(Chương này hơi dài. Vì cảm xúc không kiềm lại được)
Đang trong thang máy, chỉ có hai người, Cố Hải đưa tay thúc vào bụng Bạch Lạc Nhân khẩu khí hăm doạ: "Ban nãy nói thế là sao?"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn qua Cố Hải: "Không đúng à? Biết trước cậu đang cùng người đẹp ngày đêm gắn bó tôi đã không đến đây làm phiền cậu."
Cố Hải dùng thân xông tới đẩy Bạch Lạc Nhân vào vách thang máy, hung hăng đặt lên môi cậu một nụ hôn mạnh mẽ. Hai người đam mê ngấu nghiến, như thể một trận sáp lá cà đang diễn ra. Cậu biết hôn bộ tôi không biết hôn chắc? Cứ thế gặm mút môi nhau.
Đến khi bừng tỉnh cũng là lúc cửa thang máy mở ra, may là không có người nào nhìn thấy. Bạch Lạc Nhân vùng mình thoát khỏi Cố Hải, bước ra ngoài trước.
Hai người đến cửa phòng, Bạch Lạc Nhân như một thói quen cho tay vào túi áo Cố Hải tìm chìa khoá. Thấy cảnh này, Cố Hải thừa dịp trêu chọc: "Đây không phải là nhà chúng ta đâu bảo bối." - Bạch Lạc Nhân lập tức thu tay lại.
Cố Hải dùng chìa khoá mở cửa tiến vào, Bạch Lạc Nhân theo sau, vẫn mang thái độ thờ ơ mà ngồi lên ghế salon, mặc kệ Cố Hải mang hành lý của cậu đi cất giữ. Như một qui luật tự nhiên, Bạch Lạc Nhân cứ thế để Cố Hải thong thả làm tròn bổn phận của một hảo lão công.
Căn phòng thượng hạng. Bạch Lạc Nhân tâm tình thoải mái hẳn, lấy quyển tạp chí bên cạnh đọc lướt nhanh nhằm chờ đợi Cố Hải.
Cố Hải từ phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân ngồi ở salon đọc tạp chí. Khuôn mặt anh tuấn, cơ thể tuyệt mĩ làm hắn không tài nào nhịn nổi nữa, lập tức nhào đến đè Bạch Lạc Nhân nằm xuống cấu xé, như hổ vồ mồi. Bàn tay to của Cố Hải sờ soạn khắp người Bạch Lạc Nhân, nhưng Bạch Lạc Nhân lại không mấy đáp ứng, biểu tình cứ như là đang đợi Cố Hải làm cho xong rồi cậu sẽ nói gì đó.Đợi mãi Cố Hải vẫn chưa chịu ngừng, môi Bạch Lạc Nhân bây giờ đang ở sát bên tai của Cố Hải. Còn Cố Hải thì cứ nhắm vào cổ của Bạch Lạc Nhân mà hôn hít liên hồi.
Một hơi thở nặng nhọc, Bạch Lạc Nhân đưa răng cắn nhẹ vành tai Cố Hải, thì thầm: "Tôi nhớ cậu."
Động tác triền miên đột nhiên ngừng lại. Cố Hải nhấc đầu lên nhìn Bạch Lạc Nhân bằng một ánh mắt chứa đựng trăm ngàn sủng ái: "Tôi yêu cậu."
"Vậy cậu không nhớ tôi sao?" - vừa nói vừa dùng bàn tay sờ lên mặt hắn.
Cố Hải lý lẽ: "Yêu cậu chính là thương cậu. Thương cậu tức là đã bao gồm cả nhớ nhung vô hạn."
Bạch Lạc Nhân ráng nhịn cười: "Dẻo miệng."
Cố Hải ánh mắt có chút suy nghĩ gì đó, đột nhiên thả người trong lòng ra, dứt khoác ngồi dậy, kéo Bạch Lạc Nhân theo đặt trên đùi. Ngước mắt nhìn, vòng tay ôm eo cậu, ôn nhu hỏi: "Bảo bối, tại sao cậu lại chạy đến đây?"
Bạch Lạc Nhân biết Cố Hải muốn nghe điều gì nhưng cậu không nói: "Đi đòi nợ."
"Đòi nợ? Tại sao lại là đòi nợ?" - Cố Hải ngạc nhiên.
