Thời gian: 5 giờ chiều. Cách ngày kỉ niệm 31 tiếng.
Cố Hải ngồi máy bay đến Triều Tiên. Bạch Lạc Nhân thì đi thị sát xưởng sản xuất, cùng đội ngũ thiết kế duyệt mẫu mã. Đôi bên phân chia công việc hài hoà cho nhau.
Khi đến Triều Tiên cũng đã là 8 giờ tối, Cố Hải được người bên phía đối tác đón bằng xe riêng đưa đến khách sạn đã chuẩn bị sẵn.
Không quên nhắn một tin nhắn cho người kia: 'Tôi đến nơi rồi. Cậu nhớ phải tìm gì ăn, đừng để đói'
Một lúc sau, tin nhắn phản hồi đến: 'Đã ăn rồi. Là món tứ xuyên ở gần phân xưởng'
'Bao tử không tốt. Hạn chế ăn cay' - Hắn lại bật chế độ lèm bèm.
Bạch Lạc Nhân đơn giản nhắn lại: 'Ừm'
Vừa đến khách sạn, Cố Hải lập tức liên hệ với trợ lý của hai vị đối tác, thông báo với họ sự có mặt của mình và yêu cầu ngày mai được đàm phán sớm vì phía công ty trong nước còn có việc gấp cần hắn trở về giải quyết.
Ừ. Kỉ Niệm 1 Năm Ngày Cưới của người ta rất gấp.
Vị trợ lý cám ơn rồi nói sẽ đặt lịch hẹn và gọi lại sau.
Lần này đi khá gấp, Trương Đằng lại vừa rời khỏi, nên Cố Hải không dẫn theo ai, tự mình ôm đống tài liệu sang đây, tranh thủ thời gian lúc này xem xét tất cả lần nữa.
Thời gian: 00:00 giờ . Cách ngày kỉ niệm 24 tiếng.
Thấm thoát cũng đã gần 12 giờ. Cố Hải cơ bản đã nắm được nội dung bàn thảo cần thiết, gấp tập hồ sơ lại, đưa tay dụi dụi mắt bất cẩn để móng tay quẹt qua để lại một vết trầy nhỏ.
Hắn mắng thầm: 'Chết tiệt. Móng tay đã dài thế rồi?'
Bất giác nhìn lên đồng hồ treo tường, đã muộn như vậy mà đại bảo bối của hắn vẫn chưa chịu gọi cho hắn. Không lẽ lại tranh thủ thời gian lén phén với cô nào? Máu ghen trong người sôi sục, lập tức cầm điện thoại gọi lại.
Chưa chi đã nhìn thấy 1 tin nhắn cách đây 1 tiếng trước. Chắc là do bản thân mãi mê đọc tư liệu mà tiếng bip báo tin nhắn tới không nghe rõ.
Nhân Tử: 'Mẫu đã duyệt xong. Tôi vừa về nhà. Móng tay của cậu hôm qua vẫn chưa cắt'
Hôm kia, Bạch Lạc Nhân đang trên bàn làm việc thì bị Cố Hải kéo ghế đến ngồi cạnh, thực hiện công việc cắt mong tay móng chân theo định kỳ. Người ta đang bận muốn chết mà hắn còn nháo, nhưng nếu từ chối thì cungz không yên đâu nên một tay bấm bàn phím, một tay đưa hắn cắt là xong.
Đúng ra thì hôm qua sẽ đến lượt Bạch Lạc Nhân cắt lại cho Cố Hải, nhưng vì cậu bận lo cho dự án lần này, cứ về nhà là lao đầu vào làm việc nên quên mất.
Hôm nay Cố Hải đi rồi, một mình ngồi trong căn phòng rộng lớn cảm thấy có chút cô đơn, Bạch Lạc Nhân liền nhớ những lúc tên đầu to ấy ở đây hoạt náo, làm cậu điên cả đầu. Lại nhớ đêm hôm kia hắn vừa cắt móng tay cho cậu, nhìn bàn tay mình mà không khỏi áy náy, liền cầm điện thoại nhắn tin xem hắn đã ngủ hay chưa. Kết quả là không thấy hồi âm.Bạch Lạc Nhân nghĩ có thể do đi máy bay làm thân thể Cố Hải mệt mỏi, hắn đã sớm ngủ rồi nên không làm phiền nữa. Cậu ngồi trên bàn làm việc, xem xét lại tất cả quá trình phát triển của dự án một lần nữa, một lúc sau cũng vì khá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Giờ này tên to đầu mới nhìn thấy tin nhắn, biết được bản thân đã hiểu lầm người ta, bèn nhấn nút gọi video.
