Trong giờ tự học, cả lớp ầm ĩ lộn xộn, giảng đề cho nhau, đùa giỡn trêu chọc lắm mồm lảm nhảm, còn có mấy người ở sau lớp len lén nghịch bóng, phòng học náo nhiệt như cái chợ.
Vưu Kỳ xoay lại phía sau, nhỏ giọng quay sang Bạch Lạc Nhân nói,"Học hết thứ sáu cùng tôi về nhà chơi đi!"
"Cùng cậu về nhà? Về Thiên Tân hả?"
Vưu Kỳ gật đầu,"Đúng vậy, tôi hay kể với mẹ tôi về cậu, bà rất muốn gặp cậu một lần."
Nhắc tới việc gặp phụ huynh, Bạch Lạc Nhân liền có chút thay đổi tinh thần, cậu cảm giác mình không phải là loại sẽ làm cho phụ huynh vui vẻ. Thông thường thì người trung niên ba bốn mươi tuổi đều thích người hoạt bát vui vẻ, vừa nói vừa cười, sẽ rất dễ nói chuyện. Ở phương diện này cậu đặc biệt không am hiểu, cơ bản cậu đi đến nhà bạn học đều mặt lạnh đi đến ngồi xuống, ai không biết còn tưởng là đòi nợ thuê đó!
"Hay là thôi đi! Ngày khác mẹ cậu không có ở nhà, tôi sẽ suy nghĩ đến nhà cậu chơi hai ngày."
"Đừng a!" Khuôn mặt tuấn tú của Vưu Kỳ hiện lên vài tia nôn nóng,"Chính mẹ tôi muốn gặp cậu, tôi mới mời cậu về."
Thực sự là vừa nghe tiếng 'mẹ' thì đầu Bạch Lạc Nhân liền buốt.
"Mẹ tôi nấu cơm rất ngon."
Vừa nghe tiếng 'cơm' tâm tư Bạch Lạc Nhân lại có chút thay đổi.
Cố Hải lại bắt đầu 'đánh đàn' trên lưng của Bạch Lạc Nhân.
"Chuyện gì?" Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua.
Cố đại dấm chua* nói," Thứ bảy cùng đi với tôi đi xem đồ nội thất đi!"
(Dấm chua: Ghen)
"Đồ nội thất? Xem đồ nội thất làm gì?" Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân buồn bực hỏi.
Cố Hải nháy mắt,"Phòng mới của tôi còn chưa lắp đặt thiết bị hoàn chỉnh, rất nhiều đồ dùng trong nhà cũng đều không có, cậu không thấy hả?"
"Vậy tự cậu đi xem đi, kêu tôi theo làm gì?"
Căn nhà này về sau không phải hai chúng ta cùng ở hay sao?.......... Cố Hải không dám nói những lời này ra, cậu sợ nói ra, Bạch Lạc Nhân lại càng không cùng đi với cậu.
"Ánh mắt của cậu tốt, tôi vui nếu cậu đi theo tôi."
Ánh mắt Cố Hải bá đạo dùng sức mà khoét trái tim của Bạch Lạc Nhân, bên trong đó kêu gào ám chỉ ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, cậu dám đi đến nhà cậu ta, tôi dứt khoát làm cho cậu ta chết không chỗ chôn!
Kỳ thực Bạch Lạc Nhân cũng muốn cự tuyệt Vưu Kỳ, nhưng nếu cứ thẳng tay từ chối cậu ta như thế thì trong lòng Vưu Kỳ lại sẽ không vui.
"Tuần trước tôi về nhà đã nói với mẹ rồi, bà bảo đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm đồ ăn rồi."
Bạch Lạc Nhân rất áy náy,"Như vậy đi, tôi mua một ít quà biếu, cậu giúp tôi mang về cho dì! Cậu nói với bà, nghỉ đông tôi có thời gian sẽ đến nhà cậu chơi."
Vưu Kỳ không lên tiếng.
.......
Hết giờ học, Dương Mãnh từ trong ngăn bàn móc ra một gói mì ăn liền Gấu mèo nhỏ*, nhai côm cốp côm cốp rất hăng hái, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng sấm rền gào thét ở ngoài cửa, sợ đến tay cậu đều run rẩy, làm rơi một mẩu vụn mì ăn liền xuống.
"Dương Mãnh, gọi cậu đó, mau mau ra đây cho tôi!"
Trong lớp lại ầm ầm như vỡ tổ, mỗi lần Vưu Kỳ đến tìm Dương Mãnh, sau đó thì sẽ nhận một đám con gái gặng hỏi. Cậu và Vưu Kỳ rất thân hay sao? Bình thường cậu ta thích ăn cái gì hả? Lúc cậu ta ở với cậu thì cậu ta cũng ngầu lạnh thế hay sao?........
Dương Mãnh rất muốn gầm lên nói, tôi và cậu ta căn bản không quen biết!
