Cửa phòng thô bạo đóng lại, bấm khoá, mặc kệ ai kia đang cào cấu bên ngoài.
"Bảo bối, cho tôi vào đi. Tôi không biết làm cách nào để cậu đi cùng nên mới..... Bảo bối, xin lỗi cậu. Cho tôi vào đi." - Cố Nài Nỉ.
Trong phòng đột nhiên có tiếng vọng ra: "Không đi đâu nữa hết. Hư tình giả ý. Cút."
Cố Hải không biết làm sao, bèn đi ra ngoài sân vườn gọi điện thoại cho nhân vật thần bí.
"Đã làm rồi. Đồng ý đi. Nhưng bây giờ lại giận. Đúng đúng. Giờ phải làm sao?"
Bên kia hỏi lại điều gì đó, Cố Hải xụ mặt thừa nhận
"Vì cao hứng nên đã để lộ ra một chút. Không ngờ cậu ta tinh ý như vậy."
Đúng rồi. Chỉ để lộ một chút.
Người bí ẩn lại nói điều gì đó, Cố Hải chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù đáp: "Như vậy sao? Được. Được. Tôi sẽ làm theo."
Nói xong định bụng quay vào thực hiện kế hoạch mờ ám, nhưng không ngờ vừa xoay lại đã đụng phải người kia.
"Cậu vừa nói chuyện với ai?" - nhãn đường Bạch Lạc Nhân đen thui.
"A... Không có ai, là Tiểu Đằng. Cậu ta hỏi tôi vài việc trong công ty đó mà" - Cố Hải nói dối với gương mặt rất đần.
"Đưa điện thoại tôi xem." - xoè bàn tay ra chìa về phía Cố Hải.
Cố Hải chột dạ giấu điện thoại sau xuống mép quần: "Không có gì thật mà. Ngoài đây gió lớn lắm, chúng ta vào phòng ngủ thôi."
"Không có gì tại sao không đưa? Bây giờ cậu đưa hay là không?" - đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tên dối trá trước mặt.
Cố Hải vẫn nổ lực che giấu: "Bảo bối, cậu đừng nghĩ gì bậy, không có gì mà. Đi, cùng tôi vào nhà."
"Buông ra" - hất cánh tay đang khoác tay mình - "Cậu không muốn tôi không ép nữa. Miễn là đừng chạm vào tôi."
Lạnh lùng quay lưng đi.
Chết ! Lại chọc vợ giận rồi. Không được, không được. Chạy theo kéo lại. Chìa điện thoại ra.
"Này này, tôi đưa, tôi đưa."
"Tôi quay đi. Cậu cũng đủ thời gian xoá hết bằng chứng. Từ bây giờ thì đừng nổ lực làm gì nữa. Muộn rồi."
Bóng lưng cô độc trở về phòng ngủ. Cố Hải chỉ biết đứng lặng ở đó. Tại sao lại thành ra như vậy chứ?
Cơ bản là Bạch Lạc Nhân nghe thấy tất cả, cũng hiểu được là tên kia chỉ là đang hợp tác với ai đó đối phó cậu. Nhưng vì thái độ che giấu của hắn mà không thể chấp nhận được. Phải giận một trận ra hồn cho biết mặt.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hải thức dậy từ ghế sofa, toàn thân đau nhức vì ngủ không quen, lại không có vợ bên cạnh, quả thật là một đêm khó khăn mà.
Hắn vừa dậy đã lao vào vệ sinh cá nhân sau đó chuẩn bị bửa sáng cho Bạch Lạc Nhân, còn dụng tâm nấu thêm hai món nữa nhằm mua chuộc dạ dày nhạy cảm của vợ khó tính, cũng có thể vì thế mà được tha thứ chăng?!Không ngờ Bạch Lạc Nhân nhìn một cái cũng không nhìn đã đi thẳng ra khỏi nhà, xuống lái xe của mình đi đến công ty.
Cố Đáng Thương ở lại một mình với bàn thức ăn, hắn không muốn như vậy mà. Hắn chỉ muốn vợ đi nghỉ cùng mình, muốn thể hiện cử chỉ yêu thương trước mặt nhiều người, muốn làm tình trong phòng nhìn ra khung cảnh tuyết rơi, muốn trầm mình trong bồn nước nóng cạnh bên là ái nhân đầu ấp tay gối.
Ước muốn đơn giản vậy thôi mà ông trời cũng không giúp hắn. Tất cả tội lỗi hắn đổ hết lên vai ông trời.
Rốt cuộc Cố Hải cũng không ăn, cất tất cả vào tủ lạnh rồi đi làm. Hắn buồn lắm, lúc nào cũng để tâm trí ở phòng bên cạnh, muốn mở cửa vào cũng không dám mạnh tay, vì biết người kia có thể vì thế mà thêm cơn tức giận.
Cuối cùng hắn quyết định gọi Trương Đằng vào.
"Sao? Giận nhau? Lại liên quan đến chuyến đi cùng Diệp Thị đúng chứ?" - Tiểu Đằng vẻ mặt nghiêm chỉnh.