Điện thoại bên cạnh reo liên hồi làm Bạch Lạc Nhân thức giấc, cậu nửa tỉnh nửa mơ bắt máy. Không thèm cầm điện thoại, cứ để màn hình ngửa lên trần nhà.
"Alo?" - giọng hơi trầm.
Cố Hải nghe ra liền biết ngay: "Bảo bối. Cậu đang ngủ rồi à? Sao tôi không thấy được cậu?"
Lúc này mới hoàn hồn nhận ra giọng nói quen thuộc, quờ quạng cầm điện thoại lên: "Ừm. Đại Hải hả? Cậu sao vẫn chưa ngủ?"
Cố Hải thích nhất là lúc Bạch Lạc Nhân ngủ, cứ như một tiểu hài tử co rút vào lòng hắn. Giờ đây nghe giọng điệu ngái ngủ đáng yêu của đối phương kèm theo bản mặt lim dim mờ mịt, thì tâm tình càng trở nên ôn nhu hơn.
"Vì móng tay tôi vẫn chưa được cắt" - Lý do tuyệt nhiên liên quan.
"Thần kinh"
Vô thức thốt ra câu nói có ý cười, Bạch Lạc Nhân lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Một lúc sau ở phía đầu dây kia phát ra tiếng nói: "Bảo bối. Sao lại ngủ ở đó? Đi qua giường nhanh lên."
Bạch Lạc Nhân cau có vò đầu bức tai, lèm bèm ra một hơi: "Phiền chết đi được, có để tôi ngủ hay không? Cứ nói lung tung bên điện thoại, có tin tôi liền cúp máy?"
"Rồi rồi, cậu cứ ngủ đi. Từ từ mà ngủ" - Cố Hải vội vàng xoa dịu.
Không hiểu tại sao, nhưng lúc này cơ thể Bạch Lạc Nhân bắt đầu động đậy, cậu vô lực nhấc người lên, một tay không quên vồ lấy điện thoại, hướng thẳng ổ chăn mà chui vào.
Cố Hải mỉm cười giảo hoạt. Trong đầu hắn lúc này chỉ là đang chăm chú nghĩ về kế hoạch buổi tối lãng mãn, không biết đến lúc ấy sẽ thế nào. Phải sắp xếp về sớm để chuẩn bị chu đáo mới được.
Thời gian: 10 giờ sáng. Cách ngày kỉ niệm 13 tiếng.
Buổi sáng, sau khi gọi điện thoại đánh thức Bạch Lạc Nhân đi làm thì Cố Hải cũng lập tức đi gặp đối tác bàn thảo.
Nhưng đến nơi thì chỉ có mỗi vị Đối tác A có mặt, Đối tác B vẫn chưa thấy đâu.
"Thật ngại quá. Gia đình ông chủ chúng tôi vừa xảy ra chuyện, mẹ của ông ấy vừa qua đời, hiện tại đang ở quê lo việc hậu sự. Ông chủ gửi lời xin lỗi đến hai vị, nói rằng tối ngày mai sẽ lập tức trở lại thành phố, ngày mốt sẽ có thể đàm phán. Mong hai vị thông cảm cho sự việc không mong muốn này" - vị trợ lý của đối tác B thông báo.
Trong bụng Cố Hải lập tức dấy lên một câu: 'Chết tiệt. Thật biết chọn ngày'
Vị đối tác A vốn là người Triều Tiên, kinh doanh ở đây nên việc đi lại không gì là bất tiện. Chỉ còn Cố Hải, nếu bây giờ đợi đến ngày mốt thì Kỉ Niệm 1 Năm ngày cưới của hắn làm sao?Cố Hải đang trong thời gian suy nghĩ thì vị trợ lý kia lại lên tiếng.
"Cố Tổng, chúng tôi không dám làm phiền thời gian quý báu của anh. Nếu như anh có việc cần giải quyết ở công ty trong nước thì cứ trở về đi, chi phí đi lại chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Rất mong anh thông cảm cho ông chủ chúng tôi"
Cố Hải khách sáo đáp: "Lão phu nhân qua đời, tôi xin thành thật chia buồn. Đương nhiên tôi hoàn toàn thông cảm. Tôi quyết định sẽ quay về nước, ngày mốt sẽ lại bay sang đây. Phiền anh giúp tôi đặt một chiếc vé máy bay"
"Rất sẵn lòng" - vị trợ lý nói rồi liền lấy điện thoại ra liên lạc với hãng hàng không.
