Dáng người hậm hực thoát ra khỏi nhà hàng, đi thẳng về phía đường lớn định bụng đón một chiếc taxi quay về.
Tên Diệp Tuấn Thần đáng ghét. Vô lương tâm. Thì ra ban nãy không phải hẹn đối tác mà đi ăn chơi chốn lầu xanh đồi truỵ nào đó. Trương Đằng không hiểu tại sao lồng ngực cảm thấy hơi khó chịu, cứ ấm ức khôn nguôi. Bị người yêu lừa dối phải chăng sẽ có cảm giác này?
Trong khoảnh khắc giơ tay ra bắt taxi thì bất giác sờ đến bên túi quần.
"Ví tiền của mình đâu?" - cậu loay hoay tìm kiếm - "Không lẽ ban nãy náo loạn một trận ở nhà đã làm rơi ra?"
Lúc này mà đi bộ về thì xa lắm, nhà cậu thuê ở gần công ty. Mà đi tìm tên kia bắt hắn chở về thì mất mặt quá. Không thể được. Làm sao đây? Làm sao đây?
Như mọi người đã biết, Trương Đằng quyết định đến tìm Bạch Lạc Nhân mượn tiền, trên đường đi thì gặp một cơn mưa nên cả người ướt sũng.
Chỉ vậy thôi đó. Không gì ghê gớm hết. Hơn nữa Diệp Tuấn Thần cũng chẳng có phản bội gì ai kia. Cơ bản là do cậu quá nhạy cảm mà thôi.
Diệp Tuấn Thần đi giao tiếp với đối tác đương nhiên là phải vào những chổ ăn chơi. Để chiều lòng những chính khách biến thái thì đừng nói là 'Nam Lầu Xanh', thứ ghê gớm hơn hắn cũng đã trải qua không biết là bao nhiêu lần.
Johny là 'daddy' của nơi đó, quản lý toàn thể đám tiểu mỹ nam. Lúc nãy giữa cuộc vui Diệp Tuấn Thần bỏ về nên các đối tác đương nhiên sốt ruột, dù gì hắn cũng là người chi trả cho đêm hoang lạc này. Cốt yếu Johny gọi đến chỉ muốn thỉnh một câu nói 'mọi người cứ vui chơi đi, tất cả tính vào phần tôi' của Diệp Tuấn Thần mà thôi.
Nhưng chưa gì đã bị Trương Đằng nghe thấy, còn nhanh nhẹn vẽ ra vô số chuyện cẩu huyết trong đầu.
Nào là Diệp Tuấn Thần phản bội mình. Hắn mắc chứng biến thái cuồng dâm cần tìm đến chốn trăng hoa để thoả mãn thú tính. Hơn nữa còn nghĩ đến việc hắn cấu kết với đám người đó lừa gạt trái tim non nớt của cậu.
Thật hết cách.
Mặt khác, Diệp Tuấn Thần cũng chưa phải gọi là hiểu thấu ái nhân của mình cho lắm.
Hắn cho rằng cú điện thoại kia đã phá hỏng mọi thứ. Chắc chắn bây giờ Trương Đằng đang rất tuyệt vọng, tâm hồn mỏng manh của em ấy thể nào cũng đang bị tổn thương đến chết đi được. Chẳng biết phải làm gì ngoài việc lái xe thẳng đến nhà chờ em ấy trở về, trên đường đi thuận tiện nhìn xem có bắt gặp em ấy hay không? Không biết có phải vì đau lòng quá mà quyết định đi bộ về trong thời tiết mưa gió thế này? Diệp Tuấn Thần lo lắng đến khẩn trương.
À há. Người kia hiện tại đang ngồi trên taxi rất thong thả. Số tiền 5000 mượn Bạch Lạc Nhân còn dư khá nhiều nên tiện thể ghé cửa hàng 24 giờ mua vài bịch bánh ăn đỡ đói. Ban nãy chưa ăn được gì đã gặp chuyện bỏ về. Tất cả đều do tên sở khanh kia hại. Trương Đằng bực tức muốn nổ tung lên.
Do tốc độ lái xe rất chậm để tìm người, thời gian Diệp Tuấn Thần đến dưới nhà Trương Đằng vừa đúng lúc chiếc taxi chở người kia dừng lại."Tiểu Đằng" - thấy cậu chui ra từ taxi, nam nhân gọi lớn.
Trương Đằng nhìn thấy hắn liền như chú rùa nhỏ rụt đầu vào taxi lần nữa: "Bác tài, chở tôi đi đi, thoát khỏi tên đó. Hắn biến thái."
