Hôm nay mình ra tiếp chương 2. Mình đang tiếp tục viết, chương 3 sẽ hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Cảm ơn các bạn đã quan tâm.
Bạch Lạc Nhân từ một chàng trai lười biếng năm xưa từ lúc thức dậy đến lúc mang giầy ra khỏi nhà cũng phải mất nửa giờ đồng hồ thé mà không biết từ khi nào lại trở thành một người thì nay chỉ cần một tiếng còi báo động tập huấn là nhanh chóng bước ra khỏi giường chưa đến một phút đã tươm tất quần áo tập trung hàng ngũ đi đến sân tập hợp.
Trong tâm tư Bạch Lạc Nhân luôn có một suy nghĩ thúc đẩy cậu ta phát triển.
Bao nhiêu khổ cực tôi cố gắng chịu đựng vì đó là lựa chọn của tôi, ngày xưa tôi là kẻ yếu đuối chỉ biết ỷ lại vào cậu chỉ biết mè nheo dỗi hờn với cậu. Nay tôi phải cố gắng hơn nữa.
Tại sân huấn luyện vị Sư đoàn trưởng uy nghiêm dỏng dạc nói to
"Chúng ta sắp có một đợt huấn luận khẩn cấp để chào mừng thế vận hội tổ chức tại Trung Quốc, các vị chức trách giao cho chúng ta nhiệm vụ biểu diễn máy bay chiến đấu, chúng ta phải tạo ấn tượng tốt cho bạn bè trên thế giới, cho họ thấy hoạt động quân sự nước ta phát triển mạnh mẽ, tiên tiến thế nào, các cậu có làm được không?"
Toàn thể các quân nhân có mặt hào hứng hô vang một tiếng " Được"
"Qua quá trình huấn luyện sắp diễn ra chúng ta sẽ chọn ra chín người có biểu hiện tốt nhất để chọn vào đội biểu diễn. Đây sẽ là cơ hội tốt cho các bạn thể hiện mình."
Từng câu nói của vị sư đoàn trưởng làm đám quân nhân hào hứng, rạo rực muốn giành cơ hội tốt lần này. Nếu thể hiện tốt chắc chắn cánh cửa thăng quan tiến chức càng mở rộng.
"Các bạn mau về chuẩn bị quần áo, hai ngày nữa chúng ta sẽ đến vùng sa mạc phía Tây để diễn tập. Tất cả giải tán"
"Rõ" phía dưới tiếng hô lay động cả một vùng trời.
Các quân nhân tập trung theo từng hàng về ký túc xá. Về đến nơi các vị quân nhân vừa nhanh chóng chuẩn bị quần áo vừa bàn tán xem ai sẽ được chọn. Không khí vui nhộn như các vị ấy sắp được trở về quê ăn tết.
Ngoài cửa phòng Bạch Lạc Nhân có tiếng gõ cửa
"Em vào được không thủ trưởng?" Lưu Xung bên ngoài hỏi
"Cậu vào đi" Bạch Lạc Nhân nói
"Thủ trưởng, việc tốt lần này anh nhất định phải đạt được nha. Anh được vinh danh chúng em cũng được tiếng thơm." Lưu Xung híp mắt cười cười
"Tôi cũng không có nhiều tự tin lắm." Bạch Lạc Nhân vừa chuẩn bị đồ đạc vừa nói
Lưu Xung há hốc miệng " Anh là người giỏi nhất ở đây, anh không tự tin vậy ai có thể tự tin đây?"
Bạch Lạc Nhân không trả lời đang lay hoay gấp quần áo
Lưu Xưng lại gần nhanh tay đoạt các áo Bạch Lạc Nhân đang gấp
"Để em gấp giúp anh, tay chân anh là để lái máy bay, việc nhỏ này để em làm giúp"
Bạch Lạc Nhân giật lại: "Không cần cậu, để tôi tự làm"
Một hồi sao không thấy Lưu Xung phản ứng gì Bạch Lạc Nhân ngước nhìn cậu ta
Lưu Xung nước mắt giọt dài giọt ngắn
"Anh không cần em sao"
"Được rồi, được rồi, cậu gấp giúp tôi đi" Bạch Lạc Nhân thở dài lấy một cái khăn đưa cho Lưu Xưng
"Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn mít ướt vậy hả" Bạch Lạc Nhân trêu chọc
Lưu Xung ấm ức "Em từ nhỏ đã yếu đuối hay bị bạn bè bắt nạt, em đã phải cố gắng rất nhiều để trở thành một phi công. Từ ngày vào quân ngũ được anh chăm sóc nên những ngày tháng khổ cực của em qua đi vô cùng nhẹ nhàng. Nay anh lại nói không cần em, làm em đau long quá"
Lưu Xung càng khóc to hơn nữa.
