Hôm nay là ngày toà nhà bên cạnh Hải Nhân được đưa vào hoạt động, đồng thời thì cả gia đình Bạch Hán Kỳ cũng đã dọn về nơi ở mới. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân dự định tan sở sẽ ghé thăm ba Bạch nhưng đột nhiên có một sự việc ngoài ý muốn phát sinh.
Phòng kinh doanh bị làm loạn.
Không biết lý do tại sao gần đây phòng kinh doanh rất hay gặp trục trặc, làm việc gì cũng không được suông sẻ, nhất là vào một tuần trở lại đây. Chính trưởng phòng cũng không biết làm sao giải quyết, cứ như có ai đó âm thầm đâm gỡ mất một mạch điện nhỏ trên cả hệ thống, làm mọi người hoang mang không biết vấn đề xảy ra từ đâu và phải giải quyết như thế nào.
Đến bước đường cùng, trưởng phòng kinh doanh phải tìm đến Cố Hải nhận khuyết điểm.
"Cố Tổng, tôi thành thật xin lỗi nhưng tôi cảm thấy mình rất bất tài." - Trưởng phòng Lưu ngại ngùng nói.
Đối với Cố Hải thì từ trước đến nay phòng kinh doanh hoạt động rất tốt, Lưu Thư được tuyển vào từ 3 năm trước và cô là một trường phòng xuất sắc, chưa từng có vấn đề gì không giải quyết qua. Nhưng hôm nay cô lại mạo muội đến gặp Cố Hải, khẳng định có việc quan trọng.
Cố Hải chưa từng đánh giá thấp Lưu Thư: "Tại sao cô lại nói vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Một tuần nay bất kể là chuyện lớn nhỏ trong phòng tôi đều không thể giải quyết ổn thoả. Cứ xong một việc lại đến một việc khác. Giải quyết ổn việc này quay trở lại thì việc trước đó tiếp tục hỏng lần nữa. Tôi nghĩ nát óc vẫn không hiểu nguyên nhân từ đâu, chỉ còn biết trách bản thân bất tài. Cố Tổng, lần này tôi đến gặp anh là để cầu cứu, hãy giúp tôi giải quyết mớ hỗn độn ở phòng kinh doanh. Chỉ cần anh chỉ cho tôi chổ sai, tôi có từ chức cũng cam lòng."
Lưu Thư rất bất lực, hơn hết là cô thất vọng về bản thân mình. Từ trước đến nay cô luôn mạnh mẽ đứng lên từ những kinh nghiệm sai lầm rút ra ở quá khứ, nhưng lần này thì lại không hiểu mình sai ở đâu?
"Được rồi. Tôi thử xem sao." - Cố Hải thừa biết chuyện không đơn giản, lập tức đồng ý cùng Lưu Thư tìm ra nguyên nhân.
Chủ tịch đại giá quang lâm, tất cả nhân viên phòng kinh doanh đều đứng dậy chào hỏi. Riêng một người thì rất thờ ơ. Vũ Phỉ Du.
"Ô, Cố Tổng" - đợi khi Cố Hải tiến đến sát bàn làm việc của hắn thì hắn mới giả vờ hoảng hốt đứng dậy - "Thật ngại quá, công việc đang rối ren, tôi chỉ tập trung làm việc không chú tâm việc anh đến. Thành thật xin lỗi."
Cố Hải không nói gì, chỉ gật đầu với hắn một cái rồi bước vào phòng Lưu Thư.
"Cô một lượt tóm tắt công việc của một tuần nay cho tôi nghe. Bắt đầu từ lúc xảy ra vấn đề."
Lưu Thư trình tự báo cáo, suốt thời gian đó còn trưng ra những dẫn chứng cụ thể sự việc. Đại khái là có một đơn hàng từ Thâm Quyến cần thảo luận, cô đã phân công hoàn tất sau cùng lại báo là hợp đồng sai. Lưu Thư cho nhân viên xử lý lại hợp đồng thì đối tác lại bận.
Sau đó lại có hợp đồng tại Quảng Châu, lần này đích thân cô soạn văn bản, trợ lý đưa đến bên đối tác thì lại bị trả về với lý do vài mục bị thiếu sót điều kiện. Nhưng trong khi file gốc lại hoàn toàn đầy đủ.Cứ thế hết việc này đến việc kia. Cứ lỡ nhỡ không đâu vào đâu. Lưu Thư bị quay mồng mồng chẳng có thời gian tập trung vào việc gì.
