Nam sinh đứng thành ba hàng, Bạch Lạc Nhân vô cùng may mắn khi mình đứng phía sau Cố Hải, Cố Hải quay lưng về phía mình. Bác sĩ nam khoa đi qua từng người, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng dậy thì của nam sinh, tìm ra những nam sinh có biểu hiện tiềm ẩn kích thích tố nữ phân bố quá cao trong người.
"Cậu kia, bước ra."
Một nam sinh thấp bé đỏ mặt bị mời đến phòng nhỏ bên cạnh.
Vưu Kỳ nhỏ giọng hỏi Bạch Lạc Nhân,"Cậu ta làm sao vậy?"
Bạch Lạc Nhân rất bình tĩnh mà nói cho Vưu Kỳ nghe,"Hai trứng một lớn một nhỏ."
Vưu Kỳ cười khúc khích khúc khích.
Cố Hải xoay người nhìn hai người phía sau,"Các cậu cười cái gì hả?"
Vưu Kỳ thấy cự vật 'treo' dưới thân của Cố Hải, trong nháy mắt nụ cười liền tắt, ánh mắt đảo qua nơi khác. Ôi mẹ ơi! Không cương lên mà còn như thế, nếu như thằng nhãi này mà cương lên thì to lớn đến mức nào hả! Thực sự là muốn người khác tức chết đây mà! Trong đầu của Vưu Kỳ đang vẽ ra một bức tranh khiêu dâm, 'món đồ kia' của Cố Hải giống như que diêm đâm mạnh vào trong cơ thể của một cô em, cô em đó khóc ngất tại chỗ.
Bác sĩ nam khoa từ sau đi đến phía trước kiểm tra, lúc kiểm tra đến Bạch Lạc Nhân, cười cười vỗ lưng cậu.
"Chàng trai, vóc người không tồi, có đủ tiêu chuẩn học phi công!"
Tia sáng đèn huỳnh quang tập trung đến giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân thoải mái để cho mọi người xem xét, con trai mà, ai không vui vẻ khoe khoang vật này của mình hả! Nhưng mà lại có người ngoại lệ, Bạch Lạc Nhân vừa chạm vào cặp mắt thô bỉ của cậu ta, liền hận không thể đem con ngươi của cậu ta khoét ra.
Bác sĩ kiểm tra đến Cố Hải, trong nháy mắt liền nín thở.
Người này không chỉ có phía dưới dọa người, vẻ mặt cũng rất dọa người, bác sĩ cũng không dám nhìn kỹ, chỉ lướt qua người cậu.
Lúc tan học, vài nam sinh tụ tập ở phía sau cửa cười ha hả bàn tán chuyện.
"Cậu nghe nói chưa? Hôm nay vừa mới kiểm tra chúng ta xong, bác sĩ nam khoa liền bị đánh."
"Ha ha ha.......Thật sự hả? Vì sao hả?
"Cậu nói xem vì sao? Nhất định là bởi vì làm tổn thương lòng tự trọng một số người đó! Cậu suy nghĩ một chút xem, phàm là rối loạn dậy thì, đều bị ông ta gọi vào một cái phòng nhỏ, bạn học trong lớp cũng đều nhìn đó, ông ta không thể gọi ý tứ một chút hả?"
"Cũng đúng."
Bạch Lạc Nhân thu dọn cặp sách vừa muốn đi, đột nhiên nghe được lớp phó ở phía sau gọi cậu.
"Bạch Lạc Nhân, có chút chuyện tìm cậu, nói chuyện được không?"
Bạch Lạc Nhân đi ra ngoài, lớp phó kéo cậu đến phòng nước nóng, bên trong chỉ có hai người bọn họ.
"Chuyện này ấy, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé, kỳ thực cũng chưa xác thực, chỉ là đang nghi ngờ có khả năng như vậy thôi......."
Bạch Lạc Nhân liền nói hai chữ,"Nói thẳng!"
Lớp phó nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng quay sang Bạch Lạc Nhân nói,"Không phải là hôm nay kiểm tra sức khoẻ có lấy máu hay sao? Cái đó là để xét nghiệm gan, bên trong kết quả kiểm tra của cậu xuất hiện dương tính, là......bị nghi là viêm gan B. Tất nhiên cũng không chắc chắn, có thể là vi-rút viêm gan B lây từ người khác, lớp chúng ta cũng không phải chỉ một mình cậu, còn có hai người nữa! Đều là chuẩn đoán không rõ, phải đi bệnh viện tiến hành kiểm tra mới rõ được."
Sắc mặt của Bạch Lạc Nhân thay đổi," Làm sao có thể như vậy chứ? Lớp mười tôi cũng kiểm tra sức khoẻ qua mà, kiểm tra không hề xảy ra vấn đề gì mà!"