Lúc này Vưu Kỳ không giống thường ngày, rất có khí chất đứng ở phía sau cửa, chờ một cô nữ sinh nào đó của lớp đưa Dương Mãnh ra, bày ở trước mặt cậu, sau đó kéo đến một góc nói chuyện. Mà giữ gìn hình tượng chút nào mà gào lớn tiếng, chờ Dương Mãnh đi ra, sau đó thì đỏ mặt tía tai mắng chửi một trận.
"Cậu đó, cả ngày rúc ở trong phòng học làm gì? Đàn ông con trai mà không đi ra ngoài đi bộ một chút hả? Cậu nhìn xem cậu tỏ ra cái đức hạnh* gì kìa! Còn mặc cái áo choàng nhìn như cái váy! Cậu ăn no dửng mỡ hả? Cậu nhìn tiếp cái khóe miệng của cậu đi, còn dính mẩu vụn mì ăn liền kìa, cậu không biết mì ăn liền là thực phẩm chiên qua dầu hả? Cậu không biết thực phẩm chiên qua dầu không tốt cho sức khỏe hay sao? Tôi nói cho cậu biết, từ bên trong ánh mắt của cậu tôi liền thấy nội tâm cậu dơ bẩn, cậu bẩn thỉu, cậu là đồ vứt đi! Cậu nhìn tôi cái gì? Nhìn tôi thì cậu có thể đem mình tẩy trắng hay sao? Cậu chính là cái thùng rác bên cạnh bốc mùi gớm ghiếc, chính là cái đồ đần độn cả ngày ô ô a a! Đừng cho là tôi không biết cậu làm bao nhiêu chuyện thất đức, trong lòng tôi quá rõ ràng, cậu đúng là đồ không biết xấu hổ......."
(Đức hạnh: Phong thái, dáng dấp, nhưng việc thể hiện ra bên ngoài.)
Dương Mãnh choáng váng, cậu ta ở trong phòng ngồi đàng hoàng, cậu ta có trêu ai ghẹo ai đâu?
Mặt của Vưu Kỳ giống như là bị nước sơn màu xám tro quét qua một lượt.
Tay của Dương Mãnh quơ quơ trước mặt Vưu Kỳ,"Này,người anh em, tôi dẫn cậu xuống phòng y tế lấy chút thuốc nhá, cậu kéo tôi ra đây cũng không phải vì nói chuyện này chứ!"
Vưu Kỳ đột nhiên kéo vai Dương Mãnh lại, đem cậu ta lôi đến một ngõ tối gần tòa nhà thí nghiệm, bên cạnh là phòng tài liệu, trên tường còn treo bao nhiêu bức ảnh cũ của các vị hiệu trưởng tiền nhiệm.
Một mùi nồng nặc sát khí bao phủ xung quanh Dương Mãnh.
"Cậu muốn làm gì?" Giọng nói của Dương Mãnh run run.
Vưu Kỳ túm cổ Dương Mãnh giọng điệu uy hiếp,"Thứ bảy đến nhà tôi ăn cơm!"
"Cậu không được phép cự tuyệt!" Vưu Kỳ lớn tiếng hét lớn, dùng ngón tay ra sức ấn lên trán của Dương Mãnh.
Dương Mãnh ngạc nhiên một trận, tên nhóc này bị kích động bao nhiêu chứ hả? !
"Có đồng ý hay không?" Vưu Kỳ lại hỏi.
"Cậu dám không đồng ý!" Vưu Kỳ lại ấn trán Dương Mãnh một cái.
Toàn bộ quá trình, Dương Mãnh không hề nói một câu, Vưu Kỳ bắn liên tục ầm ầm oanh tạc trận địa. Phía sau cậu là ảnh chụp của vị hiệu trường đời đầu tiên của trường là tú tài đời nhà Thanh, lúc này đang trừng mắt nhìn hai người, tôi tạo dựng trường học chính là để cho hai cậu tới đây thảo luận về vấn đề này hay sao?
Cuối cùng Vưu Kỳ cũng đem toàn bộ nghẹn khuất trong lòng hung dữ hết sức mà phát ra toàn bộ, cậu ta bị đè nén đã hơn hai tháng, ngày hôm nay rốt cuộc tìm được đối tượng phát tiết. Không phải là cậu lạnh nhạt với tôi hay sao? Không phải cậu không rảnh để ý tới tôi hay sao? Được! Vậy tôi đây ngày nào cũng đi quấy rầy bạn bè của cậu, mỗi ngày đều tìm đến gây sự, đến lúc cậu ta không chịu nổi đi tìm cậu sau đó mượn tay cậu ta trả đũa Cố Hải!
Vưu Kỳ vì biết mình ngu xuẩn lại vô dụng nên đành tìm cách mượn tay giết người.
Dương Mãnh nhìn thấy Vưu Kỳ không nói lời nào nữa, nhịn không được mở miệng hỏi,"Mà này...... Nhân Tử lại không đến trường hả?"
"Có đi!" Vưu Kỳ dựng thẳng cổ áo, vẻ mặt khôi phục lại bình thường,"Cậu ta đang ngồi trong phòng học đó!"