Cố Hải bình tâm xem xét một hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa ra kết luận: "Cách cô làm không sai. Chỉ là dùng người sai mà thôi."
"Ý Cố Tổng là?" - Lưu Thư không hiểu.
"Lần này cô đích thân làm tất cả mọi việc xem thế nào? Từ soạn hợp đồng đến đưa cho đối tác, không để người thứ ba xen vào. Tôi không nghi ngờ trợ lý của cô nhưng chúng ta không thể loại trừ trường hợp nào. Tất cả đều phải thử qua." - Cố Hải tận tình hướng dẫn.
"Tôi hiểu rồi, Cố Tổng."
Nói rồi Lưu Thư nghiêm chỉnh làm theo, chuyên môn của cô ấy rất cao nên công việc được tiến hành khá nhanh chóng. Dù bên ngoài có rất nhiều nhân viên réo gọi nhưng Lưu Thư vẫn bảo họ kiên nhẫn đợi cô tập trung xử lý việc này rồi tính sau.
Đến giờ trưa, Bạch Lạc Nhân sang tìm Cố Hải, mở cửa phòng thì thấy hắn biến đâu mất, bèn lấy điện thoại ra gọi.
"Cậu đang ở đâu đấy?"
"Tôi đang ở phòng kinh doanh, có việc rối rắm ở đây, cậu đến chờ tôi một chút." - Cố Hải trả lời.
Bạch Lạc Nhân xuống tầng, nom từ xa thấy Cố Hải đang trong phòng Lưu Thư, còn rất chăm chú xem tài liệu, Lưu Thư bên cạnh thì hì hục đánh máy, scan hình ảnh. Sự việc nghiêm trọng lắm à?
Lúc Bạch Lạc Nhân mở cửa vào thì cũng vừa lúc Lưu Thư ôm tập tài liệu vừa mới chuẩn bị bước ra ngoài: "Bạch Tổng hảo, tôi đi trước đây. Cố Tổng, có vấn đề gì tôi sẽ gọi báo anh biết."
Người rời đi, Bạch Lạc Nhân tiến đến Cố Hải: "Có việc gì vậy?"
"Có ai đó đang gây rối ở phòng kinh doanh, công việc bị can thiệp giữa chừng gây nên rối loạn. Lưu Thư không giải quyết được nên tìm tôi cầu cứu." - Cố Hải vừa giải thích, vừa lật lật tài liệu.
"Nghiêm trọng như vậy? Cô ấy từ trước đến nay làm việc rất ổn mà?" - Bạch Lạc Nhân chau mày thắc mắc.
"Ừ. Nhưng lần này kẻ gấy rối cũng không đơn giản" - Cố Hải dừng lại một chút: "Là Vũ Phỉ Du."
"Là hắn? Vậy sao cậu không ra nói thẳng?"
Cố Hải dừng lại đưa mắt qua nhìn Bạch Lạc Nhân đầy ưa chuộng: "Bảo bối à, quả thật bản tính quân nhân của cậu vẫn còn nha. Không có chứng cứ thì chúng ta làm gì được đây?
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ lại cũng đúng, bây giờ đường đột ra vạch trần tên đó thì giống như làm trò hề cho thiên hạ vậy.
"Thế cậu định thế nào?"
"Tôi kêu cô ấy tự thân giải quyết tất cả rồi, chắc chắn hắn sẽ tìm cách phá hoại. Càng thắt chặc vòng vây, hắn càng khó khăn để ra tay. Trong lúc khó khăn sẽ sơ hở. Cậu cứ đợi cùng tôi đi." - kéo tay người kia lại ngồi bên cạnh.
"Không ăm cơm à?" - Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Quên mất, cậu đói chưa?" - hắn quên thật."Cậu làm việc đi, tôi tự xuống căn tin ăn cũng được." - chứng tỏ là đói rồi.
Cố Hải xua tay: "Không không, qua nhà hàng bên đường đi, lần nào cậu ăn cơm căn tin buổi tối bụng đều khó chịu."
Nói rồi sắp xếp mớ giấy tờ lại rồi cùng Bạch Lạc Nhân rời khỏi.
Trong nhà hàng, lúc chờ món thì họ tranh thủ nói chuyện phiếm với nhau. Mục đích ai kia là muốn hỏi thử: "Cậu làm sao biết người đó là Vũ Phỉ Du?"
