư!"
Mới đi đến lối vào công viên liền nghe có người gọi tên anh, Thường Phong theo tiếng kêu nhìn lại chỉ thấy một ông chú gần đây rất quen với anh đang kích động chạy về hướng anh.
"Thường giáo sư, đã lâu không gặp, đã một thời gian không thấy cậu đến công viên, cậu đang bận rộn cái gì?"
"Có chút việc. Chú tìm cháu có việc gì?" Thường Phong khách khí hỏi.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn cám ơn cậu. Hai lần trước nghe cậu phân tích mà mua một chút cổ phiếu, đều để tôi kiếm được tiền tôi muốn cám ơn và mời cậu ăn bữa cơm."
"Cháu đâu có làm gì, lời được tiền là vận may của chú."
"Không không không, vận may của tôi vẫn luôn rất tệ, hai lần này lời được tiền tất cả đều nhờ vào Thường giáo sư. Quả nhiên, những người làm giáo sư đều rất giỏi." Ông chú dùng vẻ mặt sùng bái hai mắt sáng lên nhìn anh nói.
Thường Phong không nói gì. anh dạy là môn khoa học máy tính và kỹ thuật thông tin không phải là nghiên cứu kinh doanh, nói anh như vậy cảm thấy rất lạ mặc dù anh cũng có học vị thạc sĩ kinh tế.
"Thường giáo sư, cậu thích ăn cái gì? Muốn đi nhà hàng lớn ăn cũng không sao, hôm nay tôi mời khách." Ông chú nóng lòng mời.
"Cám ơn, thật sự không cần." Anh lắc đầu nhã nhặn từ chối.
"Không được, nhất định phải đi. Hơn nữa, tôi còn muốn thỉnh giáo giáo sư một chút vấn đề về cổ phiếu."
"Thật ra thì cháu đối với cổ phiếu không phải rất rành chẳng qua chỉ biết sơ sơ mà thôi, lần trước thật sự là nhờ may mắn."
"Không sao, ngay cả như vậy tôi cũng tin tưởng vận may của cậu. Cậu có thể phân tích thêm một chút về thị trường cho tôi nghe không?"
"Chú, cháu không muốn hại chú thua tiền." Thường Phong nghiêm túc bày tỏ.
"Cho dù có thua tiền, tôi cũng sẽ không trách cậu."
Thường Phong vô cùng bất đắt dĩ biết vậy không làm. Xem ra về sau không thể tới công viên này rồi.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, mặt ông chú này vẫn rất kiên nhẫn tràn đầy ham học hỏi --- không đúng, hai mặt hiện lên tất cả đều là tiền $$. Anh cho là ông chú này đề nghị có chút nông cạn sau đó lây lý do bận việc rời đi công viên.
Chuyện này anh cũng không để ở trong lòng, sau khi đổi một công viên khác tản bộ liền quên đi.
Chẳng qua là anh nằm mơ cũng không nghĩ tới đây chỉ mới là bắt đầu chứ không phải kết thúc..........
----------------***********------------------
Đoạn Cần Tâm sắp bị tức chết rồi.
Nhờ có thân hình cao ráo thon thả lại có dáng người cân đối hoàn mỹ, khi mười tám tuổi cô đã bắt đầu làm người mẫu cho đến nay đường đường cũng bước vào nắm thứ mười rồi
Cô không cầu danh chỉ cầu lợi, chỉ cần có việc liền nhận nhưng một khi đã nhận rồi thì sẽ làm thật tốt, bởi vì một lần giải quyết có thể tiết kiệm thời gian nhận thêm mấy phần công tác cho nên tiếng tăm của cô vẫn luôn rất tốt.
Điều này chứng minh cô mặc dù đều đã hai mươi tám tuổi có xu thế trở thành "gái già", mặc dù không nổi tiếng gì nhưng nhưng biết điều nên vẫn có công việc cố định mời.
Dĩ nhiên điều này cùng tính cách thật thà tuyệt đối không đòi tăng giá tung lung của cô cũng có chút quan hệ.
Đoạn Cần Tâm nổi tiếng là người vừa chuyên nghiệp lại vừa có hiệu suất những người tham gia công tác trong giới đều biết, các công ty tìm cô hợp tác đều coi trọng ưu điểm này mới có thể tìm tới cô.