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại "Cậu mà còn khóc nữa tôi sẽ thật sự không quan tâm đến cậu nữa"
Lưu Xung nhanh chóng ngừng khóc, im lặng giúp Bạch Lạc Nhân gấp đồ.
Ngã lưng ra giường nằm xuống, Bạch Lạc Nhân nhìn về phía Lưu Xung trong đầu lại hiện lên hình ảnh năm xưa, có một người gấp từng cái áo từng cái quần cho cậu. Bất giác Bạch Lạc Nhân đưa tay nắm tay người ấy, cậu ta quay mặt lại nhìn cậu cười một nụ cười tựa như ánh dương làm ngay ngất lòng người.
"Có chuyện gì vậy, thủ trưởng"
Câu nói này làm Bạch Lạc Nhân quay lại hiện thực. Nhìn kỹ lại thì đó là Lưu Xung. Tay Bạch Lạc Nhân vẫn nắm lấy cánh tay cậu ta, mặt cậu ta cũng quay qua nhìn Bạch Lạc Nhân cười híp mắt.
Bạch Lạc Nhân giật mình đang định rút cánh tay lại thì thấy một điều gì đó không đúng.
"Cậu bỏ cái đó xuống cho tôi, ai cho cậu cầm hả, nhanh bỏ xuống, cái đó tôi tự làm được" Bạch Lạc Nhân mặt đỏ hét thẳng vào mặt Lưu Xung
Bạch Lạc Nhân nhanh tay đoạt lại cái quần lót Lưu Xung đang cầm trong tay.
Lưu Xung đang có ý đoạt lại thì bị chặn lại
"Không sao đâu, cùng là đàn ông mà có gì ngại nữa, thủ trưởng cứ để em làm giúp anh"
"Được rồi để, mấy vật này không nên để người khác đụng vào" Bạch Lạc Nhân mặt vẫn còn đỏ.
Giành qua giành lại một lúc, Lưu Xung chính thức bị đuổi ra khỏi phòng...
.............................
"Sắp tới, thế vận hội sẽ được tổ chức tại Bắc Kinh, đây sẽ là cơ hội cho chúng ta có thêm nhiều hợp đồng làm ăn, chúng ta nên tranh thủ đẩy nhanh các hoạt động sản xuất để có thời gian chuẩn bị tiếp nhận thêm nhiều hợp đồng mới" Diêm Nhã Tĩnh ngồi trình bày kế hoạch với Cố Hải
Có Hải nhìn sơ qua nói "Tốt, nhanh chóng để công nhân tăng ca hoàn thành loạt hàng chúng ta ký hợp đồng với đối tác, nhưng cũng phải đảm bảo chất lượng đừng để đối tác than phiền về chất lượng sản phẩm của chúng ta."
"Em sẽ làm tốt" Diêm Nhã Tĩnh nhanh chóng rời khỏi phòng để lại Cố Hải đang ngồi xem bản kế hoạch.
Trong lòng Cố Hải bỗng nhớ lại hình ảnh ngày ấy cùng Bạch Lạc Nhân thi chạy. Chuyện đã qua lâu như vậy nhưng trong lòng Cố Hải vẫn in sâu trong lòng. Nụ cười lúc chiến thắng vẫn in sâu trong iềm thức cậu, Bạch Lạc Nhân nhảy lên lưng Cố Hải cắn một cái vào cổ cậu. Tay Cố Hải bất giác đưa lên cổ, cảm giác đau nhưng lại rất dễ chịu ngày ấy vẫn còn đây, Cố Hải mỉm cười, mắt nhắm lại nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa. Tuổi trẻ thật đẹp biết bao, khi đã qua nhìn lại sẽ làm lòng người có chút thanh thản.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Cố Hải vẫn còn đang hồi tưởng, đôi mắt trìu mến nhẹ nhàng nhìn ra cửa. Diêm Nhã Tĩnh nhìn thấy ánh mắt ấy lòng bỗng xôn xao.