"Cái này......... Cậu cũng biết đó, bệnh gan là bệnh lây truyền, nói không chừng trong vòng hai năm cậu đã tiếp xúc với người bị viêm gan B, kết quả bị lây bệnh sang."
"Nhưng tôi còn tiêm phòng rồi mà!"
"Phòng ngừa cũng không hiệu nghiệm mà! Vừa tôi tìm hai người kia, cùng một trường hợp với cậu, bọn họ cũng tiêm phòng ngừa rồi, kết quả cũng xảy ra vấn đề. Chuyện như vậy phải đi bệnh viện chẩn đoán mới chính xác, phát hiện sớm điều trị sớm, cố gắng có thể chữa khỏi đó! Yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác đâu."
Lớp phó đi rồi, một mình Bạch Lạc Nhân sững sờ ở phòng nước.
Cố Hải ngồi trên bục giảng chờ Bạch Lạc Nhân rất lâu vẫn không thấy cậu ta trở về, sau đó đi đến phòng nước tìm cũng không thấy Bạch Lạc Nhân đâu. Cậu ta đem cặp sách Bạch Lạc Nhân thu dọn xong đóng cửa phòng học đi ra ngoài.
Cuối cùng, Cố Hải phát hiện Bạch Lạc Nhân ở trên sân cỏ.
Bạch Lạc Nhân không nói gì, sắc mặt có chút khó coi.
Cố Hải cảm giác được có điều gì đó khác thường, ngồi xổm người xuống nhìn Bạch Lạc Nhân, hỏi,"Làm sao vậy?"
"Không làm sao, chỉ muốn ngồi đây chút thôi."
Cố Hải cười toe toét trêu chọc Bạch Lạc Nhân,"Chỉ vì tôi quay sang nhìn chỗ đó của cậu một chút, cậu liền không vui hả?"
"Cút!" Bạch Lạc Nhân mặt đen lại.
Khóe môi Cố Hải hơi nhếch lên một chút, lấy tay lôi Bạch Lạc Nhân," Đứng lên đi, mùa này không thích hợp ngồi ở trên sân cỏ, rất lạnh! Đi! Cùng tôi về nhà!"
Bạch Lạc Nhân thở dài một cái,"Tôi không muốn về nhà."
Ở trong ấn tượng của Cố Hải, tình huống Bạch Lạc Nhân không muốn về nhà chỉ có hai lần, lần trước là bị Phú Nhị Đại vạch trần gia đình, và lúc này đây nhưng không biết vì sao, thế nhưng vấn đề này khẳng định không nhẹ, tên nhóc này thoạt nhìn rất mạnh mẽ, kỳ thực tâm tư rất nhạy cảm.
" Vì sao không muốn trở về nhà? Có thể nói với tôi hay không?" Cố Hải cố gắng làm cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn có chút quan tâm.
Bạch Lạc Nhân kiên quyết từ chối,"Không thể."
"Vậy cậu cũng không thể cứ một mực ngồi ở đây được! Đi, đi theo tôi!"
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, vẫn đứng dậy cùng Cố Hải đi ra cổng trường.
Đi dọc đường, Bạch Lạc Nhân suy nghĩ rất nhiều, mọi người đều như vậy, chuyện không đổ lên đầu mình cũng không bao giờ nghĩ đến nó. Một ngày nó thực sự đến rồi thì tất cả lo lắng buồn phiền đều ập tới. Phụ nữ hay dằn vặt là bởi vì hiểu nhiều, hiểu nhanh, đàn ông hay nghi ngờ là bởi vì hiểu xa, hiểu sâu.
Đặc biệt con trai tuổi này, đang chút bỏ vẻ ngây ngô, nhưng cũng chưa trưởng thành, cứ như vậy dao động qua lại, rất dễ bị một việc chi phối tâm tình, có chút lý trí lại có chút không, không có cách nào hoàn toàn cân bằng được.
Bạch Lạc Nhân đang suy nghĩ, nếu như mình thật sự bị bệnh này, ba mình phải làm sao bây giờ? Nhà đã có hai người bị bệnh đều là bệnh nan y, quanh năm cần uống thuốc duy trì mạng sống. Thật sự thêm cả mình nữa thì ba có thể sống được nữa hay không? Căn bệnh này mang đến bao nhiêu hạn chế cho phát triển tương lai mình và công việc đây! Kế hoạch lớn sự nghiệp to lớn của mình sẽ bị hủy như thế này hay sao?..........
"Nhân Tử, thật là thật sự dẫn cậu về nhà tôi đó."
Bạch Lạc Nhân vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không nghe được Cố Hải nói gì.