Tài xế không biết trời trăng gì cả, nghe cậu thúc giục liền nghe theo lái xe đi. Diệp Tuấn Thần cũng phóng xe rượt theo.
Buổi tối hôm đó, trên con đường quốc lộ, đã diễn ra một màn truy đuổi kịch tính giữa 'Tài Xế Taxi Xui Xẻo' và 'Tình Lang Bị Hiểu Lầm'.
"Cậu trai trẻ, nếu còn tăng tốc nữa tôi sẽ bị cảnh sát phạt đó" - đến lúc cao trào thì tài xế nói.
"Cứu người đi, hắn ta mà bắt được tôi, tôi sẽ bị hắn hại chết đó. Không sao đâu, nếu bị phạt tôi sẽ thanh toán cho ông." - người mà hiện tại trong túi chỉ còn vài ngàn đồng cho biết.
Tài Xế Taxi Xui Xẻo khi không lại dính vào vụ biến thái truy đuổi thế này, bây giờ dừng lại không phải là hại người ta sao? Dù có bị phạt cũng phải cắn răng chịu đựng. Vì sự nghiệp cứu người.
Tình Lang nhấn gas. Tài Xế nhấn gas.
Cảnh sát huýt còi.
'Tài Xế Taxi Xui Xẻo' bị tóm gọn.
Nhưng điều đáng nói hơn cả chính là cảnh sát chỉ nhìn thấy xe đi trước, xe sau được bỏ qua. Suy ra 'Tình Lang Bị Hiểu Lầm' may mắn thoát khỏi.
Diệp Tuấn Thần mỉm cười chiến thắng, tấp xe vào vệ đường chờ cơ hội tóm người. Tất cả cũng là cảnh sát hay, cảnh sát giỏi, đã giúp hắn chặn được chiếc taxi kia lại. Thật không uổng công hắn đóng nhiều tiên thuế như vậy cho nhà nước.
"Sếp à, tôi đang gặp nguy hiểm đó. Anh xem chiếc xe kia bên trong đó có một tên biến thái, ban nãy hắn định sàm sỡ tôi nên tôi mới leo lên taxi nhờ chạy nhanh thoát khỏi hắn." - Trương Đằng gấp rút giải thích với cảnh sát.
Một chiếc Porsche đời mới nhất, bóng loáng như danh tính chủ nhân của nó, nếu nói người ngồi trong xe là Tên Biến Thái thì xã hội nhiều chuyện lạ quá rồi. Nhưng cảnh sát vẫn là làm tốt chức trách, tiến lại gần hỏi chứng minh thư.
"Anh vui lòng xuống xe và cho chúng tôi xem chứng minh thư. Người tên Trương Đằng bên kia nói rằng anh có hành động quấy rối anh ấy."
Diệp Tuấn Thần tiêu sái bước ra khỏi xe. Khí khái sang trọng đĩnh đạc làm loá mắt người khác. Cử chỉ lịch thiệp đưa giấy chứng minh ra: "Thưa sếp, tôi là công dân tuân thủ pháp luật. Cậu Trương là bạn tôi, chúng tôi có một chút hiểu lầm mà thôi."
"Diệp Tuấn Thần" - viên cảnh sát suy ngẫm vài giây - "Chả trách nhìn anh rất quen mặt, anh là chủ tịch Diệp Thị thường xuyên xuất hiện trên tivi. Được rồi không có gì đâu, anh đi đi."
"Sếp cứ làm việc của mình, tôi đứng đây đợi bạn." - Diệp Tổng khách sáo phất tay.
Tài xế taxi lúc này lòng rối như tơ vò: "Sếp à, tôi chỉ nghe lời cậu ấy, cậu ta bảo cậu ta bị truy đuổi, tôi giúp người thôi. Ban nãy sếp cũng thấy anh ta đuổi theo ngay phía sau xe của tôi. Tôi biết mình vượt tốc độ nhưng nếu dừng lại thì cậu trai này gặp nguy hiểm thì làm sao? Sếp thông cảm cho."Cảnh sát cũng rất rối, nhưng quả thật máy bắn tốc độ đã bắn trúng chiếc xe của tài xế taxi. Rõ ràng là vi phạm luật giao thông rồi làm sao nhân nhượng được: "Thôi bây giờ tôi sẽ không bấm bằng lái của anh. Nhưng phải nộp tiền phạt. Tôi ghi biên bản, anh đến trụ sở nộp tiền."
Tài xế lúc này thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng đã có người hứa sẽ thanh toán tiền phạt cho y.