"À... Em có mua vé buổi khai mạc thế vận hội, anh ... sẽ cùng đi với em nhé"
Cố Hải có chút lưỡng lự nhưng rồi lại đổi ý " Cũng tốt"
Diêm Nhã Tĩnh như bắt được vàng hớn hở "Vậy đến ngày đó em sẽ nhắc anh"
Cố Hải thản nhiên " Được"
.......................................
Ngày bắt đầu huấn luyện cũng đến, hàng trăm quân nhân hăng say hẳn, ngồi trên xe vừa bàn luận vừa hát hò.
Xe vừa đến doanh trại, binh lính nhanh chóng xếp hàng đi vào doanh trại tập hợp điểm danh. Sau đó mọi người nhanh chóng giải tán về khu kí túc xá nhận phòng và nghỉ ngơi. Sư đoàn trưởng có nói sáng hôm sau sẽ bắt đầu quá trình huấn luyện.
Đã là mùa thu, không khí bắt đầu se lạnh, lá đã rụng nhiều, một mảng màu đỏ pha lẫn chút xanh tạo nên một khung cảnh thật mê hoặc lòng người. Nhưng việc ngắm khung cảnh hiện giờ không quan trọng bằng việc huấn luyện. Đây là cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình, làm tốt chắc chắn con đường phía trước vô cùng sáng lạn.
Các quân nhân vừa về ký túc xá cất hành trang liền tập hợp bắt đầu làm nóng cơ thể bằng các bài huấn luyện : chạy bộ, nhảy cóc, vượt chướng ngại vật.... tất cả đều mang trên lưng một cái balo nặng hai mươi cân. Dường như họ không còn biết mệt mỏi là gì chỉ biết nhất định phải được chọn.
Bạch Lạc Nhân cũng cùng họ tập luyện, giữa cái khí trời lạnh lẽo đến vậy những con người ấy mồ hôi nhày nhụa, nhưng trong ánh mắt họ vẫn như những ngọn lửa bừng sáng khiến người đối diện cũng phải cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Mặt trời vừa ló dạng, hàng trăm quân nhân đã ngay hàng thẳng lối tập hợp trên sân huấn luyện.
Sư đoàn trưởng dõng dạc "Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu quá trình huấn luyện, như tôi đã nói trước đây, những cá nhân có biểu hiện tốt nhất sẽ được chọn cho buổi biểu diễn cho thế vận hội sắp tới. Họ sẽ là đại diện cho lực lượng không quân của cả nước, vì vậy phải chọn ra những người tốt nhất để không phải mất mặt với các nước bạn. Tôi mong mỗi người ở đây sẽ thể hiện khả năng tốt nhất của mình. Tất cả binh sĩ bắt đầu quá trình huấn luyện"
Tất cả binh lính phía dưới hô to "Rõ"
Trước mắt họ là những chiếc máy bay chiến đấu tuyệt đẹp, từ đường nét đến những tính năng khiến nhiều người phải xuýt xoa mê đắm
Mọi người nhanh chóng chia từng đợt lên máy bay. Máy bay mau chóng cất cánh biểu diễn những đường nét uốn lượn theo sự chỉ đạo của các đại đoàn trưởng. Qua nhiều ngày kiểm tra năng lực bay, những quân nhân thực hiện không tốt nhanh chóng bị loại. Từ mấy trăm người háo hức muốn dành được vị trí tốt hiện giờ chỉ còn lại hơn một trăm người.
Hiện giờ trong sân và ngoài sân huấn luyện như hai bức tranh mang hai màu sắc khác nhau. Một sống động, xanh tươi, rực rỡ ánh quang, một ảm đạm, âm u, thiếu sức sống.
Phương thức kiểm tra ngày càng khó khăn hơn, các phi công phải xử lý các tình huống uốn lượn trên không, xoay vòng, thả tự do, bay ngược*....
(bay ngược là chổng ngược đầu phi công xuống đất đó)
Các phi công phải thực hiện liên tục nhanh nhẹn các động tác, những phi công không đủ thể lực nhanh chóng bị loại. Vừa xuống khỏi máy bay có người lập tức nôn mửa, có người vừa ra khỏi máy bay vài bước lập tức ngất xỉu.
