"Phu nhân, bà đến tìm tôi sớm như thế này có chuyện gì muốn hỏi ạ?"
Khương Viên ra hiệu Trần Trường Hạo ngồi xuống, tính tình vẫn rất ôn hòa,"Đúng vậy, tôi muốn hỏi cậu điều tra ra chưa, rốt cuộc là ai lén lút ngáng chân hả?"
Trần Trường Hạo do dự một chút,"Phu nhân, tôi chưa điều tra ra được điều gì."
"Chưa điều tra được gì?" Mắt Khương Viên lộ vẻ nghi hoặc,"Một bà thím buôn bán một sạp hàng bình thường, làm sao có thể khiến cho cục trưởng tự mình đến xin lỗi cô ta?
Có duy nhất một mình Bạch Hán Kỳ giúp cô ta mang vác, nhưng Bạch Hán Kỳ cũng không có quan hệ với người khác! Nếu như thật sự là vậy, thì bây giờ ông ta cũng không phải khổ sở như vậy! Thực sự là không bình thường, rốt cuộc là ai đối đầu với tôi hả?"
Ánh mắt Trần Trường Hạo vẫn luôn lưỡng lự, không dám nhìn Khương Viên.
Khương Viên thở dài,"Thật không biết Bạch Hán Kỳ nghĩ như thế nào, cả ngày để cho con tôi ăn mấy thứ không sạch sẽ đó, tôi mới tìm người đến đập sạp hàng của cô ta. À này! Cô ta cũng gớm ghê cơ, cứ như vậy mà có thể đoạt được cái cửa hàng em vợ cục trưởng, lại còn buôn bán mấy đồ ăn hại người nữa. Tội nghiệp con trai tôi, cả ngày ăn mấy cái thứ đó, có điều kiện tốt cũng không hưởng thụ được, tôi làm mẹ có thể không nôn nóng hay sao?"
"Kỳ thực thì, tôi cảm thấy những thứ đó cũng tốt, chung quy thì tốt hơn so với ăn KFC, McDonald's nhỉ?"
"Tốt?" Khương Viên cười mỉa mai,"Cậu có biết lòng dạ mấy người bán hàng rong bây giờ hiểm độc thế nào không? Chỉ cần ăn không chết người, cái gì họ cũng dám cho vào bên trong. Con tôi thỉnh thoảng ăn một hai lần thì tôi cũng không so đo với họ, quan trọng là ngày nào nó cũng ăn ở đó, thời gian lâu dài, thân thể sẽ bị dày xéo thành cái dạng gì hả?"
Trần Trường Hạo cười cười,"Phu nhân, cho dù bà có đập cái sạp hàng đấy thì cậu nhà cũng có thể đi sạp khác ăn. Có khi sạp hàng sau này cậu nhà ăn còn không sạch sẽ bằng, bà có làm như thế cũng là trị ngọn không trị gốc."
"Tôi làm như vậy chính là để cho Bạch Hán Kỳ thấy!" Khương Viên có chút buồn bực,"Tôi nghĩ là ông ta vì muốn nịnh hót người đàn bà góa chồng này mà tình nguyện bạc đãi con trai của mình."
Trần Trường Hạo không còn gì để nói.
Khương Viên trầm mặc một lát, lại quay sang Trần Trường Hạo hỏi,"Thực sự chưa điều tra ra được hả?"
Trần Trường Hạo dạ một tiếng.
"Được rồi, cậu cũng chớ làm bộ, tôi sớm đã nhìn ra rồi." Trong đôi mắt của Khương Viên lộ ra tia tinh anh,"Cậu cứ việc nói ra, thật sự là đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được nói dối."
"Không phải vậy........ Phu nhân, mấu chốt là người này...... Cậu ta có chút đặc biệt."
"Đặc biệt?" Mặt Khương Viên lộ vẻ khinh bỉ,"Tôi cũng muốn nghe một chút, cậu ta đặc biệt thế nào!"
"Là..... Con trai Thiếu tướng."
Cố Hải?
Sắc mặt của Khương Viên ngay lập tức thay đổi, làm sao Cố Hải lại liên quan đến chuyện này?
"Cậu khẳng định là nó hay sao?"
Trần Trường Hạo gật đầu.
Khương Viên rơi vào trầm tư, Cố Hải làm sao lại vô duyên vô cớ giúp người phụ nữ đó? Cậu ta làm sao mà biết chuyện này? Lẽ nào bên cạnh mình có tai mắt của nó, dù cho mình làm chuyện gì, nó cũng sẽ phá đám?
"Cái quán ăn bình dân kia hình như là hôm nay khai trương đó." Trần Trường Hạo thuận miệng lẩm bẩm một câu.
Sắc mặt Khương Viên thay đổi, đứng dậy rời đi.
........
Bạch Lạc Nhân đang buồn ngủ đến mức có thể tựa đầu vào khung cửa liền ngủ được ngay.
Cố Hải khe khẽ đẩy Bạch Lạc Nhân một cái, Bạch Lạc Nhân không hề phòng bị liền ngã về đằng trước, Cố Hải nhảy phóc một cái, vừa lúc Bạch Lạc Nhân ngã vào trong lòng Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân dùng sức nâng mí mắt liếc nhìn Cố Hải,"Số bàn đã dán xong chưa?"
"Xong lâu rồi, cậu lên lầu ngủ một lúc đi."
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, duỗi người,"Trước hết phải làm xong mọi việc đã rồi mới đi ngủ!"
"Ở đây không phải là có năm thành quản rồi hay sao? Cậu còn phải quan tâm làm gì hả?"
"Cậu không thấy bọn họ đang ở bên ngoài biểu diễn thu hút khách hay sao?"
Cố Hải nhìn mấy tên thành quản ở bên ngoài không để ý đến hình tượng mà uốn éo điên loạn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Con trai, qua đây giúp ba khiêng cái bàn xuống."Giọng của Bạch Hán Kỳ tù trên lầu truyền xuống.
Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân lại, còn mình thì tưng tưng chạy lên lầu.
Bạch Lạc Nhân đẩy cửa ra, muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lành một chút, kết quả thấy một chiếc quen thuộc dừng ở cách đó không xa.
Từ trên xe một người phụ nữ đi xuống.
Khác với ngày trước, lúc này Bạch Lạc Nhân không hề có ý tránh mặt Khương Viên, mà chủ động đi đến phía bà. Cậu ta dự cảm được Khương Viên đang muốn đến cửa tiệm này, cậu ta rất muốn hỏi Khương Viên một chút, bà còn muốn đi qua đi lại chỗ này đến bao giờ?
Cố Hải khiêng bàn xuống lầu một, phát hiện không thấy Bạch Lạc Nhân đâu.
Tiện tay níu một nhân viên phục vụ, hỏi,"Bạch Lạc Nhân đi đâu rồi?"
"Ơ, mới vừa rồi cậu ấy còn ở đây mà."
"Tôi vừa thấy." Một nhân viên phục vụ khác chen lời vào,"Cậu ấy đi ra ngoài, hình như là có người tìm cậu ấy. Ừm, không phải ở kia hay sao?"