Đã như vậy bọn họ vì sao lại muốn tìm một cô gái ngu ngốc chỉ có gương mặt xinh đẹp đầu lại chứa đầy bã đậu cái gì cũng không biết chỉ biết làm nũng và giả bộ đáng yêu nhưng không ngừng phải chụp lại đến cùng cô chụp chung đây?
Ba tiếng! vì cô gái ngu ngốc kia mà không ngừng phải chụp lại, cô bị vây ở chỗ này đã vượt qua thời gian cô dự tính ba tiếng không thể thoát thân thật là sắp tức chết!
Cũng may hôm nay cô không có nhận công việc khác.
Cũng may, cô chỉ điện thoại hẹn người muốn mua đồ giao hàng, có thể cùng đối phương sửa lại thời gian gặp nhau.
Cũng may, cô cũng không có việc gì khẩn cấp cần làm.
Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn cảm thấy rất giận, rất rất giận!
"Cắt! OK, Được rồi." Đạo diễn hô to.
Cuối cùng kết thúc rồi. Trong lòng Đoạn Cần Tâm thở hắc ra một hơi, ngoài mặt vẫn nở một nụ cười hướng về phía đạo diễn cúi người chào nói "cám ơn đạo diễn". Sau đó xoay người nói với tất cả nhân viên hiện trường "mọi người cực khổ rồi". Lúc này mới đi về phía mình để túi xách thu dọn đồ đạc mỉm cười rời đi.
Nhưng khi bước ra khỏi phòng chụp trong nháy mắt nụ cười trên mặt Đoạn Cần Tâm lập tức biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt hàng ngày của cô. Điểm này mọi người đều biết có thể sẽ nghĩ tới họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Vẫn chưa tới tám giờ, không biết người mua hàng vốn cùng cô hẹn sáu giờ gặp mặt có đồng ý lúc này ra ngoài gặp không?
Cô hơi do dự, quyết định điện thoại hỏi một chút xem sao, dù sao hàng cô cũng đều mang theo đi ra rồi.
Kết quả, rất may mắn lấy được sự đồng ý của đối phương.
Hẹn tám giờ bốn mươi ở địa điểm sớm hẹn trước gặp mặt, cô thừa dịp còn chút thời gian liền đi ăn tô mì coi như là bữa ăn tối, sau đó mới đi về phía địa điểm hẹn trước giao hàng, thu tiền.
Người mẫu là nghề chính của cô, bán hàng qua mạng là nghề phụ tất cả đều là vì kiếm tiền.
Bởi vì cô rất cần tiền.
Chín giờ bốn mươi về đến nhà, trong phòng khách một mãnh hổn độn giống như hiện trường một vụ nổ, đây chính là lý do có thể nghe tiếng khóc nức nở của mẹ trong phòng. Mà cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, im lặng dựng lên chiếc kệ và nhặt những quyển tạp chí cùng đồ đạt bỏ lại trên kệ, lại đem hộp điều khiển tivi trên mặt đất nhặt lên, đem chiếc ghế ngã nghiêng trên mặt đất dựng lại, đem thùng rác bị đá ngã đặt về vị trí củ, Đoạn Cần Tâm lúc này mới đi về phía phòng mẹ cô.
"Mẹ?"
Nghe tiếng của cô. Má Đoạn lập tức lau đi những giọt nước mắt trên mặt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhanh chóng đứng dậy rời khỏi mép giường .
"Con về rồi sao? Ăn tối chưa? Mẹ giúp con đi hâm nóng lại đồ ăn."
"Không cần, con ăn rồi."
Cô trả lời dừng lại bước chân vội vàng bước ra ngoài của má Đoạn
"Vậy sao. Con làm việc nguyên ngày chắc mệt chết rồi, nhanh đi tắm rồi sớm chút nghỉ ngơi." Tránh đi tầm mắt của con gái, bà thúc giục nói.
Đoạn Cần Tâm cũng không nhúc nhích nhìn bà, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Ông ta đâu?"
Lúc này người trầm mặc đổi thành má Đoạn.
