Bạch Lạc Nhân lần đầu tiên tới khu nhà trọ của Cố Hải, phát hiện gian phòng của Cố Hải rất sạch sẽ, ít nhất so với buồng ngủ của cậu thì gọn gàng hơn nhiều.
"Cái điện thoại hỏng của cậu mà còn để ở đây hả?" Bạch Lạc Nhân cầm điện thoại cũ trên cửa sổ.
Cố Hải đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng trả lời một câu,"Quên vất đi."
Bạch Lạc Nhân đi ra bên ngoài, chạy sang nhà ông cậu bên cạnh, mượn tua vít và cái nhíp, ngồi ở bên ngoài ghế đá bên ngoài bắt đầu bận bịu. Không đến nửa tiếng, Bạch Lạc Nhân đã sửa được chiếc điện thoại cũ của Cố Hải, lau lau màn hình điện thoại, quay về phòng đưa cho Cố Hải.
"Kiểm tra đi!"
Cố Hải có chút nghi ngờ, cậu ta nhận lấy điện thoại kiểm tra một chút, khởi động được, gửi tin nhắn bình thường, gọi điện thoại thì có đôi chút tạp âm, nhưng mà cơ bản thì dùng được.
"Lợi hại nha!" Mắt Cố Hải lộ ra vẻ kinh ngạc,"Hỏng như vậy rồi mà cậu còn có thể sửa được nữa hả?"
"Cũng không khó lắm, cái máy cục gạch này cũng bền mà."
Cố Hải trông thấy dáng vẻ Bạch Lạc Nhân tỏ ra thông minh, trong lòng lại thích cậu ta thêm vài phần.
"Mấy thứ này đều muốn vất đi hay sao?" Bạch Lạc Nhân chỉ vào đống đồ lặt vặt trên bàn.
Cố Hải đứng thẳng dậy nhìn lướt qua,"Tùy ý lấy đi, cậu cảm thấy cái gì dùng được thì lấy đi."
Bạch Lạc Nhân nhặt đồ đạc có thể tận dụng được để vào trong túi, đầy một túi đồ lặt vặt, liền nhìn thấy trên bàn dán mấy tờ giấy. Không nhìn thì không bực bội, vừa nhìn thì hận không thể lột da Cố Hải, mặt trên bàn cậu ta dán đều là tập làm văn của Bạch Lạc Nhân, từng tờ một đều là Cố Hải trộm được, tên nhóc này thật đáng hận!
Cố Hải nhìn thấy phản ứng của Bạch Lạc Nhân, chẳng những không hề thấy xấu hổ, còn lấy mấy tờ đã xé ra từ trong ngăn bàn ở trước mặt của Bạch Lạc Nhân khoe khoang.
Bạch Lạc Nhân tức giận trừng mắt nhìn Cố Hải,"Cậu luyện chữ sao không nói với tôi một câu hả! Cũng bởi vì cái việc này mà bây giờ giáo viên Ngữ Văn cũng không thèm để ý tới tôi nữa!"
"Cậu không cần để ý đến cô ấy làm gì!"
"Tôi cũng không để ý tới cậu." Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu dám không để ý tới tôi thử xem?" Ánh mắt Cố Hải bén nhọn quét về phía gương mặt Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân không tỏ ra yếu kém mà đối mặt, năm giây sau, Cố Hải dời ánh mắt vèo một cái.
"Mà này.....Cậu xem chữ tôi viết một chút, rốt cuộc có tiến bộ hay không?"
Kỳ thực Cố Hải không hỏi Bạch Lạc Nhân cũng muốn nói, chữ Cố Hải bây giờ so với lúc vừa mới khai giảng cứng cỏi hơn nhiều, nhưng nhìn thấy Cố Hải tỏ ra vẻ mặt quá chắc chắn, Bạch Lạc Nhân đột nhiên lại không muốn nói.
"Sao cậu không lên tiếng hả? Rốt cuộc là đẹp hay không đẹp?"
Trong lòng Cố Hải thầm nghiến răng, nếu cậu ta dám nói không đẹp, mình sẽ đá mông cậu ta!
Bạch Lạc Nhân kiêu ngạo liếc mắt nhìn Cố Hải, nhàn nhạt đáp lại một câu,"Tạm được!"