"Tại sao cậu lại biết?"
Tiểu Đằng đưa chiếc cằm nhỏ nhếch lên một nhịp: "Đương nhiên rồi, không vì chuyện này thì vì chuyện nào chứ? Anh bị giận cũng đúng lắm, chỉ vì chuyến đi đó mà làm Nhân ca buồn, anh ấy chưa bỏ mặc anh luôn là may rồi."
"Giờ thì cậu ấy có khác gì là đang bỏ mặc tôi đâu" - Cố Thở Dài.
Trông thấy biểu tình tội nghiệp của Cố Hải thì Trương Đằng đến gần vỗ vỗ vào vai hắn an ủi: "Thôi được rồi, em sẽ qua đó thăm dò giúp anh. Anh cứ ở đây chờ tin đi."
Nói rồi một mạch di chuyển sang phòng Bạch Tổng.
"Nhân ca."
"Có chuyện gì?" - Bạch Lạnh Lùng
"Anh và Hải ca đang giận nhau à?" - Tiểu Trương hỏi rõ.
Bạch Lạc Nhân đưa mắt lên nhìn y: "Tên kia lại lắm mồm với cậu?"
"Không. Chỉ vì em thấy thái độ của hai người hơi lạ thôi." - nói dối không chớp mắt.
"Sáng nay tôi đến công ty cậu còn chưa đến. Cậu thấy thái độ tôi lạ khi nào vậy trợ lý Trương?"
Trương Đằng cứng đờ vài giây rồi mới lắp bắp đáp:
"Ơ... Thì... Thì Hải ca đến một mình, bình thường hai người luôn đi chung với nhau. Hôm nay mỗi người mỗi hướng đương nhiên là lạ rồi."
"Dù như thế nào cũng không liên quan đến cậu. Công việc của cậu rãnh rỗi lắm sao? Có cần tôi giao thêm vài dự án không?" - sử dụng quyền chủ tịch tối thượng.
"Không. Không. Không. Em còn nhiều việc dữ lắm. Thôi em ra ngoài làm đây."
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Đúng là người đang bực tức thì không thể chọc vào được. Xém chút đã chuốc hoạ vào thân.
Trở về phòng Cố Tổng với nét mặt bí xị: "Anh ấy rất tức giận, không để cho em nói lời nào thì đã cảnh cáo em đừng lắm chuyện xen vào nữa. Em nghĩ lần này anh phải tự lực cánh sinh thôi. Chúc anh may mắn." - phủi đút ra đi.Cố Hải một mình ngồi trong phòng đờ đẫn, bây giờ phải làm sao? Gọi cho người bí ẩn. Đúng rồi!
"Hả. Nói cái gì? Không thể giúp!!! Ban đầu nói là có chuyện cứ hỏi nhưng bây giờ lại bảo không thể giúp nữa! Làm ơn đi tình hình đang cấp bách dữ lắm. Cậu ấy đến nhìn còn không thèm nhìn.... Này, này. Alo. Alo."
Quân sư bỏ chạy? Gây ra mớ hộn độn này rồi bỏ chạy? Vứt Cố Hải ở lại với cơn thịnh nộ của Bạch Lạc Nhân.
Quá thê thảm rồi.
Buổi trưa, Cố Tổng mặt dầy qua gõ cửa phòng Bạch Tổng, thò chưa được nửa bản mặt vào đã bị người kia quẳng cho một câu:
"Việc công mời vào. Việc riêng thì miễn. Trưa nay ăn cơm căn tin."
Thôi xong.
Cố Hải biết nếu đường đột xông tới thì Bạch Lạc Nhân sẽ bỏ đi, thế nào vẫn không giữ được người, bèn ngoan ngoãn chui trở ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Buổi trưa hôm đó Cố Hải không ăn cơm, hắn ngồi tại bàn làm việc vò đầu bức tóc một hơi không biết nên xin lỗi thế nào. Làm theo cách cũ chắc chắn không được rồi, Bạch Lạc Nhân sẽ bỏ mặc hắn. Vậy chèn ép cưỡng bức thì sao? Không được. Vợ hắn thích nhu không thích cương. Vậy rốt cuộc thế nào? Ai cũng bỏ đi, còn lại mỗi hắn.
Mặc kệ các người. Vợ tôi, tự tôi dỗ.
Buổi chiều tan ca, Cố Hải tranh thủ lái xe đi ngoại thành, chổ bán tàu hủ tứ xuyên mà Bạch Lạc Nhân thích ăn nhất mua về hòng vỗ dành vợ.
Ngặt nỗi hôm nay con đường này sửa chửa, xe không đi vào trong thôn được. Cố Hải đánh bạo, xuống xe lội bộ một quãng xa cả cây số chỉ để mua một phần tàu hủ nóng.
"Bác ơi cho cháu một đĩa tàu hủ tứ xuyên mang về"
"A là cậu, hôm nay bạn cậu không đến cùng à?" - một ông bác lớn tuổi, vẻ mặt phúc hậu.