"Cậu còn dám hỏi? Ai đã thiếu nợ tôi những gì bản thân còn không rõ?"
Cố Hải hoàn toàn hiểu ra. Tay ở eo dần dần di chuyển lên trên xoa xoa tấm lưng của Bạch Lạc Nhân, động tác vỗ dành: "Là tôi nợ. Là tôi nợ. Phân xưởng coi như đã qua giai đoạn nguy hiểm. Tôi sẽ hoàn thành thật nhanh để cùng cậu đi hưởng tuần trăng mật. Ngày mai cậu cứ ở đây đi, tôi giải quyết công việc xong sẽ quay về cùng cậu ăn cơm."
"Đến đây rồi cậu vẫn tiếp tục bắt tôi đợi?" - Lúc này liền nổi nóng.
"Bảo bổi, cậu biết tôi sợ cậu giận đến mức nào mà. Tôi đã cố gắng hết sức rồi, vì sự việc quá nghiêm trọng nên...." - Cố Hải chưa nói dứt lời đã bị Bạch Lạc Nhân chặn lại.
"Tôi không trách cậu, chỉ là cậu đừng bắt tôi đợi nữa." - Câu nói chứa đựng hàm ý sâu xa đồng thời muốn kéo Cố Hải tránh hiểu lệch ý cậu.
Cố Hải chưa nắm được nên vẫn cố gắng nuông chiều: "Thôi nào, dù sao cũng phải để tôi làm cho xong chứ, không thể bỏ đi như thế được."
Bạch Lạc Nhân thật sự hết cách với đầu óc bã đậu của lão công nhà mình. Lúc này chẳng thể úp mở được nữa, phải giở cờ trong bụng ra hết thì hoạ may tên ngốc này mới hiểu được vài phần.
"Tôi có nói bắt cậu đi sao? Tuần trăng mật thì phải ở Nam Phi à? Nơi nào đó có chúng ta không phải là được rồi sao?"
Cố Hải hai con ngươi đen láy run động mạnh mẽ nhìn Bạch Lạc nhân. Biểu tình cực kì phong phú. Hắn vui có, buồn có, kinh ngạc cũng có, nhưng chiếm đa số có lẽ là cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
Vốn biết rõ tâm nhãn của Bạch Lạc Nhân từ trước đến nay đều hơn người, nhưng ít khi nào cậu bộc lộ nó trước mặt hắn. Quan tâm cũng sẽ lạnh lùng mà quan tâm. Muốn tặng một món quà cũng sẽ đến quăng vào mặt hắn chứ không thèm đưa tử tế. Hôm nay Bạch Lạc Nhân tự giác đến đây, mang theo tâm ý này, chắc cũng bởi vì cậu quá cô đơn, quá nhớ thương Cố Hải.
Cố Hải chính xác đã hiểu tâm tư vợ mình một cách rõ ràng.
Thấy nét mặt Cố Hải như thế, Bạch Lạc Nhân bao nhiêu tâm tình đều bộc lộ hết ra:
"Cậu đến phân xưởng có thể cho tôi theo cùng. Tuần trăng mật của chúng ta sẽ là ở phân xưởng."
"Đến phân xưởng cùng cậu làm việc cực nhọc, thì coi như tiết mục chính trong tuần trăng mật không phải là ngồi du thuyền ngắm cảnh mà là cùng nhau lao động."
"Cùng cậu ăn cơm trong nhà kho, tức là địa điểm ăn cơm của chúng ta sẽ đổi từ nhà hàng cao cấp sang nhà kho xập xệ."
"Ăn những món đạm bạc, tức là thực đơn của tuần trăng mật không cầu kì"
"Địa điểm hay hoàn cảnh thì có gì quan trọng? Cậu cho tôi một tuần trăng mật xa hoa thì tôi sẽ yêu cậu nhiều hơn hay cho tôi một tuần trăng mật đơn sơ thì tôi sẽ không còn yêu cậu nữa?"
Kết thúc bằng một câu: "Tôi chỉ cần một tuần trăng mật có cậu."
---------------------------
Cố Hải bất động, để Bạch Lạc Nhân cứ thế ngồi trông lòng mà nhìn ngắm. Bạch Lạc Nhân muốn mở miệng ra hỏi Cố Hải tại sao không nói gì, liền bị ánh mắt của Cố Hải chặn lại.
