Bạch Lạc Nhân đợi mãi sốt ruột không chịu được đành xuống lễ tân hỏi thử.
"Lúc sáng ông Cố có hẹn với chủ chúng tôi tại sân bóng chày phía sau khách sạn. Nhưng ông chủ đã về từ lâu rồi, chắc ông Cố bận việc gì đó nên chưa về được thôi." - nhân viên trả lời.
Nếu là trong tình huống bình thường, Bạch Lạc Nhân cũng sẽ không sốt ruột như vậy. Nhưng tình cảnh hiện tại lại làm cậu bất an. Bọn họ vừa triệt phá đường dây buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia, ông trùm phía sau lưng còn chưa quật ngã được Cố Hải đã biến mất.
Trong lòng như lửa đốt cậu mượn điện thoại của lễ tân gọi cho Cố Hải, không có tín hiệu.
Cậu lại mượn điện thoại gọi cho Cố Uy Đình.
"Nhân Tử con bình tĩnh đã. Có thể Đại Hải đi đâu đó thôi, một chút sẽ trở về, con đợi ở khách sạn hết ngày hôm nay xem sao, nếu không có tin tức lập tức báo cho ba biết." - Cố Uy Đình ra sức trấn an.
Bạch Lạc Nhân trở về phòng, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy nỗi sợ có thể khiến người ta khó thở đến vậy. Cố Hải luôn vây quanh cậu từ khi bắt đầu, đến bây giờ vẫn một mực dính lấy cậu. Buồn vui sướng khổ đều có hắn mặt dầy ở bên cạnh, Bạch Lạc Nhân vốn đã quen rồi, thật sự đắm chìm vào sự yêu thương ấy rồi
Bỗng hôm nay thức giấc, người biến mất.
Nếu Cố Hải thật sự xảy ra chuyện gì, tưởng tượng đến cái cảnh phải cô đơn sống tiếp cuộc đời còn lại thật có thể bóp nát trái tim Bạch Lạc Nhân.Vài tiếng đồng hồ chờ đợi này dẫn Bạch Lạc Nhân đến với muôn vàn giả thiết. Cố Hải bận công việc thu mua khách sạn phải chạy ngược chạy xuôi? Cố Hải bị thế lực đen tối bắt cóc nhằm trả thù Cố Uy Đình? Cố Hải sẽ bị đánh đập tra tấn? Cố Hải sẽ không trở về nữa?
Cố Hải sẽ không trở về nữa??.....
Nghĩ đến đây Bạch Lạc Nhân quả quyết, nếu Cố Hải thật sự bị đám người kia hạ thủ, cậu sẽ tự tay giết chết hết tất cả bọn họ từng người từng người một, rồi cho bản thân mình một viên đạn xuống dưới cùng với Cố Hải.
Ding dong...
Tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Bạch Lạc Nhân đang mơ màng nhìn ra cửa sổ nghe thấy lập tức bừng tỉnh, cậu lao nhanh ra mở: "Cố Hải. Cố Hải."
Người trước mặt quần áo rách rưới, lấm bẩn toàn bùn lầy, trên cánh tay còn có vài vết xước dài đang rỉ ra máu, thấy Bạch Lạc Nhân mở cửa liền trút hết sức lực ngã gục vào người cậu:
"Nhân Tử. Tôi không sao."
Bạch Lạc Nhân trợn mắt thở dốc, cuối cùng cậu cũng thở được ra hơi.
"Cố Hải, cậu bị lầm sao vậy?" - vừa nói vừa kéo nam nhân vào nhà tắm.
Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng tẩy rửa. Kiểm tra toàn bộ thân thể Cố Hải. Chỉ bị trầy xước ngoài da, cơ hồ lúc chạy trốn đã xảy ra ma sát.
Bàn tay di chuyển trên da thịt người kia, mỗi centimet đều cảm thấy xót xa tận đáy lòng. Không chỉ riêng cậu là bảo bối của Cố Hải. Mà đối với Bạch Lạc Nhân mà nói, Cố Hải cũng chính là bảo bối đáng trân quý nhất của cậu.
