Đêm đó, Bạch Lạc Nhân một mình ở trong nhà, hoàn toàn không có hứng thú thu dọn hành lý nữa. Cậu quăng đồ đạc đã mua sang một bên, đi thẳng vào bếp tuỳ ý lấy ra một gói mì, đổ nước sôi vào ăn qua bữa.
Nhìn chiếc điện thoại bên cạnh im lìm, Bạch Lạc Nhân trở nên cực kì cô đơn, cậu không chịu được tình cảnh này, bèn đứng lên quyết đi ra ngoài dạo mát. Như lời đã nói nhiều năm trước: "Không có cậu, tôi có trở vào căn nhà này cũng không còn ý nghĩa gì".
Xe của Bạch Lạc Nhân dừng ở trạm cảnh sát nơi Dương Mãnh làm việc. Cậu lấy điện thoại vốn định gọi cho Dương Mãnh thì đã nghe từ bên phải có tiếng người vọng tới: "Bạch Thượng Tá, ai khiến ngài đến đây?"
Dương Mãnh bỡn cợt, Bạch Lạc Nhân xoay đầu nhìn thấy cậu cảnh sát nhỏ nhắn thoăn thoắt đi tới trong bộ dạng háo hức, khiến tâm tình Bạch Lạc Nhân có phần phấn chấn hơn.
"Buồn chán nên tìm cậu chọc ghẹo" - Bạch Lạc Nhân trả lời.
Dương Mãnh tinh nghịch: "Buồn chán? Không phải cậu đang tràn ngập xuân sắc hay sao? Tôi nghe nói vợ chồng son thì rất mặn nồng cơ mà."
Dương Mãnh vô tư chạm vào điểm khó chịu của Bạch Lạc Nhân, cậu đã muốn quên đi việc bị Cố Hải bỏ rơi 2 tuần qua, thế mà tên ranh này lại còn dám bảo cậu 'tràn ngập xuân sắc' !!!
"Cố Hải đi Macau rồi, phân xưởng bị cháy, cậu ấy phải đến đó lo liệu." - Bạch Lạc Nhân phân trần.
Dương Mãnh bệnh nghề nghiệp dâng trào: "Phân xưởng cháy??? Tại sao cháy? Nguyên nhân là gì?"
Bạch Lạc Nhân buồn chán: "Tôi cũng không rõ, Cố Hải vừa đi lúc nãy. Nhưng thôi đừng nói nữa, cậu tan ca chưa? Có rãnh đi uống một chén không?"
Đối với Bạch Lạc Nhân, Cố Hải thừa sức giải quyết những vẫn đề đó. Nên vô hình chung trong lòng cậu không quan tâm tới chuyện phân xưởng, cơ hồ cũng không xem nó quan trọng, cứ cắm chặt lòng mình vào chuyến đi bị huỷ bỏ, cộng thêm 2 tuần kìm nén, quả thật lần này tưởng không gì to tác nhưng thật ra đã chạm đến đỉnh điểm khó chịu của người đàn ông vốn dĩ cao ngạo này.
"Người ta mới đi lúc nãy mà giờ cậu đã buồn chán sao? Bạch Thượng tá, tôi không ngờ cậu cũng có ngày này" - Dứt lời Dương Mãnh cười to.
Bạch Lạc Nhân xấu hổ đến tức giận: "Cậu không đi thì thôi, tôi tự đi."
Dương Mãnh níu kéo: "Ấy ấy, đùa chút thôi mà. Đi, tôi cũng vào giao ban đây. Thay quần áo xong sẽ đi với cậu. Cậu cứ đứng đây đợi tôi một chút."
Bạch Lạc Nhân tựa vào xe chờ đợi, cậu suy nghĩ một chút: Mình không thể giận Cố Hải, hắn vốn không có lỗi. Cũng không thể giận ông trời, vì có giận cũng không được. Nghĩ đến thế liền trút giận vào lần cầu hôn, cầu hôn chi cho hoành tráng để rồi công việc tràn ngập ra nông nổi thế này đây. Làm ăn bình thường không phải đã phát đạt rồi sao? Còn tham lam làm gì? Hoá ra cũng chỉ mượn lời cầu hôn cậu để quảng bá hình tượng công ty thôi. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Bạch Lạc Nhân đem hết tội lỗi đỗ ngược lên đầu Cố Hải.
Dương Mãnh từ trong đồn cảnh sát đi ra, khoác vai Bạch Lạc Nhân: "Đi thôi. Cậu muốn đi đâu?"
"Tuỳ ý"
Hai người ngồi lại quán thịt nướng bên đường, trời bắt đầu se lạnh, Bạch Lạc Nhân gọi 30 xiên thịt và 6 chai bia, sức ăn vẫn mạnh như xưa. Nhiều năm trước, cậu cũng cùng ai đó ngồi đây uống rượu và nói về Thạch Tuệ. Nhiều năm sau, Bạch Lạc Nhân trở về nơi này, câu chuyện hôm nay sẽ là nói về người nào đây?
Dương Mãnh cùng cậu nói chuyện hồi lâu, bàn về mọi chủ đề trên trời dưới đất. Càng nói càng uống, uống đến hăng say. Nhất là Bạc Lạc Nhân, cậu uống không chừng mực, tay liên hồi rót rượu vào ly, như thể cơn khát mười ngày kéo đến.
Dương Mãnh bất ngờ nhớ ra điều gì: "Sao tôi cảm thấy cậu không hẳn là buồn chán bình thường. Không phải chỉ vì việc Cố Hải đi Macau mà cậu tâm tình không tốt chứ?"