Cố Hải nhún vai: "Trực giác"
Bạch Lạc Nhân không mấy hiểu, cậu biết Cố Hải rất tinh ranh, phán đoán chuẩn xác, nhưng dựa vào điểm gì để y đoán ra được thì quả thật Bạch Lạc Nhân không biết. Đành cúi mặt suy nghĩ hồi lâu.
Cố Hải trông thấy bộ dạng muốn hỏi cũng không hỏi được của vợ mình thì cười một cái rồi nói: "Kinh doanh rất đau đầu, có những chuyện ngoài mặt trông thấy như thế nhưng không hẳn là thế. Cậu chưa quen, từ từ sẽ quen. Về việc Vũ Phỉ Du, tôi cho người điều tra thì cậu ta chính là con trai trưởng của tập đoàn Vũ Thị, đường đột vào công ty chúng ta xin làm nhân viên phòng kinh doanh. Nếu không phải y muốn phá hoại, ăn cắp tư liệu hay ly gián thì chắc chắn là không có nguyên nhân khác."
"Cũng có thể là yêu tôi" - Bạch Ngạo Kiều hất cằm lên phỏng đoán.
Cố Hải hung hăn nắm lấy chiếc cằm cao ngạo kia, nghiến răng đáp: "Cậu cẩn thận mồm miệng, không chừng sáng mai không thể xuống giường đi làm đấy."
Bạch Lạc Nhân kéo cằm mình ra khỏi tay người: "Thì nếu không phải các lý do trên thì chỉ còn có khả năng hắn đã phải lòng ai đó tỏng công ty, nhưng nếu như vậy thì sẽ không phá hoại"
"Ừ. Cho nên tôi nghĩ hắn là thuộc phạm trù kẻ xấu nhiều hơn, tốt nhất hãy để tôi nắm được sơ hở."
Đúng lúc này, điện thoại Cố Hải vang lên.
Là Lưu Thư: "Cố Tổng, tôi đã đến và đưa hồ sơ tận tay trợ lý của đối tác, tuyệt đối không qua tay người ngoài. Khi nào có kết quả tôi sẽ báo với anh.
"Tốt. Cô nghỉ ngơi một chút đi." - nói rồi Cố Hải cúp máy.
Tên này là một gã tổng tài rất được yêu mến. Thật vậy, nếu so ra với thời đi học thì Cố Hải bây giờ là một người đàn ông lý tưởng đối với các cô gái đi ngang đời y. Vì lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Cố Hải biến mình thành dạng thương nhân lúc nào cũng lịch thiệp, khả năng giao tiếp đạt đến mức uyển chuyển khéo léo. Đối với nhân viên trong công ty, hầu như chưa ai một lần tỏ ý không tôn trọng chủ tịch của mình, một chút không phục cũng không hề có. Cố Hải hoà nhã một cách rất vừa phải, nghiêm nghị chuẩn mực, quan tâm khi cần, quả thật khiến nhân viên không khỏi ghi lòng tạc dạ một lãnh đạo tận tâm.
Bạch Lạc Nhân nghe xong cuộc đối thoại thì trong lòng có chút tư vị: "Cô ấy... làm việc trong phòng kinh doanh lâu rồi. Đúng không?"
"Ừm." - Ăn một miếng thức ăn. Cố Hải rất thản nhiên. Vì hắn có nghĩ gì đâu? Giao tiếp thôi mà.
"Vậy, hai người cũng nhiều lần cùng nhau giải quyết vấn đề hả?" - lại những câu hỏi đầy mùi dấm.Cố Hải nheo mắt suy nghĩ hai giây: "Không nhiều lắm, năng lực cô ấy rất tốt, vài vấn đề cực kỳ nan giải thì mới đến hỏi tôi thôi."
"Cậu đánh giá cô ấy khá cao đó chứ?" - thờ ơ hỏi thêm một câu.
"Ừ. Cô ấy là người tốt."
Bạch Lạc Nhân cắn nhẹ môi một cái, cử chỉ này không quá dễ thấy, chỉ là cậu đột nhiên không thể kiềm chế thôi.