"Lần này ông ta lại phát thần kinh cái gì mà đem phòng khách biến thành như vậy?" Cô tiếp tục hỏi, trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng không có chút tức giận, cũng không có đau lòng khó chịu hay là cảm giác bất đắc dĩ chỉ có lãnh đạm (lạnh nhạt) giống như việc không liên quan đến mình, cô thơ ơ với tất cả những chuyện này.
Má Đoạn vẫn cúi đầu như cũ.
"Ông ta lại đem tiền thua hết rồi sao? Lại muốn kêu mẹ đưa tiền, không lấy được liền nổi giận đập phòng khách sau đó nói muốn đem căn nhà này bán đi phải không?"
Đoạn Cần Tâm ngay cả đoán cũng không cần đoán cũng đã biết chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông đó kể từ mười năm trước sau khi làm ăn thất bại vẫn chơi bời lêu lỏng đến nay, hứng thú duy nhất chính là chơi cổ phiếu, mơ ước có một ngày có thể kiếm được nhiều tiền gầy dựng lại sự nghiệp.
Mười năm trước cô mới mười tám tuổi, Cần Phương mới mười lăm tuổi không lớn không nhỏ thì phải đối mặt với thực tế tàn khốc này, cùng với người cha không có trách nhiệm chỉ biết trốn tránh thực tế.
Ông ta chính là thằng khốn!
Cô biết nói ba mình như vậy sẽ bị trời đánh nhưng cô tuyệt không quan tâm, bởi vì người đó xác thực hoàn toàn là một tên khốn, bất kể là trước hay sau khi làm ăn thất bại cũng chưa từng làm qua người chồng người cha tốt. Có tiền thì ông ta ở bên ngoài nuôi gái hết tiền thì sống nhờ trong nhà, chỉ biết đưa tay đòi tiền nếu không lấy được tiền liền đập phá mọi thứ trong nhà, còn nhiều lần động đến suy nghĩ muốn bán nhà.
Trời mới biết, căn nhà này đã sớm bị ông ta lén đem đi thế chấp còn có thể bán được bao nhiêu tiền?
Tiếc rằng mẹ vì chuyện này mà suốt ngày lo lắng căn nhà bị bán đi sẽ không còn một chỗ thuộc về mình nữa, không cần biết cô bảo đảm sẽ nuôi bà như thế nào cũng vô dụng. Thật ra thì hai mẹ con cô đều biết chuyện này căn bản chỉ là viện cớ, thật ra mẹ cô không thể bỏ được người đàn ông kia vì còn có một phần tình nghĩa vợ chồng và một phần tình yêu.
Vì thế, cô nguyền rủa tình yêu và hôn nhân.
"Cần Tâm, con .......... có tiền không? Có thể ............. có thể hay không ----"
"Không thể! Con cũng không có tiền." Mặt cô không chút thay đổi quả quyết nói.
"Ông ấy nói chỉ cần mấy trăm ngàn (nhân dân tệ), ông ấy nói lần này nhất định có thể --."
Cô không thèm đếm xỉa hỏi lại: "Nhất định có thể như thế nào? Kiếm nhiều tiền sao? Những lời này ông ta đã nói mấy trăm lần có lần nào trở thành sự thật không?"
"Tháng trước ông ấy ..... ông ấy không phải có lời sao?"
"Ông ta kiếm được tiền có phần cho mẹ không? Có đem ra trả tiền thuê nhà với trả nợ không? Có phụ một chút sinh hoạt phí để giảm bớt áp lực của chúng ta không? Không có gì cả. Ông ta chỉ càng chơi càng lớn đem tiền kiếm được toàn bộ thua sạch con chưa đủ còn vọng tưởng chúng ta đem tiền ra cho ông ta lấp cái hố đó. Vậy không bằng để ông ta thua từ đầu tới đuôi một lần cũng không thắng nổi."
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, má Đoạn không lời nào để nói mà cô lại còn một câu muốn nói.
"Con hận ông ta."
Nói xong, Đoạn Cần Tâm xoay người trở về phòng, lên mạng làm việc.
Tắm, ngủ, sớm một chút nghỉ ngơi? Nếu như một ngày nào đó cô thật có thể sớm một chút nghỉ ngơi thì coi như cô tốt số rồi.