Sau hai tuần tuyển chọn, hiện giờ chỉ còn lại hai mươi phi công còn trụ lại. Tất cả đều là những mãnh hổ sức khỏe hơn người.
Một buổi tối nọ, Bạch Lạc Nhân vừa tắm xong, đang nhắm nháp một chun trà và mấy thứ đồ ăn lặt vặt. Do cậu ta hăng say luyện tập quên mất thời gian, đến căn tin thì đồ ăn đã không còn.
Ngoài của có tiếng gõ vang lên kèm theo một giọng nói
"Thủ trưởng, anh ngủ chưa, em vào được chứ" giọng Lưu Xung cất lên
Bạch Lạc Nhân nuốt miếng bánh đang nhai "Vào đi"
Vừa vào đến nơi Lưu Xung đã tít mắt miệng thao thao bất tuyệt
"Thủ trưởng anh thật quá tuyệt mà, bao nhiêu bài kiểm tra khó khăn vậy anh đã vượt qua dễ dàng. Em đây thật bội phụ anh." Nói xong Lưu Xung còn thêm một tràng cười ha ha
"Ai nói cậu dễ dàng hả, tôi có lúc đã muốn ngất xỉu" Bạch Lạc Nhân phản bác
Lưu Xung liền hốt hoảng "Vậy không được, anh phải nghỉ ngơi tốt, vẫn phải còn qua nhiều đợt tuyển chọn nữa. Anh nhất định phải giữ sức khỏe"
Nói xong Lưu Xung liền đi đến chỗ Bạch Lạc Nhân "Anh nên nghỉ ngơi sớm...."
Đang nói bỗng Lưu Xung ngưng trệ một thoáng rồi lại luyên thuyên
"Anh sao lại ăn những đồ này vậy?"
"À, Lo luyện tập đến căn tin đã hết cơm, ăn chóng đói" Bạch Lạc Nhân thản nhiên
Lưu Xung hoảng hốt "Không được, anh phải ăn uống đầy đủ, lúc chiều em còn để dành hai cái bánh bao để đến đêm có đói sẽ ăn, em sẽ đi lấy anh đợi em một chút"
Bạch Lạc Nhân chưa kịp trả lời thân hình Lưu Xung đã biến mất.
Một chút sau Lưu Xung đã quay lại cầm trên tay thêm năm cái bánh bao
Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên hỏi " Ở đâu ra mà nhiều thế?"
Lưu Xung cười cười "Trong phòng ký túc xá của em cũng có vài người để dành ăn sau, em trao đổi với bọn họ"
"Trao đổi" Bạch Lạc Nhân thắc mắc
Lưu Xung nhanh miệng "Không có gì, anh mau ăn đi."
Đang lúc bụng đói quả thật mấy cái bánh bao nguội này cũng làm người khác bị mị hoặc.
Lưu Xung nhìn Bạch Lạc Nhân ăn bánh bao, mắt có chút trầm tư.
"Anh... tại sao lại tham gia không quân" Lưu Xung ánh mắt chung thủy nhìn xuống sàn đất
Bạch Lạc Nhân ngớ ngẩn một hồi Lưu Xung lại tiếp tục
"Theo đánh giá của em và một số quân nhân khác, anh vừa đẹp trai vừa thông minh. Em nghĩ nếu anh trở thành một doanh nhân ắc hẳn sẽ thành công. Cuộc sống sẽ vô cùng giàu có, vợ đẹp con ngoan sống một cuộc sống ai cũng mơ ước. Em không có ý gì nhưng công việc hiện tại của chúng ta cực kì nguy hiểm, chỉ cần chút sơ xuất nhỏ cũng có thể trả giá bằng tính mạng..."
Lưu Xung quay mặt nhìn về phía Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thấy Lưu Xung nhìn mình liền nói "Bởi vì tôi muốn như thế"
Lưu Xung muốn nói tiếp nhưng lại thôi cuối cùng phun ra được một câu "Cũng trễ rồi, anh nghỉ ngơi đi em về phòng của mình đây"
Lưu Xung vừa đứng dậy định đi thì Bạch Lạc Nhân nói "Đã trễ lắm rồi, cậu không nên làm phiền người khác, tối nay ngủ lại đây đi."