Nam nhân nhà mình quá được ưa chuộng, không hiểu tại sao nhưng các cô gái trong công ty có xu hướng ngại ngùng đối với Bạch Tổng. Một phần các cô cho rằng Bạch Tổng hơi lạnh lùng, khó gần, lúc nào cũng rất uy nghiêm, mặt khác cũng bởi vì thường nghe Cố Hải gọi cậu là bảo bối nên tự mình suy ra được trong chuyện kia cậu ở vị trí nào , vì thế càng không dám tiếp xúc hay lã lướt trước mặt.
Ngược lại, Cố Hải được quần chúng đánh giá là rất nam tính, rất bản lĩnh. Đúng là hưởng hết oai phong. Bạch Lạc Nhân cũng là đàn ông, bị coi nhẹ như thế thì còn gì là mặt mũi? Hôm nay lại nghe tên kia đối đãi mềm mại với nữ nhân, khó tránh tự mình ăn giấm. Suốt buổi không thèm nói gì chỉ cắm cúi ăn.
"Cậu sao đấy?" - Cố Đần hỏi han.
Thực sự Bạch Lạc Nhân không giận hắn, hắn có làm gì đâu. Trong lòng có chút tư vị thì không nên trút giận vào người khác, không nên, không nên.
Nghĩa thế liền cười nhạt một cái: "Không có gì. Tối nay ba gọi chúng ta đến ăn cơm mừng nhà mới. Tan sở tôi đợi cậu ở bãi xe."
Cố Hải suốt buổi vẫn ở phòng kinh doanh, giúp đỡ Lưu Thư giải quyết những công việc tồn đọng, có lãnh đạo như thế thì ai mà không ngưỡng mộ.
Đến gần giờ tan tầm, các cô gái bên ngoài tranh thủ thì thầm với nhau: "Xem kìa, cô xem kìa, Cố Tổng ở trong đó giúp trưởng phòng Lưu cả ngày hôm nay rồi."
"Đúng đó. Một người đàn ông như Cố Tổng mà lại.... Thật uổng phí."
"Tôi không biết nhưng tôi cảm thấy Cố Tổng vẫn có khí chất chất nam tử hán lắm. Người ta nằm trên mà, bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại yêu phụ nữ đó."
"Tôi không ngại đâu"
"Đúng. Tôi cũng không ngại. Cố Tổng là người rất tốt."
Bạch Lạc Nhân cũng là người rất tốt vậy! Nhưng sau khi vào công ty thì luôn nghe phải những lời lẽ thế này. Lẳng lặng đợi bọn họ nói xong thì mới rời khỏi.
Vốn muốn cùng Cố Hải đi lấy xe, nhưng tình cảnh như thế thì không tiện bước vào trong nên đành xuống nhà xe đợi. Một lúc thì nhận được điện thoại:
"Alo Nhân Tử, cậu đang ở đâu? Có thể lên phòng kinh doanh đợi tôi một chút không? Tôi vẫn còn vài việc" - là Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân chậm một nhịp rồi đáp: "Vậy tôi lái xe đến nhà ba trước, dù gì Thím Trâu cũng nấu cơm cả rồi, một chút cậu xong việc thì đến sau"
"Vậy cậu nhớ đợi tôi đến." - Cố Hải có vẻ thật sự bận rộn.
Bạch Lạc Nhân một mình lái xe đến nhà mới của Bạch Hán Kỳ, cả gia đình đã quây quần đợi đôi phu phu. Nghe qua con trai mình nói Cố Hải đang lỡ việc nên một lát sẽ tới sau thì cả nhà cũng rất thông cảm.
Sau khi ăn cơm xong thì Cố Hải vẫn chưa đến. Thím Trâu chu đáo dành phần riêng cho hắn trong bếp, định bụng đợi hắn đến rồi hâm nóng lại. Làm việc thì chắc chưa ăn gì đâu.
Trong lúc đó, hai cha con họ Bạch ngồi ở sofa xem thời sự. Nhưng tâm trí Bạch Lạc Nhân thì chẳng tập trung gì vào thế giới đang xoay chuyển ra sao, chỉ một mình thả lòng vào không trung vô định.
Trông thấy tiểu hài tử thơ thẩn, Bạch Hán Kỳ quan tâm hỏi han: "Con có việc gì vậy?"
Bạch Lạc Nhân thở ra một hơi, xoay qua nhìn thẳng cha mình, dù gì trên đời này ngoài Cố Hải, cậu chỉ còn có thể tin duy nhất một mình ông:
"Ba. Nếu như một ngày nào đó Đại Hải trở về thích nữ nhân thì thế nào?"