Trả lời giá cả và tin nhắn của người mua, cập nhật hàng hóa lưu trữ, phân loại đóng gói những món đã bán được, điền thông tin chuyển phát nhanh, cô làm đến rạng sáng hai giờ mới xong tất cả, mang quẩn áo đi tắm chuẩn bị đi ngủ
Sáng mai tám giờ cô còn buổi hẹn chụp catalogue mới nhất của quý một cho một hãng đồng phục nổi tiếng, nghe nói còn có bốn người mẫu hai nam hai nữ cùng tham gia chụp hình, hi vọng duy nhất của cô chính là không cần gặp người mới ngu ngốc luôn phải chụp lại, hi vọng ông trời phù hộ.
Mang theo hi vọng cùng cầu nguyện, cô từ từ rơi vào mộng đẹp. Đoạn Cần Tâm nổi giận đùng đùng đi đến cửa trường đại học T, tiện tay kéo một bạn học lên tiếng hỏi rõ phòng làm việc của giáo sư khoa khoa học máy tinh và kỹ thuật thông tin đi đường nào sau liền trực tiếp hướng phương hướng đó vọt tới.
Cô là tìm vị Thường giáo sư đó tính sổ.
Ba chữ Thường giáo sư này thật ra thì trước lúc sinh nhật cô đã nghe không dưới mấy trăm lần từ trong miệng mẹ và người đó.
Không sai, hôm đó cũng không phải lần đầu tiên cô gặp vị Thường giáo sư kia, bởi vì cô đã thấy qua anh và người đó ngồi ở công viên tán gẫu, chính là cái tên nối giáo cho giặc, cô thật sự ghét anh.
Năm trăm ngàn, mới mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, ông ta chơi cổ phiếu thua hết năm trăm ngàn!
Không phải năm mươi ngàn, một trăm ngàn, mà là năm trăm ngàn! Mà tất cả đều là kết quả của việc đợi đề xuất của vị Thường giáo sư này!
Bởi vì có kinh nghiệm kiếm được tiền lần trước người đó tràn đầy lòng tin hướng ngân hàng tư nhân ngầm* (*Bọn cho vay nặng lãi) vay tiền, đem cả tiền lời lần trước và số tiền mượn được cùng dồn vào đặt cược lớn, kết quả toàn bộ thua sạch không sót một đồng. Buổi sáng chủ nợ tới cửa đòi nợ mang theo biên lai cầm đồ và giấy nợ năm trăm ngàn, giấy trắng mực đen khiến mẹ sau khi nhìn thấy ngất xỉu tại chỗ.
Vốn nghĩ rằng trải qua nhiều năm như vậy cô đã sớm luyện thành một thân thờ ơ thần công sẽ không vì những chuyện người đó làm mà cảm thấy tức giận, kết quả là cô vẫn tức giận mà còn là rất rất giận.
Đột nhiên xuất hiện khoảng nợ năm trăm ngàn muốn cô đi đâu đào ra a?
Cô thật sự rất muốn rời khỏi cái nhà đó, bắt chước em gái nhắm mắt làm ngơ một đi không trở lại.
Nhưng nếu cô đi thật mẹ phải làm sao bây giờ?
Vì bù vào lỗ hổng tiền bạc người đó không ngừng vạch ra mà mẹ phải cố gắng làm làm thêm đến ngón tay cũng biến hình mỗi tháng mới kiếm được hai mươi ngàn, bà còn cười nói dù sao rãnh rỗi không có việc làm, đối mặt tình hình như vậy muốn cô làm sao nhẫn tâm vứt bỏ bà không để ý đây?
Không đủ nhẫn tâm chỉ có thể cam chịu số phận.
Nhưng cam chịu không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho tên khốn ỷ vào danh hiệu giáo sư tự cho mình là giỏi mà ăn nói lung tung đem cô hại càng thảm. Rõ ràng dạy khoa kỹ thuật thông tin tại sao anh ta lại vượt qua giới hạn cùng người ta thảo luận về cổ phiếu, còn đề nghị người ta mua bán như thế nào? Anh ta cho rằng nói chuyện không cần chịu trách nhiệm là có thể ăn nói lung tung sao? Tên giáo sư khốn kiếp kia!
Còn chưa đi đến tòa nhà mục tiêu Đoạn Cần Tâm đã nhìn thấy tên khốn kia cầm quyển sách lướt qua trước mặt cô, lửa giận đã sớm công tâm cô không chút nghĩ ngợi lập tức cất giọng giận dữ hét " Tên họ Thường kia!"