Bình thường hắn da thịt rắn chắc, trơn bóng, cơ thể anh tuấn, tiêu sái mặc bộ vest lịch lãm đến công ty. Cố tổng ngời ngời đứng từ trên cao nhìn xuống, như vị thần bất diệt không thế lực nào địch nổi. Nay lại nằm gọn gàng trong tay Bạch Lạc Nhân, dường như vừa trải qua chuyện gì nghiêm trọng lắm, khắp người toàn vết thương, yếu đuối đến thốt không ra hơi, hoàn toàn phụ thuộc vào sự chăm sóc của cậu. Thử hỏi Bạch Lạc Nhân làm sao không đau lòng?
"Cậu nghịch phá ở đâu ra nông nổi này?!"
Câu hỏi không cần trả lời. Chỉ là một câu cảm thán đơn thuần cho thấy sự nghẹn ngào trong lòng Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải từ lúc trở về cơ hồ đã mất hết sức lực, ngoài một câu trước cửa: "Tôi không sao" trấn an tinh thần vợ báo bối, còn lại không hề lên tiếng nổi nữa. Giao toàn bộ cơ thể mình vào tay người kia.
Vừa rồi sau câu cảm thán của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải trong mơ màng nghe thấy vợ hỏi chuyện mình, nên hắn ra sức động tay, định giơ lên sờ mặt cậu vuốt ve thì liền bị một bàn tay khác nắm lấy, đan 5 ngón tay cậu vào 5 ngón tay hắn.
"Ngoan đi. Cậu mệt rồi. Đi ra nằm nghỉ, tôi tìm gì đó cho cậu ăn."
Nói rồi Bạch Lạc Nhân dìu Cố Hải ra giường, nói là dìu nhưng toàn bộ trọng lượng cơ thể Cố Hải đều đặt trên người Bạch Lạc Nhân. Quái lạ, Cố Hải rất cường tráng, không thể dễ dàng mất hết sinh lực như vậy được, có khả năng đã bị người khác tác động vào.
Cố Hải yên tĩnh nằm trong chăn, Bạch Lạc Nhân đến bên giường ngồi nhìn hắn. Chiêm ngưỡng một chút nét êm đềm hiện tại, đáy lòng hận không thể ngay lập tức đòi lại công bằng cho nam nhân nhà mình. Ai dám khiến Cố Hải ra nông nỗi này, Bạch Lạc Nhân dứt khoác không thể tha.
Vuốt ve một hồi cậu đứng dậy tìm xuống lễ tân. Trước khi đi không quên khoá cửa phòng thật chặc, nhỡ có ai đó lại tranh lúc sơ hở lẻn vào rinh Cố Hải của Bạch Lạc Nhân đi thì cậu không biết phải đối mặt với việc mất tích lần thứ hai như thế nào.
Bạch Lạc Nhân mua phần cháo nóng sẵn tiện tìm mua một ít thuốc phù hợp, nhanh chân trở về phòng. Mở cửa thấy Cố Hải vẫn ngoan ngoãn nằm đó trong lòng không khỏi thở ra một hơi.
Nhưng tình hình hiện tại Cố Hải không mở miệng ra ăn được, hắn chỉ mơ màng nghe được giọng Bạch Lạc Nhân, mơ màng biết Bạch Lạc Nhân đang chăm sóc mình, đó là những ý niệm duy nhất hắn cảm nhận được trong lúc này, còn lại hoàn toàn vô lực.
Bạch Lạc Nhân thổi cháo nguội, hôn lên trán Cố Hải, dịu dàng nói: "Tôi đúc cậu ăn, cậu phải ăn thì mới có sức."
Cố Hải trong ý thức nghe thấy, nhưng không cách nào mở miệng, việc chạy về đến đây đã tiêu hào hầu hết sức lực trong cơ thể hắn rồi.
Bạch Lạc Nhân trông thấy Cố Hải yếu ớt cơ bản là không thể mở miệng, cậu dứt khoát múc một muỗng cháo đưa vào miệng mình rồi móm cho Cố Hải.