Cố Hải nghĩ nếu gọi về báo cho Bạch Lạc Nhân biết thể nào cậu cũng kêu hắn cứ ở lại đợi, kỉ niệm ngày cưới gì đó hoãn một chút cũng không sao. Không cần phải vì chuyện này mà bay đi bay về rất mất thời gian và sức lực. Cho nên Cố Hải tự định đoạt luôn, hắn sẽ quay về cho cậu sự bất ngờ, có bị mắng vài câu cũng coi như lời nói êm tai đi. Hết sức mãn nguyện.
"Cố Tổng. Chuyến bay sớm nhất bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều nay. Chúng tôi sẽ cho xe đưa đón anh ra phi trường. Hành lý không quan trọng anh có thể lưu lại tại khách sạn, chúng tôi chịu trách nhiệm bảo quản. Cần gì anh cứ gọi trực tiếp cho tôi"
Mọi thứ sẵn sàng, cho sự trở lại đầy bất ngờ của Cố Hải.
Thời gian: 12 giờ trưa. Cách ngày kỉ niệm 12 tiếng.
Cố Hải đang ngồi dùng bửa tại nhà hàng của khách sạn, tranh thủ gọi về nhìn mặt vợ một chút.
"Bảo bối cậu đang làm gì đó? Sao không chấp nhận video call?" - hắn phát hiện màn hình bên kia tối đen bèn hỏi.
"Tôi đang ở xưởng. Một chút ra nhà ăn sẽ gọi lại cho cậu" - Bạch Lạc Nhân đang bận rộn quần quật.
Cố Hải ngoan ngoãn ăn cơm, hắn rất cao hứng ăn sạch sẽ những món trên bàn, còn gọi thêm một phần tráng miệng. Trong bụng thầm nghĩ nếu bây giờ được ăn tráng miệng bằng Bạch Bảo Bối thì còn gì bằng.
Nhưng hắn phải kiềm chế, hết sức kiềm chế, đêm kỉ niệm ngày cưới có rất nhiều chuyện cần làm, đợi đến đó tha hồ mà ăn.
Nghĩ như vậy liền ngồi cười ngốc một mình, không ngờ quen nhau lâu năm, cưới nhau cả năm trời rồi mà ái tình trong lòng vẫn còn nóng như vậy, chưa từng có dấu hiệu nguội lạnh.
Điện thoại gọi đến.
"Sao rồi? Bàn thảo ra sao?" - Bạch Lạc Nhân rất quan tâm dự án này.
"Còn một chút vấn đề, đợi chiều nay bàn thêm một chút sẽ xong" - mở to mắt nói dối. Rồi vội vàng đánh trống lãng: "Cậu ăn uống gì chưa?"
"Bây giờ bắt đầu ăn" - đưa muỗng xúc cơm trong bát.
Bạch Lạc Nhân không ra ngoài mà ở lại nhà ăn của xưởng sản xuất cùng ăn cơm với công nhân. Mặc dù là ngồi bàn riêng nhưng cũng vì sự hoà đồng của chủ tịch nên mọi người rất cố gắng làm việc.Nhưng Cố Hải lại đặc biệt lo lắng: "Buổi trưa ăn như thế thì làm sao làm việc? Trong bát có bao nhiêu thức ăn đâu!!!"
"Công nhân ở đây ai cũng ăn như vậy. Đừng quên tôi đã từng là người trong quân đội"
"Nhưng sau khi ăn cậu cần ngủ trưa, ở đó không có chổ ngủ" - rồi ngủ phơi bày ở đó mọi người đều thấy hết của cậu thì làm sao?
"Tôi không ngủ trưa. Tôi dành thời gian đi khảo sát"
Cố Hải lại lèm bèm: "Không ngủ? Vậy chiều cậu sẽ rất buồn ngủ, không thể tập trung"
Bạch Lạc Nhân chán ghét trả lời những câu hỏi này lắm, cậu tự biết lo cho mình, không phải là trẻ em mới lớn. Nên cậu chọn cách đánh trống lãng với Cố Hải: "Tôi không sao đâu. Vậy chiều nay bàn thảo xong thì khi nào cậu về?"