Cái họ Thường này được coi là dòng họ hiếm gặp cho nên nghe được có người gọi "họ Thường" thì Thường Phong đương nhiên cảm thấy là đang gọi anh mà dừng lại bước chân, quay đầu theo tiếng kêu nhìn lại.
Đó là một thiên sứ báo thù, quanh thân giống như được bao bọc bởi một ngọn lửa đang cháy hừng hực hướng anh mà xông tới. Kỳ lạ chính là trung tâm của ngọn lửa là một cô gái mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu trắng, quần jean, không bôi son trét phấn giống như một thiếu nữ trong trắng thuần khiết.
Thọ tinh ngày hôm đó, Đoạn Cần Tâm.
Thường Phong không nghĩ tới mình thế nhưng nhìn một cái liền có thể nhận ra cô ấy, càng không nghĩ tới cô không trang điểm thì trẻ hơn so với tuổi nhiều như vậy, quả thật rất giống học sinh của anh thanh thuần, trẻ trung.
Đối với sự xuất hiện của cô anh có chút bất ngờ nhưng cũng có một bụng nghi ngờ và không hiểu, không hiểu tại sao cô chạy tới tìm anh hơn nữa còn mang theo đầy người oán khí và lửa giận? Lẳng lặng nhìn cô đùng đùng tức giận đi tới trước mặt anh, Thường Phong hướng cô lễ phép gật đầu tính kêu một tiếng "Đoạn tiểu thư."
Tiếp theo xảy ra chuyện làm cho anh cả đời khó quên.
Đoạn Cần Tâm không nói câu thứ hai liền giơ tay lên hung hăng ném cho anh một cái tát
"Pằng!"
Đột nhiên một tràng pháo tay ở trong sân trường yên tĩnh nổ tung biến hai người thành trung tâm của mọi người, trong nháy mắt trong khuôn viên năm mươi mét vuông mọi người ngây ra như phỗng kinh hãi đứng nguyên tại chỗ.
Một trận làm người ta hít thở không thông sau khi im ắng lại Thường Phong mới nhìn cô bình tâm tĩnh khí mà hỏi: "Có thể cho tôi hỏi một cái tát này là vì cái gì không?"
"Đây chính là cái giá phải trả cho tội ăn nói lung tung của anh, một cái tát coi như quá rẻ đối với anh rồi!" Đoạn Cần Tâm nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn anh, trong mắt hiện rõ hận ý.
"Ăn nói lung tung?" Thường Phong khẽ nhíu mày lộ ra vẻ mặt không hiểu. " Có thể làm phiền cô nói rõ ràng một chút được không? Cho hỏi tôi ở chỗ nào đối Đoạn tiểu thư ăn nói lung tung hả? Nội dung là cái gì? Tha thứ cho tôi cái gì cũng nhớ không ra." Rõ ràng lần trước hai người chỉ gặp qua một lần duy nhất lại không hề nói chuyện gì với nhau.
"Không phải đối với tôi!"
"Cho nên, cô là vì một người ngoài mà ra mặt nhưng ngay cả cho tôi một cơ hội giải thích rõ ràng cũng không cho, chỉ nghe một phía mà đã đem tôi định tội và động thủ đánh người sao?" Thường Phong yên lặng nhìn cô. Không nghĩ tới cô sẽ là loại phụ nữ không nói lý lẽ lại lỗ mãng.
"Vì người ngoài? Tôi cũng hi vọng ông ta thật sự là người ngoài." Đoạn Cần Tâm thảm đạm cười.
Thường Phong nhìn thẳng cô, đôi mắt ở dưới cặp lông mi dày dao động hiện lên một tia buồn bã.
Không muốn bị đánh không rõ ràng, anh yêu cầu "Tôi thật sự không muốn bị đánh mà không biết lý do, cho nên vẫn là xin Đoạn tiểu thư nói cho tôi một nguyên do."
Cô nhìn anh một cái, sau khi lạnh lùng bỏ lại hai chữ "Cổ Phiếu" xoay người bỏ đi.
Cổ phiếu?