Ánh mắt lúc này của Cố Hải là loại biểu tình khắc cốt ghi tâm.
Hắn đem lòng cảm kích Bạch Lạc Nhân vô hạn: Cám ơn cậu đã đến. Cám ơn tình yêu của cậu. Nếu như cậu không xuất hiện, có thể đời này kiếp này, tôi sẽ không bao giờ được hưởng cái cảm giác diễm phúc thượng thừa như hôm nay.
"Diễm Phúc" là vô vàn sắc thái. Tuỳ người, tuỳ đối tượng sẽ có tiêu chuẩn diễm phúc khác nhau cho riêng mình. Đối với một người nghèo, ổ bánh mì thịt thơm ngon là diễm phúc. Đối với cha mẹ, con cái hiếu thảo là diễm phúc. Đối với ông bà, sẽ thật diễm phúc nếu họ sống lâu trăm tuổi.
Vậy thì đối với Cố Hải, tình yêu của Bạch Lạc Nhân là loại diễm phúc mỹ mãn nhất đời hắn. Cố Hải không cầu mong gì hơn, chỉ cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn lấy đi những gì mà hắn đang có.
Cố Hải cứ nhìn Bạch Lạc Nhân như thế thật lâu, rất lâu. Dường như không có lời lẽ nào có thể nói ra bằng miệng, triệt để dùng ánh mắt truyền đạt hết tâm tư cho cậu.
"Lời nói" chỉ là một phương thức truyền đạt cảm xúc cơ bản. Có thể nói ra miệng tức là bộ não đã có tính toán. Đằng này Cố Hải không tài nào thốt ra được, vì trong đầu cậu có trăm ngàn ý nghĩ, trăm ngàn mạch cảm xúc, trăm ngàn ái tình cuồng bạo đan xen. Chỉ biết phóng tầm mắt mình vào con ngươi đen láy của Bạch Lạc Nhân. Đem tâm can hoà lẫn cùng tâm can.
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn hiểu hết lòng Cố Hải, cậu biết hắn là xúc động như thế nào, vốn dĩ không nỡ nên cứ để hắn nhìn một lát.
Thật lâu sau, Bạch Lạc Nhân chủ động phản ứng trước. Đưa tay chỉ chỉ vào trán Cố Hải: "Này, cậu nhìn đã chưa?"
Cố Hải đang ôm eo Bạch Lạc Nhân dần di chuyên lên nắm lấy tay cậu đặt xuống trở lại. tiêu cự mắt từ nãy đến giờ vẫn không thay đổi, vẫn say đắm nhìn Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hiếm thấy. Như thể ngụ ý bảo vợ ngoan đừng rộn, chồng đây còn chưa nhìn đủ.
Bạch Lạc Nhân bỏ cuộc, chấp nhận số phận ngồi yên.
Một lúc sau, cứ tưởng Cố Hải sẽ để Bạch Lạc Nhân trên đùi mà sau sưa nhìn ngắm, thì đột nhiên hắn nhóm người, đưa môi hôn Bạch Lạc Nhân một cái không kịp trở tay rồi lại thả ra.
Bạch Lạc Nhân không phải khó chịu mà là giật mình nên buộc miệng một câu: "Lưu manh."
Sau đó, hành động này liên tiếp được lập lại. Cố Hải cứ bất ngờ hôn rồi trở về trạng thái nhìn ngắm, lâu lâu tiếp tục bất ngờ hôn rồi lại tiếp tục nhìn.
Bạch Lạc Nhân tò mò: "Cậu làm sao vậy?"
Nét mặt của Cố Hải tuyệt nhiên không thay đổi, mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân: "Là yêu cậu."
"Yêu tôi buồn chán thế à? Không có gì đáng để nói sao?" - Bạch Lạc Nhân tinh ranh.
Cố Hải lúc này ôm Bạch Lạc Nhân sát vào lòng: "Yêu cậu đến quên cả tiếng người."
Bạch Lạc Nhân nhịn cười. Tên này càng ngày càng dẻo miệng rồi, không chừng sớm thôi Bạch Lạc Nhân cũng phải chào thua hắn về khoản này mất.