Lưu Xung hiện nét cười trên mặt "Nếu anh không chê em ngáy to, em cũng muốn ở lại"
Bạch Lạc Nhân ăn nốt miếng bánh bao còn lại sau đó đi đến nhà vệ sinh đánh răng rồi quay lại. Bước vào phong đã thấy Lưu Xung nằm trên giường đắp chăn ngáy o o. Bạch Lạc Nhân tắt đèn lần mò nằm xuống giường. Vừa kéo chăn lên đắp thì một cánh tay vòng qua đè lên ngực Bạch Lạc Nhân. Cậu nhìn qua con người đang nằm kê bên, hai khuôn mặt như muốn chạm vào nhau.
Từ lần đầu Bạch Lạc Nhân gặp Lưu Xung đã có cảm giác đây là một cậu nhóc luôn yêu đời, khuôn mặt trẻ con vậy mà chỉ mới vài năm khuôn mặt ấy đã bị sương nắng làm mất đi vẻ trẻ con ngày ấy. Cậu xoa đầu tên nhóc thầm nghĩ "Cậu lúc nào cũng như một đứa con nít nhưng lại có những lúc suy nghĩ khiến người ta phải ngạc nhiên"
Trong đầu bỗng hiện lại câu hỏi "Anh... tại sao lại tham gia không quân". Những ký ức ngày xưa lại hiện ra trong đầu. Cảm xúc bỗng chóc giống như cơn lũ ập đến phá tan con đập chực nuốt chửng trái tim đầy vết thương. Cảm giác đau buốt ngày ấy ùa về dày vò một con người nhỏ bé...
.....................
"Theo thông tin chúng tôi vừa mới nhận được, một chiếc máy bay dân dụng khởi hành từ Bắc Kinh, Trung Quốc đến bang L.A, Mỹ vừa rơi trên lãnh thổ Trung Quốc, hàng trăm hành khách đã tử nạn. Trong số đó có 124 hành khách là người Trung Quốc, các thi thể người bị nạn đang được thẩm định DNA trao trả cho người thân. Hiện nguyên nhân vụ việc đang được các nhà chức trách làm rõ. Sau đây là danh sách các hành khách người Trung Quốc đã có mặt trên chuyến bay. Chúng tôi thật lòng chia buồn cùng gia đình và thân quyến của nạn nhân."
Một dòng chữ chạy từ dưới lên hiển thị tên của các hành khách trong chuyến bay. Cố Hải vừa định tắt TV thì có một cái tên thoáng qua làm ánh mắt cậu nhanh chóng bị kéo lại màn hình TV.
Lưu Thiên Phúc
Vũ Hán Minh
Bạch Lạc Nhân
Mắt Cố Hải mở to như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Lạc Nhân? Tại sao có tên Bạch Lạc Nhân ở đây? Cố Hải vừa định cầm điện thoại gọi vào số đường dây nóng trên TV bỗng nhìn thấy một cái gì đó làm tay Cố Hải ngừng lại. Cậu ngước mặt lên nhìn, một Bạch Lạc Nhân ôn nhu mỉm cười với cậu. Sự ngạc nhiên bị giận dữ che lấp Cố Hải lao đến định là tên đứng trước mặt một cái đấm thật đau.
"Cậu còn dám cười hả" Cố Hải hét to
Cánh tay vung đến tưởng chừng như đã chạm vào những bỗng xượt qua khiến Cố một chút nữa đã ngã nhào về phía trước. Cố Hải mắt mở to chưa hết ngạc nhiên thì bên tai có một giọng nói lạnh lẽo, u ám "Tôi chết rồi, tôi chết rồi......"
Cố Hải bật người dậy, khắp người cậu toàn là mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Cố Hải vươn tay lấy cái điện thoại nhìn đồng hồ
"2:37" Cố Hải lẩm bẩm.
Cố Hải đi đến nhà vệ sinh cởi bỏ áo ngủ , mở nước nóng tắm qua loa. Quay về giường cậu đang cầm trên tay một cốc nước ấm, mắt mơ hồ nhìn xa xăm.
Tai sao lại mơ một giấc mơ kinh khủng đến vậy.
Những cơn ác mộng thường là điềm báo trước những chuyện không may sắp xảy đến.
Nghĩ đến đây bỗng Cố Hải rùng mình một cái.
Do dạo này công việc áp lực nhiều nên tinh thân không ổn định. Tự an ủi mình Cố Hải đến nhà bếp cất cái ly sau đó trở lại giường.
Cố Hải không thể ngủ được, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Bạch Lạc Nhân.