Rất lâu sau, xe dừng lại dưới gần nhà Cố Hải, bầu trời tối mịt rồi.
Bạch Lạc Nhân lúc này mới ý thức được cậu ta bị Cố Hải đưa tới nơi này, nhưng mà cũng không sao, lúc một người gặp đả kích vô cùng lớn, cậu ta cũng không rảnh để ý đến việc vặt vãnh.
....
Cố Hải mở tầng thấp nhất tủ lạnh lấy ra túi sủi cảo đông lạnh dùng ngay.
"Chỉ có cái này, ăn tạm nhé."
Cố Hải đã đem cô giúp việc đuổi đi, chỉ có thể tự mình luộc sủi cảo, không biết sủi cảo lúc nào sẽ chín, cũng không không ngừng nếm thử, từ lúc thả vào trong nồi chưa được ba phút đã bắt đầu nếm thử, ăn mấy cái sủi cảo, cuối cùng sủi cảo cũng chín, vội vàng tắt gas đi.
Đầu tiên Cố Hải múc một bát qua cho Bạch Lạc Nhân.
"Đang còn nóng mau ăn đi."
Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích một chút, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đây là tầng 18, phạm vi nhìn rất mênh mông, cảnh đêm gần xa nhìn không xót cái gì.
Cố Hải cáu kỉnh đem sủi cảo sắt làm đôi, tự mình ăn một nửa, một nửa kia đưa tới bên mép Bạch Lạc Nhân.
"Bảo bối, nào, mở miệng, ăn một miếng."
Mặt Bạch Lạc Nhân không thay đổi nhìn Cố Hải, đột nhiên mở miệng nói,"Tôi bị viêm gan B."
Tay Cố Hải cầm cái muôi dừng một chút, hỏi,"Ai nói cho cậu biết?"
"Lớp phó, cậu ta nói kết quả kiểm tra sức khoẻ báo, xét nghiệm gan của tôi xuất hiện dị thường, hiện tại đang nghi ngờ là viêm gan B."
Cố Hải dửng dưng đáp lại một câu,"Không cần nghe cậu ta nói vớ vẩn, cậu ta toàn nói mấy cái linh tinh! Nào, trước hãy ăn sủi cảo đã, nếu không ăn sẽ nguội mất!"
Bạch Lạc Nhân đột nhiên liền nổi giận, bất thình lình quay sang phát hỏa với Cố Hải.
"Người cậu ta nói linh tinh vớ vẩn là cậu hả? Tôi đã nói tôi bị bệnh gan cậu vẫn còn dùng chung đũa chung bát với tôi, có phải cậu muốn chết rồi hay không hả?"
Sắc mặt của Cố Hải cũng thay đổi, thái độ vô cùng cường ngạnh đem nửa miếng sủi cảo nhét vào trong miệng Bạch Lạc Nhân, sau đó lại dùng đôi đũa gắp cho Bạch Lạc Nhân gắp một miếng sủi cảo đưa lên miệng mình.
Trái tim Bạch Lạc Nhân thình thịch một cái,"Cố Hải, cậu vì tôi mà làm đến mức này hay sao?"
"Không phải là đến mức này, căn bản là cậu không hề có khả năng bị bệnh này."
"Tôi có!" Bạch Lạc Nhân cũng dựng thẳng hai hàng lông mày trọn mắt,"Tôi nói có tức là có!"
Thằng nhóc này, làm sao đầu óc lại như vậy nhỉ?
"Được được được..... Cậu có....." Cố Hải nghiến răng nói,"Vậy hôm nay cậu cứ thoải mái lây cho tôi đi, gắng sức mà truyền bệnh cho tôi, làm sao có thể truyền hết cho tôi thì cậu làm đi, tôi với cậu cùng bị có được hay không?"
"Cậu bị đần à!" Bạch Lạc Nhân rống giận.
"Đúng, tôi chính là đần độn đó!" Cố Hải cũng quay sang Bạch Lạc Nhân rống lớn,"Hôm nay tôi cho cậu biết, dù có đần độn cũng có thể nhìn ra được chuyện này, cậu lại không nhìn ra được! Không phải là cậu nghĩ bản thân có bệnh hay sao? Không phải là nói thế nào cũng không nghe hay sao? Được, hôm nay ông đây sẽ chữa trị cho cậu, triệt để đem bệnh tật của cậu truyền qua đây!"
Dứt lời, gắp miếng sủi cảo ngậm vào trong miệng mình, kéo Bạch Lạc Nhân qua, miệng liền miệng, đẩy sủi cảo vào trong. Bạch Lạc Nhân cắn chặc hàm răng, Cố Hải dùng tay bóp khớp hàm của cậu, thật sự đẩy miếng sủi cảo vào trong.