Thường Phong có hơi bất ngờ một chút nhíu mày suy nghĩ, xâu chuỗi lại mọi chuyện xảy ra lúc này mới hiểu tất cả mọi chuyện. Anh chỉ trò chuyện với một người về vấn đề cổ phiếu, cũng chính ông chú đó làm anh nhất định phải đổi công viên khác để nghỉ ngơi.
Chẳng qua ông chú đó là gì của cô? Hàng xóm? Thân thích? Người nhà? Trong đầu thoáng hiện lên vẻ mặt ảm đạm cùng câu nói "Tôi cũng hi vọng ông ta thật sự là người ngoài" khiến Thường Phong cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu chẳng qua là vì hàng xóm hoặc thân thích phản ứng của cô có thể quá lớn hay không?
Nếu như là người nhà, câu đó "Tôi cũng hi vọng ông ta thật sự là người ngoài" đã nói rõ. Nhưng sao cô không nói thẳng anh đối ai trong nhà cô làm gì đây?
Thường Phong tự nhận từ trước đến nay không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng anh vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho Cừu Kính muốn làm rõ người đó trong miệng Đoạn Cần Tâm tiểu thư rốt cục là một người như thế nào.
Dù sao bị tát cũng phải cho anh biết rõ anh bị trừng phạt là đúng tội hay là bị oan uổng?
Bị phụ nữ đánh, đời này đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp phải.
Đoạn Cần Tâm.
Bất kể như thế nào, đời này anh sẽ không quên được cái tên này rồi.
Người phụ nữ này là người đầu tiên dám tát anh.
Rốt cục không hiểu tâm tình như thế nào lại để anh quay lại cái công viên vẫn làm cho anh e sợ muốn trốn còn không kịp này, Thường Phong không thèm nghĩ thêm nữa, chỉ biết là sau khi từ miệng bà xã của Cừu Kính biết được tất cả mọi chuyện liên quan đến Đoạn gia trong lòng buồn bực chỉ muốn đến công viên để tản bộ, sau đó anh chạy đến chỗ này hơn nữa chỉ cần rãnh rỗi lại chạy đến chỗ này.
Rốt cục anh muốn làm gì đây? Không sợ gặp lại ông chú không ngừng quấn lấy anh muốn anh nói rõ những con số chiến thắng sao?
Có lẽ anh căn bản là muốn gặp lại ông ấy nên mới không ngừng chạy tới chỗ này chứ?
Nhưng ông chú đó một lần cũng chưa từng xuất hiện.
Bà xã Cừu Kính nói cho anh biết người đó đã để lại nợ nần bỏ trốn rồi bây giờ ngay cả nhà cũng không dám về, ném cục diện rối rắm đó lại cho hai mẹ con kia rồi lặn mất tăm. Nhưng loại tình hình này không phải là đầu tiên chỉ cần sau khi chủ nợ không đến nhà đòi tiền nữa ông ta sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Bà xã Cừu Kính nói mặc dù người không biết vô tội, nhưng nếu đổi cô ấy là Đoạn Cần Tâm tuyệt đối sẽ không có chuyện đơn giản chỉ tát anh một cái mà thôi, bởi vì ngay cả một người ngoài như cô sau khi nghe được tiền nhân hậu quả cũng nổi giận muốn bắt anh đánh đến nằm bẹp trên mặt đất mới thôi.
Cô nói, hiếm khi gặp được một người đàn ông hào hoa phong nhã, ôn văn nho nhã, xem ra tràn đầy kiên nhẫn và bao dung như anh, vốn cho rằng anh sẽ là quý nhân, là người chồng tốt của Cần Tâm nhưng không ngờ lại trở thành người xấu hại cô ấy rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Cô nói, anh là một tên khốn.
Mà anh lại không lời nào để nói.
Cừu Kính nói với anh, thật ra thì không cần biết là năm trăm ngàn hoặc tất cả nợ nần hiện tại của Đoạn gia đối với mấy người bọn họ mà nói không phải việc gì khó, chỉ cần cô ấy chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác bọn họ sẽ không đối chị em tốt của bà xã ngoảnh mặt làm ngơ thấy chết mà không cứu. Nhưng vấn đề là ở chỗ Đoạn Cần Tâm vô cùng quật cường, cô không chịu tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của người khác.
"Tại sao?" Anh không hiểu hỏi.
