Do gần đến lễ rồi nên công việc của mình bận rộn hơn trước. Mình cũng muốn dành ra thời gian để viết nhưng viết vội viết vàng văn sẽ mất hay, ý sẽ không tả hết được. Mình đảm bảo vẫn tiếp tục, chỉ là tạm dừng vài ngày để giải quyết hết đống công việc trước cái đã. Mọi người thông cảm. À mà trước khi nghỉ vài ngày mình cũng tặng cho các bạn đoạn truyện mình viết từ chương 1 nhưng thấy nó đau thương quá nên cắt ra để dành sau này kết thúc sẽ up mấy đoạn mình lượt bỏ. Hôm nay up lên trước đoạn này đi. Hơi buồn một tý thôi. Hihi. Mọi người đọc truyện vui vẻ.
"Nhân Tử" Cố Hải gọi người đứng trước mặt mình với giọng nói ngạc nhiên.
Bạch Lạc Nhân đưa ngón tay cái lên môi Cố Hải tỏ ý đừng nói gì hết. Bàn tay Bạch Lạc Nhân mâm mê khuôn mặt Cố Hải. Từng ngón tay đưa từ cằm đến xương hàm chuyển dần lên đến má. Cố Hải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt. Bạch Lạc Nhân nở một nụ cười ấm áp, ấm áp đến nổi làm trái tim băng giá của Cố Hải tan chảy ra, bàn tay cậu đưa lên ngực trái như muốn giấu đi nhịp đập đang càng lúc càng dữ dội của trái tim. Cố Hải cảm thụ cảm giác dịu dàng đưa trái tim cậu bay bổng vào một không gian khác đầy màu sắc yêu thương. Nhưng ánh mắt của Bạch Lạc Nhân lại mang một nổi buồn, nổi buồn mà cậu muốn che giấu nằm sâu tận nơi không ai có thể nhận ra trừ Cố Hải
Tay Bạch Lạc Nhân tiếp tục vuốt ve sống mũi cao của Cố Hải. Sau đó đưa lên đến mắt. Cố Hải nhắm đôi mắt mình lại cảm nhận được từng động tác ngón tay của Bạch Lạc Nhân. Được một lúc không cảm nhận được ngón tay của Bạch Lạc Nhân trên khuôn mặt mình nữa. Cố Hải mở mắt ra thấy Bạch Lạc Nhân đang chạy ra xa, đầu quay lại cười với Cố Hải "Cậu đuổi theo tôi đi"
Cố Hải nở nụ cười hạnh phúc nhanh chóng chạy theo phía sau, cậu vẫn không quên chú ý an toàn cho Bạch Lạc Nhân "Cậu nhìn phía trước đi coi chừng vấp ngã"
Một cơn gió thổi qua, một cánh đồng hoa đủ màu sắc đung đưa theo cơn gió, xa xa một cây cổ thụ xào xạc lá rung, một đàn chim từ các nhánh cây mở rộng đôi cánh bay lượn theo làn gió, hai con người chạy trên đồng cỏ xanh mượt chiếc áo sơ mi khoác bên ngoài cũng dập dìu lên xuống theo nhịp chạy. Cả không gian mang đậm chất tự do thanh bình, tôi có cậu, cậu có tôi, chúng ta có nhau thì cả thế giới này đều thanh bình.
Bạch Lạc Nhân cứ chạy mãi, Cố Hải vẫn đuổi theo nhưng kì lạ thay, Cố Hải dù cố sức đến mức nào Bạch Lạc Nhân cũng chạy càng lúc càng xa. Đến một lúc bóng dáng cậu ấy chỉ còn là một điểm nhỏ giữa khoảng không xanh bát ngát. Cố Hải chạy mãi chạy mãi đến khi trời đã tối đen xung quanh chẳng còn nhìn thấy được gì nữa. Bóng đen bao trùm lấy cậu, cậu chẳng bao giờ tìm thấy Bạch Lạc Nhân nữa.
...................................