"Chắc là sáng mai. Sáng mai tôi bay chuyến sớm nhất về với cậu. Tối mai chúng ta cùng tham gia tiết mục mà tôi chuẩn bị. Tôi sẽ tặng cho cậu một ngày kỉ niệm thật đáng nhớ" - nói đến đây Cố Hải hưng phấn rần rần lên rồi, hắn mong chờ nét mặt bất ngờ của Bạch Lạc Nhân khi hắn ấn chuông và đứng trước cửa.
"Ừm" - gật gù vài cái rồi tiếp tục ăn.
Thời gian: 4 giờ chiều. Cách ngày kỉ niệm chỉ còn 8 tiếng.
Ở Hải Nhân, Diêm Nhã Tĩnh trong khi vào phòng Cố Hải trình tài liệu cần duyệt thì phát hiện ra một vấn đề. Hợp đồng Cố Hải mang theo bị thiếu phần văn bản rất quan trọng có chữ kí của 3 bên. Nếu thiếu đi phần này không thể bàn thảo lại được. Qui luật của buổi bàn thảo trở lại chính là tất cả công văn thoả thuận trước đó đều phải được trình ra, huỷ bỏ toàn bộ, rồi mới khảo văn bản mới, chữ kí mới. Nay thiếu mất văn bản này thì rắc rối to.
Nghĩ thế cô liền lấy điện thoại ra gọi.
Lúc này Cố Hải đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay: "Alo, Nhã Tĩnh có việc gì?"
"Cố Hải. Anh quên mang theo phần văn bản XYZ rồi. Thiếu nó thì làm sao bàn thảo lại cái mới được?" - Phó tổng vội vã thông báo.
"Vậy sao? Để tôi xem" - Cố Hải một tay nghe điện thoại, một tay mở tập tài liệu bên mình ra kiểm tra - "Đúng là không có. Nhưng không sao, buổi bàn thảo được hoãn đến sáng ngày mốt do mẹ của đối tác B vừa mất sáng nay. Nên tôi..."
Tút tút tút. Điện thoại Cố Hải đã hết pin.
Lúc trưa ăn cơm gọi cho Bạch Lạc Nhân khá lâu đến bây giờ vẫn chưa sạc điện thoại. Ngặt nỗi đồ đạc linh tinh trong vali bao gồm cả sạc điện thoại Cố Hải đều để lại khách sạn, chỉ mang theo những tư liệu quan trọng mà thôi.
Thiết nghĩ cũng thật may mắn, hắn đang sắp bay về nước rồi, về công ty lấy mang sang là được, quá tiện lợi.
Mặt khác.
Diêm Nhã Tĩnh không cho rằng Cố Hải sẽ bay về. Điều này hoàn toàn phi lý. Bình thường thì sẽ nán lại và đợi, cũng không ai nghĩ công việc chỉ bị hoãn một ngày mà phải từ nơi xa xôi bay về nước rồi lại bay đi trong vòng vài tiếng đồng hồ.Vì cô chưa hề biết sự hiện diện của cái gọi là Kỉ Niệm Ngày Cưới của Hải Nhân.
Vì ngày này, Cố Hải có thể bất chấp tất cả.
Cũng do suy nghĩ đó của mình, Diêm Nhã Tĩnh đã liên lạc với người bạn làm tiếp viên hàng không.
"Alo, Bình Bình. Tối nay cậu có quen ai đi chuyến bay sang Triều Tiên không? Tớ muốn nhờ người đó chuyển một văn bản quan trọng giúp mình"
Người bạn này vui vẻ trả lời: "Cậu thật biết chọn người để hỏi đó. Tối nay 10 giờ 30 tớ có chuyến bay đi Triều Tiên. Cậu cần gửi giấy tờ gì à? Vậy thì cứ đến đưa cho tớ nhé"
Diêm Nhã Tĩnh mừng rỡ vô cùng. Chỉ cần nhờ bạn của cô chuyển tập hồ sơ sang đó rồi Cố Hải cho người đến lấy vào ngày mai thế là kịp cho buổi bàn thảo ngày mốt. Quá tuyệt vời.
Thời gian: 21 giờ 30. Cách ngày kỉ niệm 2 tiếng 30 phút.
"Bình Bình. Tớ đang ở cổng, chổ quầy thông tin. Cậu ra lấy giúp tớ có được không? - Diêm Nhã Tĩnh đã đến sân bay.
