Lớp 11 ban 27, đang diễn ra một trận đấu bóng rổ đặc sắc.
Nam sinh trong lớp chia làm hai đội, đội trưởng là Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, hai người không ai nhường ai, càng đấu càng hăng say. Vốn là một cậu trong đội đem bóng chuyền cho Cố Hải, Cố Hải làm một động tác giả lùa bóng lên phía trước, sau đó đem bóng vòng qua sau lưng lướt qua từng người tiến về gần rổ bóng, rất nhanh thì bay lên ném một cái, một đường bóng vô cùng nhanh và đẹp mắt, khán giả vỗ tay ầm ầm.
Bạch Lạc Nhân lấy được bóng, dẫn bóng lên phía trước, lách lưng qua hai người đang đứng phòng thủ gần rổ bóng, Cố Hải đang ở cách cậu không đến nửa mét phòng thủ đường bóng, Bạch Lạc Nhân nhìn cậu một cái, đoán cậu ta phòng thủ theo cách thông thường, Cố Hải đột nhiên quay sang Bạch Lạc Nhân cười cười, sau đó lao thân về phía trước, tốc độ thật nhanh, Bạch Lạc Nhân đem bóng ném lên cao, xoay một vòng bên cạnh người Cố Hải, bay lên không tiếp chân xuống trước khung bóng rổ.
Cố Hải chạy phía sau, cấp tốc đến trước cái giỏ bóng, Bạch Lạc Nhân lại đem bóng chuyền cho một nam sinh khác, nam sinh này nhắm chuẩn cự ly rồi ném, quả bóng bay đến giỏ bóng rồi bật ra, Cố Hải cấp tốc nhảy lên giành lại quả bóng rổ. Cố Hải trong nháy mắt bắt được quả bóng, ung dung phá bỏ hai người phòng thủ, lướt bóng đến trước mặt Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải tay trái tay phải chuyền bóng cho nhau, đông tránh tây vọt*, Bạch Lạc Nhân từng bước ép sát, không nhường chút nào. Hai thân thể ở trong quá trình đấu bóng không ngừng cọ xát va chạm, mưu đồ của Bạch Lạc Nhân là tìm lỗ hổng, nhưng Cố Hải tiến công mạnh mẽ không hề có lỗ hổng nào đáng nói. Hai người càng đấu càng sôi nổi, người chung quanh xem vỗ tay rung trời. Bạch Lạc Nhân đột nhiên nở nụ cười, dường như đã lâu rồi không có kỳ phùng địch thủ, cười đến vô cùng chói chang, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu vương vấn trên khuôn mặt cậu, phác thảo ra một bức trách chân dung tuổi thanh xuân đẹp đến say đắm lòng người.
'Dây cung' của Cố Hải đang kéo căng một giây sau liền bị cắt đứt, tay cũng buông thõng xuống.
Bạch Lạc Nhân nhân cơ hội đoạt lấy bóng, nhẹ nhàng ném đi, một đường bóng đẹp ăn liền ba điểm, giành được một trận hoan hô điên cuồng.
Cố Hải ném cho Bạch Lạc Nhân một ánh mắt quỷ dị, giữa một chút dữ tợn lại đan xen một chút ám muội, cậu quá bản lĩnh đi! Lại dám dùng chiêu này mê hoặc tôi? !
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân vung lên một nụ cười kiêu ngạo, ai bắt cậu thất thần, đáng đời!
Vưu Kỳ đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhìn hai đội thi đấu, bên cạnh có một đám con gái đẹp vây quanh, cô này đấm lưng, cô kia rót nước.... Như thế rồi mà trong lòng vẫn không thoải mái chút nào!
Hai người này, đánh bóng còn liếc mắt đưa tình, thật sự khiến người ta ngứa mắt!
"Đừng bóp nữa." Vưu Kỳ tức giận quay sang nữ sinh bên cạnh nói,"Tới phiên tôi ra sân rồi."
Thế là, sân bóng rổ lại thêm vị siêu cấp đẹp trai.
Lúc Vưu Kỳ vào sân, đánh bóng cũng rất hăng hái, chơi xấu cũng không quan trọng, người ta đẹp trai thì làm gì chả được! Quay người lại là có thể mê hoặc bao nhiêu con gái đẹp, sau đó thì tiếng thét chói tai không ngừng, một trận đấu bóng rổ giống như biến thành buổi fan meeting ngôi sao ca nhạc vậy.
Vưu Kỳ bắt được bóng liền ném cho Cố Hải.
Cố Hải dẫn bóng tấn công, rất nhanh thì vượt qua được hàng phòng tuyến, vừa muốn ném bóng, Vưu Kỳ lại xông qua, không nói hai lời, đoạt lấy quả bóng chạy đi. Cố Hải choáng váng, căn bản thì cậu không có đề phòng Vưu Kỳ, bởi vì quả bóng là do chính Vưu Kỳ chuyền cho mình, chứng minh hai người là một đội, có thể chuyền tới rồi lại cướp đi hả?
Đang lúc Cố Hải không nghĩ ra, Vưu Kỳ lại đem bóng chuyền cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cho rằng mới vừa Vưu Kỳ là cố ý đùa cợt Cố Hải, trả lại cho Vưu Kỳ ánh mắt khoái trá rất hợp tác. Kết quả, lặp lại chuyện trên, Vưu Kỳ đem bóng trong tay Bạch Lạc Nhân cố gắng đoạt lại, sau đó lại chuyền cho một nam sinh khác, nam sinh kia vừa chụp được quả bóng thì Vưu Kỳ lại chạy đến cướp đi.......
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải nhìn nhau, hiểu được rằng, thằng nhãi này cố ý tới đây quấy rối!
"A aaaa ......... Đừng đánh người, đánh người là phạm quy!"
Lúc Vưu Kỳ kêu đau cũng không quên hất tóc một cái lấy lại vẻ đẹp trai.
"Có ai đánh bóng như cậu hả?" Cút cút cút, đừng có quấy rối, tiếp tục quay về chỗ ngồi mà làm trò cute đi!"
Sau khi Vưu Kỳ đi, trận bóng rổ lại tiếp tục, thời gian cũng không còn nhiều, mà điểm số thì cứ đẩy qua đẩy lại, người của hai đội cũng bắt đầu tập trung tinh lực, tính toán trước tiết học phải áp đảo đối phương.
Trong đội của Cố Hải có một cậu biệt danh là Anh Béo, vốn là cơ thể béo tốt, lại hùng hùng hổ hổ, chơi bóng lại rất thích gầm rống, thường xuyên vô ý đụng phải người khác. Cố Hải sợ cậu ta làm Bạch Lạc Nhân bị thương, cố ý sắp xếp cho cậu ta chủ lực phòng thủ hàng thứ hai, nhưng người này kích động thì cũng chẳng quan tâm đến vị trí đội hình, nhìn thấy đối phương thắng một quả, liền hận không thể đạp cho mặt đất lún xuống!
Mắt nhìn chỉ còn có mười phút nữa là hết giờ, phía bên Bạch Lạc Nhân thì vừa mới ném được hai quả ba điểm, điểm số bỗng chốc cách xa. Anh Béo sốt ruột, cũng không quản mình phòng thủ ai, thân thể cao lớn vẫn luôn lật đật chạy theo Bạch Lạc Nhân, mục tiêu duy nhất của cậu ta bây giờ chính là ngăn cản Bạch Lạc Nhân cầm bóng, trái ba điểm của cậu kì thực ném quá chuẩn, một đội nhiều người như vậy nhưng toàn bộ lại chỉ dựa vào trái ba điểm của Bạch Lạc Nhân.