Cậu bây giờ đang vui sướng ở đâu hả? Tình cảm tôi dành cho cậu nhiều như vậy, cậu biến mất là mất tăm đến giờ. Bao nhiêu năm rồi, không có một chút tung tích, thật không có tình nghĩa gì cả.
Cố Hải cứ lăn qua lăn lại đến sáng, đặt một đống câu hỏi mà không có bất cứ lời giải đáp nào.
.............................
Hôm nay là buổi tuyển chọn cuối cùng để chọn ra chín phi công xuất sắc nhất biểu diễn trong kì thế vận hội olympic Bắc Kinh lần này. Hiện giờ chỉ còn mười hai người còn sót lại. Các tình huống huấn luyện ngày càng phức tạp, đòi hỏi các phi công phải có kỹ năng điêu luyện mới có thể vượt qua.
Mười hai phi công đứng thẳng hàng trên sân huấn luyện, Sư đoàn trưởng nói vài câu khích lệ tinh thần của họ. Sau đó ngồi vào ghế xem diễn biến huấn luyện diễn ra. Sáu người một đợt lên máy bay, họ phải thực hiện các động tác phối hợp nhịp nhàng với nhau. Năm máy bay bay vụt lên, khói phía sau tạo thành một đường xoắn ốc thẳng tấp hướng lên bầu trời. Sau khi lên đến độ cao nhất định cả năm chiếc máy bay ngã ra lao thẳng xuống. Chiếc máy bay thứ sáu nhanh chóng vụt lên. Tạo nên một hình bông hoa nở rộ trên bầu trời. Các máy bay nhanh chóng tạo nên những màn trình diễn đẹp mắt.Kết thúc phần biểu diễn, các phi công đáp xuống, vừa bước ra đã được chào đón bởi tiếng vỗ tay vang dội.
Đợt hai bắt đầu thể hiện màn trình diễn của mình. Mang trình diễn của họ còn đẹp mắt và xuất sắc hơn cả đợt một. Những động tác uốn lượn nhịp nhàng không có bất cứ lỗi nào. Đến màn trình diễn cuối cùng, các máy bay bay từ xa đến đến điểm nhất định tất cả cùng kéo tay lái hướng thẳng lên bàu trời làn khói phía sau kéo dài như pháo hoa được bắn thẳng lên bầu trời. Bỗng một chiếc máy bay bị mất kiểm soát.Máy bay nhanh chóng lao thẳng xuống mặt đất. Phi công rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí, máu không thể cung cấp đủ lên não phi công mất tỉnh táo. Một giọng nói vang lên bên tai
"Máy bay một gọi máy bay năm, anh có nghe tôi nói không?"
"Nghe rõ" tiếng trả lời yếu ớt vang lên.
"Anh mau chóng chuyển chế độ điều khiển tay, kéo tay lái về phía sau." Máy bay vừa ổn định lại bắt đầu không kiểm soát được, phi công tìm mọi cách kiểm soát làm máy bay bay loạn.
Các máy bay khác nhanh chóng hạ cánh. Chỉ còn máy bay cửa Bạch Lạc Nhân còn trên không cố gắng ổn định tinh thần cho phi công, bỗng trước mắt một máy bay đang bay thẳng về phía mình. Nhanh chóng điều khiển tay lái, máy bay Bạch Lạc Nhân vừa tránh khỏi trong gan tất. Máy bay Bạch Lạc Nhân bị máy bay kia va chạm vào cánh khiến việc điều khiển trở nên khó khăn. Nhưng cậu vẫn tiếp tục trấn an tinh thần phi công kia. Một lúc sau máy bay kia đã ổn định. Phi công nhanh chóng cho máy bay hạ cánh. Máy bay chỉ còn Bạch Lạc Nhân hiện giờ đang không thể đáp máy bay do phần cánh bị tổn hại. Việc hạ cánh vô cùng nguy hiểm. Bạch Lạc Nhân đã thử hạ cánh nhưng thân máy bay không thể ổn định nếu sơ xuất một chút có thể gây chấn động đến vùng chứa nhiên liệu, việc gây nổ chắc chắn sẽ xảy ra.