"Vậy cậu đến quấy rầy tôi làm gì?"
"Cái gì mà gọi là quấy rầy hả?" Vưu Kỳ vừa đi ra ngoài vừa nói,"Tôi phát hiện suy nghĩ của cậu có vấn đề."
Từ khu thí nghiệm đi ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
"Cậu suy nghĩ bình thường, cậu suy nghĩ bình thường mà cậu mặc ngược áo! Còn có mặt mũi mà oán trách tôi hả! Tôi mặc áo choàng thì làm sao nào? Tôi cũng không chọc thủng sau lưng cái áo choàng này!"
Ặc.......... Vưu Kỳ đột nhiên cúi đầu, lúc này mới mới nhìn đến sợi chỉ lộ ra trước ngực, lúng túng mấy giây, lại bày ra vẻ mặt thờ ơ như không,"Cái này gọi là cá tính."
Miệng Dương Mãnh cũng đều phun ra đến tận ngoài cửa,"Nếu cậu cứ sống cái kiểu này thì không quá ba mươi xác định đã mệt chết rồi.
Vưu Kỳ,"........"
Dương Mãnh vừa định đi vào phòng phòng học, vừa âm thầm mắng chửi,"Thật sai lầm, vô duyên vô cớ lại để cho người ta quở trách mắng chửi một trận."
........
Cuối tuần, tại phố nội thất.
Cố Hải dừng lại ở trước một bộ salon, tay nâng cằm nhìn một hồi, quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi,"Kiểu dáng cái này thế nào?"
Bạch Lạc Nhân nheo hai mắt,"Cũng được, nhưng tôi thấy có chút lớn quá."
"Lớn sao? Tôi cảm thấy vừa phải mà!"
Bạch Lạc Nhân ngồi vào bên trên cảm nhận một chút,"Cậu thấy một mình ngồi trên đây thừa ra nhiều chứ, hoàn toàn có thể làm giường ngủ được. Phòng khách nhà cậu tuy là khá lớn, nhưng phong cách lắp đặt thiết bị bên trong tương đối là đơn giản, cậu đặt một cái salon lớn như thế, có vẻ có chút táo bạo."
"Salon mà lớn thì tha hồ nằm lên trên mà lăn lộn!"
Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân đen đi,"Không phải ai cũng mua salon về để ngồi hả? Nếu cậu muốn lặn lộn, sao không mua một cái giường lớn một chút hả?"
Cố Hải không đếm xỉa ánh mắt đang nhìn của cô nhân viên bán hàng, mập mờ mà quay sang Bạch Lạc Nhân cười cười.
"Giường là cảm giác của giường, salon là cảm giác của salon."
Bạch Lạc Nhân trầm mặc mấy giây, làm bộ giống như không nghe thấy mà quay sang đi theo người đang giới thiệu sản phẩm.
"Tôi cảm thấy cậu cần phải mua thêm mấy cái giường."Bạch Lạc Nhân kiến nghị.
Cố Hải tỏ vẻ không giải thích được,"Mua nhiều giường như vậy làm gì?"
"Bạn bè cậu nhiều, thỉnh thoảng có đến nhà tụ tập, có thể trực tiếp giữ bọn họ ở lại qua đêm mà!"
Cố Hải thuận miệng trả lời,"Từ trước đến bây giờ cũng chưa từng giữ ai ở lại qua đêm tại nhà, đặc biệt còn là đàn ông."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân rất có hám ý quét về phía Cố Hải.
Cố Hải lập tức cảm thấy mình nói sai,"Cậu là ngoại lệ, ai bảo cậu là vợ tôi chứ......"
"Cậu nói cái gì?" Bạch Lạc Nhân ngay lập tức nổi giận, suýt chút nữa thì ở trong cửa hàng nội thất thi hành gia pháp*,"Cố Hải, thất bại lớn nhất của mẹ cậu chính là sinh ra cậu có cái mồm thối!"
Cố Hải phát hiện vành tai của Bạch Lạc Nhân cũng đều đỏ hồng lên.
Trong lòng vô cùng đắc ý, bị mắng cũng mặt dày cười cười, nghĩ thầm đây không phải là chuyện sớm hay muộn thôi hả? Bà xã em xấu hổ cái gì hả? !
"Cái bàn đọc sách này thế nào hả?" Cố Hải lại hỏi.
Bạch Lạc Nhân lắc đầu,"Tôi không thích, quá nhiều hoa văn, cái bên trái kia có được không?"
"Quá đơn giản không phải sao?" Cố Hải cau mày.
"vậy cậu mua cái này đi." Bạch Lạc Nhân nói,"Dù sao cũng là nhà cậu, tốt nhất cậu nên dựa theo sở thích của mình mà chọn."
Cố Hải thầm nghĩ: Vậy cũng không được, tôi sửa sang cái nhà đó chính là vì muốn kéo cậu dọn vào, mỗi kiểu đồ dùng trong nhà này, món nào cũng phải để cho cậu vừa lòng đẹp ý, nếu cậu không thích, tôi còn mua làm gì?