Lúc hai môi giao triền, gương mặt kề sát nhau, Cố Hải cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, khoé mắt nặng trĩu hé mở ra một đường ranh nhỏ, đủ để hắn nhìn thấy khoé mắt đỏ hồng ngấn nước của đối phương.
Bạch Lạc Nhân đau lòng muốn chết rồi. Từ lúc vụ tai nạn nhiều năm trước xảy ra, cậu ngoảnh mặt bỏ đi chưa từng chứng kiến Cố Hải nằm trong tình trạng vô lực như thế này. Nghĩ đến cảnh Cố Hải một mình chóng chọi với vết thương khi xưa, Bạch Lạc Nhân giận bản thân vô cùng. Nay tận mắt chứng kiến người trong lòng gặp chuyện, tận tay chăm sóc, cậu mới thấm thía cực hình dày vò tâm can lợi hại nhất là thế nào.
Quá trình móm cháo có hơi đau lòng nhưng vẫn hoàn thành. Cố Hải cũng vô thức phối hợp trợ giúp Bạch Lạc Nhân thuận lợi tiếp thực.
Lau miệng Cố Hải rồi vào phòng tắm thay quần áo. Tiện thể gọi cho Cố Uy Đình báo bình an. Bạch Lạc Nhân trèo lên giường, ôm người vào lòng xoa xoa:
"Đại Hải. Cậu sẽ khỏi thôi, không có việc gì đâu. Có tôi ở đây. Ai đã làm gì trên người cậu, khoẻ lại hãy chậm rãi nói cho tôi biết."
Đêm đó trôi qua rất êm đềm. Bạch Lạc Nhân thỉnh thoảng lại giật mình đắp lại chăn cho người bên cạnh.
Người bên cạnh chỉ cảm thấy thật yên tâm khi ở cạnh Bạch Lạc Nhân nên thể nào cũng sẽ đưa người về phía cậu. Theo thói quen chìa chân chìa tay ra cho cậu rúc vào. Bạch Lạc Nhân cũng rất phối hợp nhưng khéo léo né tránh những vị trí bị thương. Chỉ khi hai cơ thể hoà làm một, Cố Hải mới yên tĩnh ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hải cảm nhận cổ họng khát khô, vận động sức lực vỗ vỗ Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân mở mắt sốt ruột hỏi: "Đại Hải? Cậu sao rồi? Cậu vừa vỗ tôi đúng không?"
"Khát" - Cố Hải khàn khàn thốt ra.
Bạch Lạc Nhân lập tức đứng dậy rót nước đưa đến bên giường, đỡ Cố Hải dậy chậm rãi cho uống.
"Cậu đói không?" - Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải vô lực lắc đầu.
Bỗng nhiên bên cạnh điện thoại Cố Hải đổ chuông, là Diêm Nhã Tĩnh.
"Alo" - Bạch Lạc Nhân bắt máy.
Diêm Nhã Tĩnh hơi khựng lại: "Anh là Bạch Lạc Nhân? Cố tổng nói hôm qua trở về nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy nên tôi gọi hỏi xem. Vì có vài lịch trình hôm nay cần giải quyết."
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải một cái, rồi trở lại trả lời: "Đại Hải bị ốm, cần tịnh dưỡng một chút, chắc vài hôm nữa mới trở về được. Cô giúp cậu ấy dời lịch hẹn lại. Phiền cô."
Diêm Nhã Tĩnh hiểu rõ, hỏi thăm vài lời rồi cúp máy làm việc.
Bạch Lạc Nhân trở lại giường, sờ trán Cố Hải, hắn không sốt, chỉ là không có sức lực thôi. Định bụng gọi nhà bếp đưa cháo lên phòng thì bị cầm tay lại.
So với hôm qua, hôm nay sức lực Cố Hải phục hồi được thêm vài phần, hắn nắm tay Bạch Lạc Nhân muốn ôm cậu vào lòng thì bị cậu đẩy ra: "Cậu đang không khoẻ. Ngoan ngoãn cho tôi. Khi nào thật sự khỏi hẳn hãy nói."
Cố Hải khó khăn mở miệng, từng chữ thốt ra đều rất tốn sức:
"Lý Yên đã cứu tôi."
[Hết chương 40]
----------------------------------------