Bạch Lạc Nhân giọng bắt đầu chập chờn: "Cậu ấy bỏ rơi tôi."
Dương Mãnh ngạc nhiên: "Cố Hải - Bỏ - Rơi - Cậu?" Một điều mà nói ra chẳng ai có thể tin được.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, như có như không ừ một tiếng.
Dương Mãnh lại hỏi: "Sao cậu ấy lại bỏ rơi cậu? Hai cậu có chuyện gì à?"
Bạch Lạc Nhân lúc này đã có hơi men trong người nên không giấu diếm Dương Mãnh nữa: "Từ lúc đám cưới tôi dọn về nhà, cậu ta lao đầu vào làm việc 2 tuần liền, nói rằng làm việc xong sẽ cùng tôi đi du lịch Nam Phi. Vậy mà hôm nay lại bay mất." Nói rồi tiếp tục uống thêm mấy chén.
Dương Mãnh nhìn cậu ta nốc rượu trộm nghĩ: Trước mặt mình đây vốn dĩ là một Bạch Lạc Nhân oai phong ngời ngời, Thượng tá của ba quân mà chỉ vì vì một việc nhỏ nhặt cũng trở nên sầu não. Thâm tâm Dương Mãnh có đôi chút mắc cười, đôi chút không tin. Cố Hải quả thật đã có thể điều khiển cảm xúc của cậu ấy, chỉ là Bạch Lạc Nhân che giấu quá giỏi thôi.
Dương Mãnh nói giúp: "Cậu thừa biết chuyện phân xưởng cháy đâu liên quan đến Cố Hải. Thế cậu buồn làm gì?"
"Là do cậu ấy, tất cả đều do cậu ấy." - Câu nói này thốt ra mức độ âm thanh nhỏ dần, Bạch Lạc Nhân gục mặt xuống bàn, chìm vào mê man.
Dương Mãnh cũng uống nhưng không quá chén như Bạch Lạc Nhân, thấy Bạch Lạc Nhân đã mất ý thức nên bèn thanh toán rồi dìu cậu ra xe về nhà. Đã đến trước cửa, Dương Mãnh hỏi Bạch Lạc Nhân: "Chìa khoá để ở đâu?"
Bạch Lạc Nhân nói trong vô thức: "Túi áo bên trái của Cố Hải"
Đây là thói quen đáng yêu của vợ chồng họ, khi hai người đứng trước cửa, chuẩn bị vào nhà thì Bạch Lạc Nhân thuận tay cho vào túi áo của Cố Hải lấy chìa khoá ra mở cửa. Bạch Lạc Nhân luôn đi bên phải Cố Hải nên chìa khoá luôn nằm trong túi trái của hắn. Dần thành quen.
Dương Mãnh khó hiểu: "Tôi biết Cố Hải có chìa khoá rồi, nhưng chìa khoá của cậu đâu? Cậu cũng có một chìa khoá mà, đúng chứ?"
Bạch Lạc Nhân cho tay vào túi áo mò mẫm hồi lâu rút ra chìa khoá đưa cho Dương Mãnh. Dương Mãnh đỡ cậu vào nhà, đặt cậu lên giường rồi âm thầm quan sát. Thấy Bạch Lạc Nhân đã ngủ thiếp đi Dương Mãnh mới rời khỏi, liếc mắt nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 1 giờ sáng.
"Chúc cậu sớm khổ tận cam lai, Nhân Tử ạ."
Dương Mãnh rời đi một lúc lâu, bây giờ đã là 2 giờ sáng, điện thoại Bạch Lạc Nhân reo lên. Cố Hải chịu không nổi phải gọi điện thoại cho cậu dù trời đã khuya thế rồi, biết đâu Bạch Lạc Nhân đang ngủ, nhưng Cố Hải mặc kệ, vì hắn nhớ vợ mình.
Chuông điện thoại reo trong vô tận, chàng Thượng tá say rượu ngủ li bì trên giường, điện thoại trong người bị thân hình cường tráng đè đến tiếng kêu cũng nghe không rõ thì làm sao đánh thức cậu dậy!!!
Cố Hải bỏ cuộc. Chắc là Bạch Lạc Nhân đã ngủ, không nỡ làm phiền nữa, đành ngậm ngùi tắt máy đi.
Lúc này, tần suất rung động của điện thoại nãy giờ rốt cuộc cũng đã khiến Bạch Lạc Nhân tỉnh lại. Người đang say tỉnh lại cơ hồ chỉ biết là mình tỉnh, hoàn toàn không biết vì lý do gì nên Bạch Lạc Nhân không chú ý đến điện thoại, loạng choạng bước ra khỏi phòng, đi vào nhà bếp lục lọi tìm thứ gì đó để uống, cổ họng như bị thiêu đốt nóng rang lên.
Bạch Lạc Nhân lục lạo một hồi tháy lon nước tăng lực nằm sâu bên trong tủ, là nơi nhiệt độ thấp nhất, lon nước cũng vì thế mà toả ra khí mát lạnh, vừa nhìn thôi đã thấy sảng khoái rồi. Cậu vội lấy nó ra, khui mạnh một cái, uống ừng ực vào người để hạ hoả. Không ngờ nước tăng lực cực mát làm Bạch Lạc Nhân bị sốc, đôi mắt mở to ra, nuốt một ngụm nước đầy rồi thả nhanh miệng, thở hổn hển.
Hoàn toàn tỉnh rượu.