"Được. Cậu đợi tớ một chút. Tớ sẽ ra ngay"
Trong khi đợi cô bạn tiếp viên hàng không của mình, Diêm Nhã Tĩnh đã rất may mắn gặp phải người cần gặp.
"Nhã Tĩnh. Cô làm gì ở đây?"
"Cố Hải?"
Vừa đáp máy bay, làm xong thủ tục, Cố Hải định bụng sẽ ra quầy thông tin lấy số thứ tự để bắt taxi thì gặp phải Diêm Phó Tổng.
"Anh không phải ở Triều Tiên sao? Tôi còn đang định nhờ bạn mình chuyển tập tài liệu cho anh đây" - cô giơ thứ đang cầm trên tay lên như minh chứng cho lời nói của mình.
"Tôi có việc cần làm nên quay về. Ngày mốt lại bay sang." - Cố Hải bình thản đáp.
Diêm Nhã Tĩnh hơi bất ngờ nhưng không hỏi nhiều: "Vậy anh về nhà sao? Tôi đi xe đến đây, tôi cho anh quá giang"
"Không. Tôi về công ty lấy chút đồ. Cô cho tôi về công ty là được rồi, xe của tôi còn ở đó"
Thời gian: 23 giờ15. Còn 45 phút nữa.
Cố Hải về công ty là để lấy chìa khoá du thuyền. Sau đó sẽ về nhà tạo bất ngờ cho Bạch Lạc Nhân rồi sáng mang đến thẳng du thuyền chuẩn bị, không cần phải quay lên công ty nữa.
"Tôi cũng lên lấy vài bộ hồ sơ. Lúc chiều quên mang về" - Diêm Nhã Tĩnh cũng chợt nhớ có thứ cần lấy trên văn phòng nên cô cùng đi với Cố Hải.
Phòng làm việc của lãnh đạo cấp cao đều ở tầng 11.
Sau khi lấy được chìa khoá thì Cố Hải đi đến hướng thang máy, đồng nghĩa với việc đi ngang phòng làm việc của Diêm Nhã Tĩnh. Thấy cố ấy đang loay hoay tìm kiếm gì đó có vẻ rất khẩn trương, Cố Hải tắp vào hỏi thử: Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
"Cô tìm gì vậy?"
"Tôi nhớ đã để tập hồ sơ ở đây. Tại sao không thấy? Đó là những tài liệu tôi thu thập 6 tháng nay rồi, không thể mất được." - nữ nhân lùng sục tất cả ngăn kéo.
Là bạn bè thì không thể làm lơ đi về được, thuận tiện đi một vòng tìm thử xung quanh: "Cô có chắc là không mang về nhà không?"
"Tôi chắc chắn. Tôi chưa phải lão bà bà đâu. Tư duy sắp xếp của tôi anh không phải là đã trải nghiệm qua rồi sao?" - một chút tự đề cao mình, lại một chút đùa nghịch thư giãn.
Tim kiếm hồi lâu, Cố Hải chợt nghĩ ra điều gì: "Có phải bị rơi xuống gầm tủ không?"
Nói rồi hắn đưa người xuống, áp mặt sát sàn nhà, dùng nửa con mắt nhìn vào nơi chật hẹp: "Tôi thấy rồi. Không biết có phải là nó hay không. Cô giúp tôi tìm một thanh cây đi"
Diêm Nhã Tĩnh loay hoay tìm được một thanh thước dài ngồi xuống đưa cho Cố Hải, cùng hồi hộp quan sát quá trình.
"Lấy được rồi" - Cố Hải khó khăn kéo tay ra mang theo tập hồ sơ xuất hiện.
"Chính là nó. Cám ơn anh, Cố Tổng đại ân nhân." - Diêm Nhã Tĩnh tán thưởng đón nhận. Tập hồ sơ là tâm huyết nhiều tháng trời của cô, tìm được nó cô thật cao hứng.
Cố Hải và Diêm Nhã Tĩnh vui vẻ đứng lên chỉnh đốn quần áo. Ngẩng đầu thì phát hiện một bóng dáng cao lớn đã đứng trước cửa phòng.
"Hai người ở đây đang làm chuyện gì?"
Một ánh mắt hoang mang nhưng vẫn chất chứa tràn đầy nội lực. Bạch Lạc Nhân lúc này đang tìm lý do để biện minh cho sự có mặt của nam nhân kia. Người mà trưa nay còn nói với cậu rằng Ngày Mai Hắn Sẽ Trở Về, Tặng Cậu Một Ngày Kỉ Niệm Đáng Nhớ.