Máy bay đang lượn lờn trên không một hồi, Bạch Lạch Nhân liền cho máy bay bay ra khỏi phần đất khu huấn luyện, vì là một vùng đất hoang sơ nên nếu kế hoạch không thành công chỉ có mình cậu chết sẽ không gây ảnh hưởng đến bất cứ ai. Đến một cái hồ Bạch Lạc Nhân nghĩ ra một ý tưởng. Cho máy bay hạ xuống hồ nước. Khi máy bay đã vừa chạm vào mặt nước Bạch Lạc Nhân đấm vào nút thoát hiểm trên bàn điều khiển. Cửa liền bật ra, không khí ùa vào, cậu nhanh chóng nhảy ra ngoài dùng hết sức bơi vào bờ mặc cho việc thay đổi áp suất gây tình trạng thiếu máu lên não. Giờ đây nếu quãng đường bơi vào bờ xa hơn một chút có lẽ Bạch Lạc Nhân đã chìm trong làn nước lạnh. Nằm trên bờ cậu mỉm cười. Chết cũng không có gì đáng sợ, chỉ nhắm mắt lại ngủ một giấc thật lâu không bao giờ tỉnh lại....
Đến lúc mọi người tìm được Bạch Lạc Nhân cậu đang nằm ngủ trên bờ hồ.
Sau khi trở lại, Bạch Lạc Nhân bị cấp trên khiển trách vì hành động nguy hiểm của mình, cũng khen ngợi vì lòng dũng cảm. Sau khi cân nhắc các vị lãnh đạo đồng ý để đội thứ hai thực hiện lại màn trình diễn của mình. Màn trình lần này vô cùng xuất sắc. Ngay lập tức danh sách chín người có tên được huấn luyện đặc biệt cũng được công bố.
"Anh thật quá tuyệt" Lưu Xung giơ ngón cái hướng Bạch Lạc Nhân đang ăn mì gói.
Bạch Lạc Nhân xoa xoa tay miệng nuốt chút mì còn lại.
Lưu Xung nhìn Bạch Lạc Nhân vẻ mặt quan tâm.
"Anh ăn uống như vạy sao đủ sức cho buổi huấn luyện đặc biệt sắp tới"
Bạch lạc Nhân cười cười "Không có gì đâu"
Lưu Xung không để ý lời Bạch Lạc Nhân
"Sau này có đồ ăn ngon em sẽ đem đến cho anh ăn"
Bạch Lạc Nhân cự tuyệt "Không cần"
"Không thể không cần" Lưu Xung vẫn không buông bỏ ý định.
Bạch Lạc Nhân không nói nữa trực tiếp nằm xuống giường, Lưu Xung hiểu ý nhanh chóng bước ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Sống cũng đã hơn hai mươi năm, có bao nhiêu năm cậu được ăn các món thật sự gọi là ngon, giờ đây việc ăn những món ăn không ngon đối với cậu không còn quan trọng nữa. Nhưng có một khoảng thời gian, cậu thật sự quá sung sướng ngày ngày được ăn món do một người nấu, dù lúc đầu có khó ăn một chút, nhưng càng về sau lại càng ngon. Ngon đối với cậu ở đây không phải do lường bằng vị giác mà do lường bằng cảm giác của trái tim. Dù chỉ là một cái trứng luộc, người ấy luộc cho cậu ăn và người khác luộc cho cậu ăn mùi vị hoàn toàn khác biệt. Bởi trong quả trứng người ấy luộc còn có mùi vị của yêu thương. Sau bao nhiêu năm, mọi thứ có thể phai nhòa nhưng mùi vị ấy cậu vẫn nhớ mãi.
..........................
Cuối cùng, ngày tổ chức thế vẫn hội đã diễn ra, từ hai tuần trước khách du lịch đã xuất hiện khắp nơi ở Bắc Kinh các hoạt động tổ chức du lịch, ẩm thực, vui chơi giải trí nhanh chóng tiếp nhận thời cơ phát triển mạnh mẽ. Không khí trở nên sôi nổi, vui tươi.