Nhưng người đó lúc này lại có vẻ hơi căng thẳng: "Sếp.. Sếp à.. Tiền phạt... Là bao nhiêu?"
"Chiếu theo luật phải nộp 8000 đồng"
Sét đánh ngang tai rồi. Trong túi còn chưa tới 5000. Tiền phạt lên đến 8000. Trong lúc này vị tài xế kia còn thúc giục.
"Cậu trai trẻ, cậu cho tôi xin tiền phạt lẫn tiền taxi từ nãy đến giờ là 1500 đồng nữa. Vị chi hết thảy là 9500 đồng. Rồi cậu tìm xe khác đi hộ tôi, tôi không dám dính vào những chuyện phiền phức này nữa. Cho tôi lấy tiền rồi về nhà với vợ con."
"À, ừm. Tôi..." - bây giờ không có tiền, phải làm sao?
"Cậu trai trẻ, cậu đừng hù doạ người làm công này chứ. Cậu đừng nói là cậu không có tiền nha." - gả tài xế hết sức căng thẳng, càng hỏi dồn dập hơn.
Trương Đằng bối rối cấu xé vạt áo, đến mức không còn cách giải quyết liền nói: "Anh đợi tôi một chút."
Nói rồi cậu bộ dạng không tình nguyện bước chân đi đến chổ Diệp Tuấn Thần. Hắn tưởng cứ đợi cảnh sát giải quyết xong chuyện sẽ qua kéo người về, không ngờ Trương Đằng lại chủ động đến tìm hắn. Lời quá rồi.
"Cưng à, theo anh về đi." - vẻ mặt thoả mãn không giấu được ý cười.
Trương Đằng mắt không dám nhìn thẳng: "Cho tôi mượn 9500 đồng đưa tài xế. Tôi hại người ta phải chịu phạt. Ví của tôi rơi ở nhà rồi. Về đến lập tức trả lại cho anh."
Hoá ra là thế. Diệp Tuấn Thần định đưa tay lên vuốt ve mặt tiểu gia hoả nhà hắn nhưng bị đẩy ra. Trước sự cự tuyệt của đối phương, nam nhân vẫn rộng lượng nói: "Nếu không phải anh đuổi theo thì anh ta cũng không bị cảnh sát bắt. Phần tiền này cứ để anh trả." - đột nhiên hắn đưa mắt suy nghĩ tầm 2 giây rồi nói móc ví ra cầm 10000 đưa cho Trương Đằng - "Em đến đưa cho tài xế đi. Anh ở đây chờ em. Nếu anh tự mình đến đó đưa thể nào em cũng chạy mất."
Đúng là gian thương. Làm việc gì cũng tính toán kĩ như vậy.
Trương Đằng xấu hổ muốn chết cầm tiền đến giải quyết ổn thoả với tài xế taxi, còn lịch sự xin lỗi người ta hết lời. Bộ dạng bối rối ấy thật đáng yêu, thật thuần khiết, đây cũng là điểm khiến Diệp Tuấn Thần dứt mãi không được, nặng lời không xong.
Diệp Tuấn Thần thong thả tựa lưng vào xe thưởng thức, mỹ mãn mà cảm nhận hương vị 'có người yêu' vừa xinh đẹp, lại vừa trong trắng, ngây thơ. Từ trước đến nay trải qua không biết bao nhiêu là phong trần tình trường, hắn vẫn chưa lần nào được trải nghiệm cảm giác khoan khoái như bây giờ. Cuộc sống sao bỗng dưng trở nên có ý nghĩa. Thật là rất có ý nghĩa.Trương Đằng thui thủi quay lại đứng trước mặt Diệp Tuấn Thần. Tiểu tình nhân bộ mặt thảm thương chỉ biết cúi đầu nhìn xuống mặt đất làm người ta không nở mà đưa tay nâng cằm cậu lên.
"Em như vậy thật quyến rũ. Chúng ta về nhà anh đi."
Người nào đó bây giờ đang bình tĩnh suy nghĩ: 'Ủa? Lý do gì lại phải nghe lời hắn? Không phải hắn lừa mình đi trăng hoa sao? Hà cớ gì phải đứng đây?'
Nghĩ thông rồi trực tiếp quay người về hướng khác đi luôn.
Diệp Tuấn Thần không kịp phản ứng, tiểu tình nhân vừa mới ngoan ngoãn đứng ở đây tại sao lại bỏ đi? Tâm trạng khó nắm bắt đến vậy? Không nghĩ nhiều nữa, đuổi theo thôi.