Câu 'tạm được' này, quả thực làm Cố Hải hết sức đắc ý, một câu khích lệ của Bạch Lạc Nhân rất có năng lượng! Cố Hải cảm giác mình giống như là uống mười lon Red Bull vậy, toàn thân tràn đầy hăng hái, hận không thể đem cả căn nhà nhấc lên quay mấy vòng.
Bạch Lạc Nhân bị dáng vẻ đắc ý này của Cố Hải chọc cười.
Bạch Lạc Nhân mỉm cười, mắt Cố Hải cũng híp lại.
Kim Lộ Lộ trầm mặt đứng ở cửa, cái màn vui vẻ sung sướng vừa rồi, cô nàng đã nhìn thấy sạch sẽ, cảm giác quen với Cố Hải ba năm nay, cô cũng chưa tùng thấy qua ánh mắt như thế của Cố Hải. Trước đây, mấy anh em thân thiết của Cố Hải đều nói chỉ có trước mặt Kim Lộ Lộ Cố Hải mới có thể lộ ra hai biểu cảm của mặt như vậy, bây giờ, Kim Lộ Lộ phát hiện Cố Hải có biểu cảm thứ ba như thế này, loại biểu cảm này cô cũng chưa từng thấy, rất mê hoặc nhưng cũng rất tổn thương người khác.
Con gái đều nhạy cảm, đừng nói bạn thân, dù cho là một con chó được cậu bạn trai cưng chiều, cô ấy cũng không nhìn nổi.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Kim Lộ Lộ trước, chọc Cố Hải một cái, ra hiệu cho cậu ta nhìn về phía cửa.
Cố Hải có chút bất ngờ,"Sao em lại tới đây?"
Kim Lộ Lộ phát hiện, gương mặt Cố Hải mới vừa vui vẻ, đến khi đưa ánh mắt chuyển về phía mình thì biểu cảm quen thuộc lại trở về.
"Anh nói xem sao em lại tới hả? Hôm nay là cuối tuần."
Lúc này Cố Hải mới có chút phản ứng. Cảm giác một tuần bây giờ trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến cuối tuần. Trước đây cảm thấy từng ngày trôi qua khó nhọc, giờ thì không còn thói quen đếm từng ngày nữa, tựa như mỗi ngày đối với cậu đều như nhau.
"Tôi đang định chuyển nhà! Lại không có điện thoại, không liên lạc với em được."
Kim Lộ Lộ cầm lấy điện thoại di động trên bàn quơ quơ,"Thế đây là cái gì?"
"Cái điện thoại này không phải đã hỏng rồi hay sao?"
Cố Hải vừa mới dứt lời, chuông điện thoại liền vang, mặt Kim Lộ Lộ u ám, tay ấn mạnh một cái, tiếng chuông liền ngắt.
'Bộp!'
Kim Lộ Lộ đột nhiên ném điện thoại xuống đất, toàn bộ chiếc điện thoại tan tành, màn hình cũng triệt để vỡ, nằm trên mặt đất!
Mặt của Cố Hải từ sửng sốt đến phẫn nộ cuối cùng thì không cách nào kiềm chế được, nhanh chư chớp, cậu ta cất bước tức tốc đến trước mặt của Kim Lộ Lộ, nắm lấy bả vai của cô ấn cô đến góc tường, sau đó hung tợn chất vấn một câu.
"Ai cho cô đập?"
Mắt Kim Lộ Lộ ngấm nước, giọng nói không nhượng bộ chút nào.
"Chúng ta cãi nhau đập điện thoại còn ít hả? Vì cái điện thoại hỏng, anh còn giở giọng với tôi à?"
Trong đôi mắt của Cố Hải ngoại trừ phẫn nộ bị nhuộm đỏ thì hiện tại không còn gì khác.
"Đây là Nhân Tử vừa mới sửa cho tôi, con mẹ nó, ai cho cô đập?"
Kim Lộ Lộ đột nhiên đạp mấy cái lên cái xác điện thoại trên mặt đất, tiếng vỡ vụn tàn nhẫn khuấy động màng nhĩ Cố Hải.
"Tôi cứ đập, tôi cứ đạp đấy, có bản lĩnh anh giết tôi đi!"