Cố Hải bừng tỉnh, cậu đang ngồi dựa lưng vào ghế sô pha trước mặt là mấy chai rượu. Cậu đã uống rất nhiều, ngủ say lúc nào không biết. Cố Hải phì cười thì ra chỉ là giấc mơ, thì ra Bạch Lạc Nhân không còn bên cạnh mình nữa. Nước mắt Cố Hải lại rơi, đã không biết bao nhiêu lần Cố Hải khóc. Cậu vẫn không thể quên đi nỗi đau mất đi Bạch Lạc Nhân, cậu không thể quên đi nỗi đau mất đi người mà cậu yêu thương nhất.
"Đại Hải"
Giọng nói ấy sao quen thuộc quá. Ánh mắt đang tràn đầy lệ của Cố Hải mở to, cậu nhanh tay lau đi nước mắt nhìn về phía giọng nói vọng đến. Trong lòng Cố Hải hoảng hốt, đôi mắt cậu mở to. Trước mắt cậu một người mặc một cái áo khoác đen che kín người chỉ chừa ra khuôn mặt. Khuôn mặt ấy lại bị biến dị đầy những vết thẹo, Cố Hải vừa mở miệng định hỏi hắn ta là ai thì cậu nhìn thấy đôi mắt ấy, chính là đôi mắt hàng ngày cậu vẫn luôn nhìn thấy. Đôi mắt mơ màng thiếu ngủ, đôi mắt ấy vẫn in sâu trong trái tim cậu, đôi mắt của Bạch Lạc Nhân. Không thể nào sai được, đó chính là đôi mắt của Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải chạy lại gần hai tay nắm lấy hai cánh tay người ấy. Cậu cảm nhận được bên trong áo khoác đôi tay ấy cũng đầy những vết thẹo xấu xí. Trong lòng vừa giận dữ lại vừa sót thương.
"Cậu là Nhân Tử phải không? Cậu sao lại ra nông nổi này? Cậu đã đi đâu? Cậu sao bỏ lại tôi một mình trong đau khổ? Cậu ... cậu trả lời tôi đi" Giọng nói Cố Hải dần nghẹn trong cổ họng.
Bạch Lạc Nhân không hề trả lời câu hỏi của Cố Hải trực tiếp đưa ra một câu hỏi "Tôi thành ra thế này, cậu còn yêu thương tôi chứ?"
Cố Hải nước mắt tràn ra cậu sao lại không yêu thương Bạch Lạc Nhân, dù cậu ấy có ra hình dạng gì Cố Hải vẫn mãi mãi chỉ yêu Bạch Lạc Nhân. "Tôi vẫn yêu thương cậu" Nói xong Cố Hải liền ôm Bạch Lạc Nhân vào trong lòng. Cậu ôm thật chặt, siết con người trong lòng mình không để cậu ta đi mất. Bàn tay của Bạch Lạc Nhân đưa ra vòng qua eo Cố Hải ôm cậu cũng thật chặt. Cố Hải cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của Bạch Lạc Nhân bên trong vòng tay của mình.
Bạch Lạc Nhân bỗng lên tiếng "Tôi phải đi rồi"
Cố Hải mở to mắt đưa tay lên vai Bạch Lạc Nhân đẩy cậu ra, hai tay vẫn nắm chặt lấy vai cậu ấy "Cậu đi đâu?"
"Đi đến nơi tôi phải đến"
Cơ thể Bạch Lạc Nhân dần tan biết vào không trung, mặc cho Cố Hải nắm chặt thế nào, cậu cũng dần dần biến mất.
Cố Hải nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy sầu muội của Bạch Lạc Nhân. Khóe miệng Bạch Lạc Nhân nhếch lên có vẻ là muốn nở một nụ cười. Cậu biến mất không còn chút gì sót lại mặc cho Cố Hải vẫn quơ quào trong không khí.
Cố Hải cả người không còn sức ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không nơi Bạch Lạc Nhân vừa xuất hiện, chỉ mong cậu ấy lại xuất hiện một lần nữa, một chút thôi cũng được.