"Nhân tử." - Cố Hải vừa nhìn vừa gọi với giọng điệu nồng đượm tình ý.
Bạch Lạc Nhân cũng âu yếm đưa tay luồng qua tóc Cố Hải : "Tôi đây."
"Tôi có việc cần nhờ cậu" - Cố Hải rất nghiệm túc.
Câu nói này của Cố Hải tuyệt rất có sức ảnh hưởng với Bạch Lạc Nhân. Xưa nay chuyện gì Cố Hải cũng tự làm, không phiền đến Bạch Lạc Nhân chạm vào móng tay. Trong lòng Bạch Lạc Nhân chôn giấu khó chịu, vì như thể Cố Hải xem cậu là kẻ vô dụng, không việc gì nhờ đến cậu giúp.
Giờ đây Cố Hải nói ra lời này, Bạch Lạc Nhân phất cờ trong bụng, lập tức đồng ý: "Được. Là việc gì?"
"Cậu chưa biết mà đã nói được?" - Cố Hải hơi ngạc nhiên.
"Tôi sẽ làm vì cậu nhờ. Còn làm được hay không thì bàn sau."- Bạch Lạc Nhân ngay thẳng.
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân một lúc vẫn chưa nói, Bạch Lạc Nhân nôn nóng trước: "Thật ra là việc gì? Sao lại im lặng nhìn tôi nữa?"
"Nếu như sau này tôi vô tình khiến cậu buồn đau, bất luận là chuyện gì, cậu có thể khoan hẳn nóng giận mà bỏ mặt tôi không? Hãy cho tôi cơ hội giải thích, cho tôi cơ hội sửa sai. Tôi không thể mất cậu được." - giọng điệu chan chứa, xen lẫn một chút khẩn cầu.
Bạch Lạc Nhân cứ tưởng Cố Hải nhờ cậu việc gì chính trực lắm, không ngờ lại là cái tính lo sợ linh tinh của hắn bộc phát. Nhưng đâu đó trong biểu tình của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân cảm nhận được hắn thật sự xem việc này quan trọng, không nỡ nói nặng: "Cái này cũng gọi là việc à?"
"Là việc. Là việc. Hơn nữa còn rất quan trọng." - Cố Hải khẩn trương khẳng định.
"Nếu cậu nghĩ cho tôi thì tại sao lại làm tôi buồn? Lúc cậu làm tôi buồn tức là không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi. Không thể tha thứ." - Bạch Lạc Nhân dứt khoác.
Lúc này biểu cảm của Cố Hải tối sầm lại, bày vẻ lo toan trước mặt Bạch Lạc Nhân: "Tôi không biết tại sao nhưng tôi vẫn rất sợ. Giống như lần này, tôi vốn không cố ý nhưng sự việc đến quá bất ngờ, cậu lại tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi làm tôi đứng ngồi không yên."
Dừng lại một lúc, tay khẽ vuốt tóc Bạch Lạc Nhân, đặt lên môi cậu nụ hôn nhẹ nhàng: "Đừng như vậy có được không? Đừng khiến tôi có một khoảnh khắc nào nghĩ rằng cậu sẽ rời xa tôi. Hễ tôi nghĩ đến chuyện đó, tâm tình dù cứng rắn đến đâu cũng trở nên mềm nhũn. Lập tức muốn rũ bỏ tất cả đi tìm cậu."
Bạch Lạc Nhân hiểu tình cảm Cố Hải dành cho cậu là không hề có chừng mực, nếu không hứa với hắn, có thể sau này gặp chuyện gì cũng sẽ bỏ mặc tất cả mà chạy về, hậu quả khôn lường.
Chính Bạch Lạc Nhân cũng không muốn mình trở thành gánh nặng cho Cố Hải.
Suy nghĩ một chút bèn quyết định: "Được rồi. Tôi sẽ giúp cậu."
Cố Hải bừng tỉnh: "Thật sao? Cậu phải giữ lời đó."
Bạch Lạc Nhần cúi xuống hôn lên môi Cố Hải, hành động này như là để trấn an tâm tình ngổn ngang của hắn, nhẹ nhàng nói khẽ: "Tôi hứa với cậu. Đại Hải ngốc."
"Gọi chồng đi." - Cố Hải nài nĩ.
"Chồng"
Rất dứt khoác và ngọt tận tâm can.