"Đây là một vấn đề hay, bởi vì mình cũng đã hỏi." Cừu Kính trả lời "Mặc dù mấy người bọn họ đều không có hỏi qua Đoạn Cần Tâm vấn đề này nhưng tất cả đều có chung một ý tưởng. Họ nói Đoạn Cần Tâm nhất đinh sẽ trả lời rằng tất cả nợ nần nhà cô là một cái động không đáy chỉ cần ba cô ấy còn sống ở xung quanh cô ấy một ngày thì nợ nần vĩnh viễn trả không xong, đã như vậy thì vì sao bọn họ con muốn tốn tiền đổ vào cái động không đáy này?
"Cho nên vấn đề là xuất phát từ trên người ba cô ấy sao?"
"Rõ ràng, không phải sao?"
"Vậy tại sao không rời đi?"
"Bởi vì ngoài ba ra cô ấy còn một người mẹ phải chăm sóc. Một người mẹ chết vẫn khăng khăng không chịu mở mắt nhìn rõ tất cả. Sài Nghê nói Đoạn gia trừ một người cha là cái động không đáy đáng sợ ra còn có một vòng lẩn quẩn vĩnh viễn không thể mở được tồn tại. cô ấy nói Đoạn Cần Tâm đã sớm cam chịu số phận bất hạnh rồi."
Cho nên cô ấy mới có vẻ mặt ảm đạm như vậy? Mới có đôi mắt chững chạc, nụ cười mệt mỏi và cảm giác đạm bạc thê lương không phù hợp với lứa tuổi của cô ấy như vây? Mới hai mươi tám tuổi nhưng lại như một người già đã nhìn rõ hết thế gian.
Trong lòng Thường Phong lại lần nữa phiền muộn, buồn bực khó chịu, cho dù người đã ngồi trong công viên nhưng cảm giác rối rắm trong lòng vẫn không có một dấu hiệu nào giảm bớt.
Anh rốt cục bị sao rồi?
Mặt trời lặn về phía tây mặt trăng nhô lên từ phía đông, bất tri bất giác màn đêm đã bao phủ cả vùng đất.
Thường Phong đứng dậy rời đi công viên đi theo đường cái, trong lúc vô tình đã đi đến nơi Đoạn gia ở trọ.
Ngẩng đầu nhìn hướng lầu ba, đèn tối thui.
Không ai ở nhà sao? Hay là có người ở nhà cũng không dám mở đèn sợ chủ nợ biết được có người ở nhà sẽ tìm tới cửa đòi nợ? Anh không tự chủ được đoán đứng tại chỗ một lúc lâu, đang muốn rời đi lại nhìn thấy Đoạn Cần Tâm chạy xe gắn máy trở về. Cô dừng xe ở ban công dưới lầu cởi nón bảo hiểm xuống mở yên xe từ thùng xe lấy ra túi xách rồi bỏ nón bảo hiểm vào đóng thùng xe lại, mới xoay người liền bị hai người đàn ông mặc áo đen không biết từ chỗ nào chui ra chặn đường.
Thường Phong đứng ở đối diện con đường thấy thế sắc mặt lập tức thay đổi. Lúc trước anh cũng không có nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo đen này bọn họ rốt cục là từ chỗ nào chui ra, tại sao lại muốn chặn đường Đoạn Cần Tâm, bọn họ muốn làm gì?
Lối đi bộ xe qua lại không dứt, mặc dù anh đã lập tức vọt ra khỏi ban công nhưng không cách nào lập tức chạy qua con đường đối diện chỉ có thể đứng ở đối diện nhìn chằm chằm hai người đàn ông thô lỗ kia đem cô áp giải vào trong cửa chính tòa nhà.
Cũng may không phải bị giải lên xe
Anh không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm bởi vì chỉ cần người còn ở đây thì vấn đề dễ giải quyết rồi.
Trong khi chờ đèn đỏ để qua đường, Thường Phong không ngừng suy nghĩ, nghĩ nên dùng thân phận gì, phương pháp gì, lý do gì để tham gia vào chuyện này?
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy muốn nghĩ ra một phương pháp thập toàn thập mỹ* (*Phương pháp hoàn mỹ không có bất kỳ khuyết điểm nào) thật đúng là một sự khiêu chiến trước nay chưa từng có.