"Tiểu Đằng. Em nghe anh nói" - đuổi kịp đến kéo tay người lại. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Không. Tôi không nghe." - cậu đưa hai tay lên che đi lỗ tai của mình. Hành động vô nghĩa nhất từ trước đến nay mà ai cũng hay làm. Vì dù có che vẫn nghe được hết thảy.
"Đó chỉ là buổi gặp mặt các chính khách thôi. Bọn họ muốn đi đâu anh phải chiều theo đó. Lúc nhập tiệc thì em gọi điện đến, anh sợ em gặp chuyện gì nên gấp rút bỏ về. Bọn họ cử Johny gọi đến mời mọc, cốt yếu là muốn hỏi tiền có phải do anh trả hay không thôi." - Diệp Tuấn Thần vừa đưa song song đuổi theo Trương Đằng, vừa giải thích cặn kẽ.
Trương Đằng nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, bước đi dần chậm lại, xoay qua hỏi: "Nhưng chổ đó là nơi phức tạp thế nào chứ. Anh lại đến đó thường xuyên như vậy. Chắc chắn là đã quen mặt hết đám mỹ nam trong đó."
Diệp Tuấn Thần thuận thế kéo người yêu vào lòng, ôm thật chặc: "Dù anh có như thế nào đi chăng nữa thì đều là chuyện trước kia. Tiểu Đằng, sự xuất hiện của em có thể khiến một con người truỵ lạc như anh trở về chính đạo. Toàn tâm toàn ý yêu thương em. Em không thấy như vậy đáng vui mừng hơn là đau lòng sao?"
Thì Trương Đằng cũng đang hả dạ hết biết. Nam nhân nói được nhưng lời này thì chắc chắn hắn cũng rất xem trọng cậu.
"Anh đáng ghét. Anh làm em đau lòng như vậy. Tại sao không tâm sự cho em nghe, tại sao lại giấu em những sinh hoạt đó của anh. Em ghét anh." - cậu vùi vào ngực nam nhân mà làm nũng.
Người kia cũng dịu dàng xoa lưng: "Anh biết rồi, là do anh thiếu sót. Chúng ta vừa mới quen nhau, còn rất nhiều thời gian. Anh hứa mỗi lần có thời gian rãnh đến với em sẽ tâm sự thật nhiều điều. Không để em hiểu lầm rồi đau lòng nữa. Là lỗi của anh. Em có thể trừng phạt thế nào tuỳ ý em. Được chưa bảo bối?"
Thế rồi Trương Đằng theo Diệp Tuấn Thần về nhà. Khi cả hai đang làm loại chuyện hoan lạc kia thì Diệp Tuấn Thần phát hiện ra thân thể của Trương Đằng hơi khác lạ. Toàn thân vô lực, lại còn nóng ran lên.
"Cưng à, em làm sao vậy? Không khoẻ đúng không?" - nam nhân đang ra vào từ phía sau đột nhiên ngưng lại khi cảm thấy nhiệt độ trên eo cậu."Em... Em không rõ nữa. Nhưng hiện tại em thấy mắt mình mờ cả rồi." - Trương Đằng thì thào nói.
Diệp Tuấn Thần lập tức lật người tiểu tình nhân lại, sờ trán cậu: "Nóng quá. Bảo bối, em sốt rồi."
"Nhưng không phải... Chúng ta đang làm chuyện đó ư?" - bệnh xì khói vẫn còn hỏi được câu này.
Diệp Tuấn Thần bế cậu vào phòng tắm, mở nước ở nhiệt độ ấm, nhẹ nhàng tẩy rửa cho cậu. Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết quý trọng cơ thể của một người. Thấy Trương Đằng phát sốt, hắn không nỡ làm cậu mệt mỏi thêm, kể cả dục vọng cũng tự mình dập tắt. Không nghĩ ngợi nhiều, quan trọng là ái nhân không sao.
"Thần ca..." - trong cơn nửa tỉnh nửa mê Trương Đằng mấp máy đôi môi mỏng.
Diệp Tuấn Thần ở cạnh chịu đựng không được bèn hôn lên khoé môi ấy một cách rất nhẹ nhàng: "Anh ở đây."
"Em thèm ăn canh gà ở Nhật Thạch" - hoá ra gọi tên người là vì ham ăn !!!
Diệp Tuấn Thần không nói nên lời chỉ biết cười khổ: "Tiểu gia hoả, anh sợ em rồi. Ngày mai anh sẽ mua cho em. Ngày mai nghỉ làm một hôm đi. Anh giúp em xin nghỉ. Dưỡng bệnh cho tốt."