Trong sân vạn động, hàng chục khán giả đang háo hức chờ đón sự kiện thể thao quan trọng, Nhanh chóng các màn trình diễn của nước chủ nhà diễn ra, ca sĩ hát bài hát chủ đề dưới sự hoan nghênh nồng nhiệt, các màn trình diễn võ thuật đẹp mắt... nhanh chóng cũng đến phần biểu diễn trên máy bay. Cố Hải cùng Diêm Nhã Tĩnh cũng đã ngồi trên khán đài theo dõi. Diêm Nhã Tĩnh mặt mày hớn hở luôn miệng khen ngợi, Cố Hải thì thờ ơ trả lời đại khái. Những chiếc máy bay từ xa xuất hiện, tạo nên một màn diễn tuyệt đẹp. Mọi người hào hứng ngắm nhìn màn biểu diễn. Máy bay hạ xuống. Các phi công từng người bước ra máy bay. Cố Hải nhận được điện thoại do Cố Uy Đình gọi đến do quá ồn nên phải đi ra phía sau khán đài nghe điện thoại. Bạch Lạc Nhân bước ra cuối cùng đứng vào hàng sau đó chín người cùng làm quân lễ với khán giả. Mọi người lập tức hào hứng hô vang. Các phi công lại lên máy bay, khởi động máy bay lại biến mất theo hướng đã xuất hiện.
Cố Hải bên ngoài trả lời điện thoại của Cố Uy Đình xong cũng đi vào vừa lúc những chiếc máy bay bay đi mất.
Diêm Nhã Tĩnh ngồi kế bên hỏi "Có chuyện gì à?"
Cố Hải trả lời "Không có gì, ba tôi gọi, ông ấy đang ở đây, ông ấy muốn tôi đến một chút"
Diêm Nhã Tĩnh nói "Vậy anh đi đi, em có cần đến chào hỏi không?"
Cố Hải nói "Không cần đâu, tôi đến một chút sẽ quay trở lại"
Cố Hải đi dọc khán đài đến phòng của các vị lãnh đạo. Hai lính canh bên ngoài nhìn thấy Cố Hải liền tránh sang bên. Mở cửa bước vào Cố Uy Đình cùng Khương Viên đang ngồi bên trong mặt hướng ra ngoài qua lớp kính họ có thể thấy toàn cảnh sân vận động.
"Lâu như vậy vẫn không thấy anh về thăm lão già này" Cố Uy Đình liếc nhìn Cố Hải một cái rồi lại quay mắt hướng sân vận động
Cố Hải trả lời "Dạo này con việc khá nhiều, con phải ngủ lại công ty mới kịp tiến độ công việc"
"Ừm, biết chăm lo công việc như vậy là tốt rồi" Cố Uy Đình không nhìn Cố Hải
"Được rồi, con lớn phải rời xa cha mẹ lập nghiệp, cứ mãi ở với cha mẹ sao mà được" Khương Viên cười cười
Cố Uy Đình liếc nhìn Khương Viên hừm một tiếng.
Cố Hải lại nói "Con đang đi cùng đồng nghiệp không thể để họ chờ lâu, lần sau con sẽ về thăm nhà"
Khương Viên cướp lời "Vậy à, không thể để người ta, con đi đi"
Cố Hải quay lưng bước ra ngoài. Cửa vừa đóng lại Cố Uy Đình giọng giận hờn
"Nó đã đủ lông đủ cánh rồi, nói nó đi nó liền đi, không biết nó có còn coi tôi là cha nó nữa không"
"Thôi thôi nào, con nó lớn rồi phải để nó có quyền tự do của nó chứ" Khương Viên nói xong liền nghĩ đến việc gì đó lại ấm ức
Cố Uy Đình cảm thấy nhàm chán liền hỏi "Chuyện gì nữa"
Khương Viên thút thít giọng nói oán hận " Con ông thì được sự hậu đãi của ông, nay trở thành chủ của cả công ty. Không phải chịu sự hạch sách, không bị nguy hiểm, ăn ngon mặc đẹp. Còn con tôi thì phải chịu khổ trở thành quân nhân, luôn phải đối mặt với nguy hiểm, ăn uống lại khổ sở."
Nói xong Khương Viên lấy khăn tay ra che mặt khóc rống.
Cố Uy Đình tức giận "Chính nó muốn như thế tại sao bà trách tôi?"
"Nó muốn thế? Không phải ông ép sao?" Khương Viên rống to hơn
"Tôi sao có thể ép nó" Cố Uy Đình bực bội
"Năm năm trước nếu không phải vì con trai ông nó có khờ dại vậy không?" Khương Viên ấm ức
"Bà đừng bao giờ nhắc chuyện đó trước mặt tôi" Cố Uy Đình giận dữ nói sau đó bước ra khỏi phòng.