Cố Hải cười: "Hôm nay chỉ có mình cháu thôi, cậu ấy thích nhất là ăn ở đây, nên cháu đến mua về cho cậu ấy."
Ông bác đưa tay thoăn thoát đảo món ăn trong chảo, món ăn nhanh chóng được đóng gói kĩ lưỡng rồi trao qua tay Cố Hải. Trước khi cáo từ ông bác còn không quên dặn dò: "Cậu nhanh chân đi trời sắp mưa rồi, đoạn đường này đang sửa mưa xuống rất lầy lội. Nhanh nhanh kẻo không kịp."
"Vâng cháu đi đây. Tạm biệt bác."
Cố Hải vừa bước đi được tầm 50 mét thì trời đã đổ mưa. Cơn mưa bất chợt và ầm ĩ, hạt mưa to rơi vào người rõ đau, như các tiểu tiên trên tròi đang nghịch ngơm ném trăm ngàn viên đá nhỏ xuống trần gian. Nhưng Cố Hải vẫn dùng thân che chắn cho hộp thức ăn, mưa lớn như thế hắn sợ sẽ nguội mất, nên ra sức khom vai lại ôm chiếc hộp vào người. Cứ đi như thế gần cả cây số.
Về đến xe thì người ướt sũng, y phục đã lấm bẩn cả rồi, bùn đất làm dơ cả giầy, thảm lót xe cũng chịu cảnh tương tự. Nhưng không hề chi, hộp tàu hủ vẫn nguyên vẹn. Cố Hải mỉm cười mãn nguyện lái xe về nhà.
"Bảo bối. Tôi có mua món cậu thích ăn nhất đây."
Xung quanh hoàn toàn im lặng.Cố Hải tìm thử khắp nơi nhưng không thấy Bạch Lạc Nhân đâu. Hắn phát hoảng chạy vào mở tủ quần áo nhưng may thay mọi thứ vẫn còn. Gấp rút lấy điện thoại gọi cho ai đó:
"Alo." - giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Cậu đang ở đâu vậy?" - Cố Hải gấp rút hỏi.
"Hôm nay tôi có hẹn với Dương Mãnh và Vưu Kỳ ăn cơm. Cậu không cần đợi."
"Nhưng tôi có mua tàu hủ tứ xuyên mà cậu thích nhất."
"Vậy à? Hiện tại tôi không có hứng ăn. Cậu tự mình ăn đi. Vậy nhé, tôi cúp máy đây."
Hộp thức ăn vẫn nằm gọn trên bàn, tính đến bây giờ có lẻ nó cũng đã nguội lạnh, như tâm tình của Cố Hải vậy.
Xuất phát từ việc muốn Bạch Lạc Nhân đi nghỉ dưỡng cùng nhưng lại không khéo léo để xảy ra một đống chuyện. Bây giờ người kia không ngó ngàng đến hắn nữa, lòng hắn tan nát biết là bao nhiêu.
Đờ đẫn một hồi thì đi vào phòng tắm thay quần áo. Mở một mạch nước lạnh mong có thể dội tan cơn u ám trong lòng. Cố Hải như muốn tự làm đau mình, hứa sẽ không được như vậy nữa, lần sau phải để cậu ấy tự nguyện, không bày kế sách lừa gạt gì nữa.
Bạch Lạc Nhân trở về nhà cũng đã 12 giờ đêm, hôm nay cậu vui vẻ ăn một bửa đã đời với đôi phu phu còn lại. Vốn dĩ cậu không buồn lòng gì cả, cậu biết Cố Hải không có ác ý, cũng không phải lỗi lầm gì nghiêm trọng. Mục đích chuyện giận hờn là để hắn chừa cái thói giấu diếm làm điều mờ ám sau lưng cậu đi thôi.
Nhưng vừa vào nhà Bạch Lạc Nhân đã nhìn thấy Cố Hải nằm ngủ cuộn người trên sofa, chăn cũng không đắp, coi có ngốc không chứ!!
Bạch Lạc Nhân đi vào phòng lấy chăn ra định bụng đắp lên người Cố Hải. Vừa tiến lại gần thì chạm phải cánh tay của hắn, nhiệt độ tại sao lại nóng như vậy?
Bạch Lạc Nhân hoảng hốt sờ trán người kia, nóng đến khó tin. Sau trận mưa lúc chiều và màn tắm nước lạnh ban nãy thì sức khoẻ của Cố Hải chính thức lâm vào mờ mịt.
"Đại Hải. Đại Hải. Cậu nghe tôi nói gì không?"
Cố Hải vẫn bất động.
Bạch Lạc Nhân dùng sức lay hắn tỉnh, hai tay khẩn trương, mồ hôi trên trán cũng thấm ra. Cố Hải rất ít khi đổ bệnh, cảm sốt nhức đầu thì rất bình thường, còn loại bệnh mất ý thức như vầy lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân nhìn thấy.
Nếu suy xét kĩ, Bạch Lạc Nhân chỉ được chứng kiến Cố Hải ngoan ngoãn ba lần. Lần đầu là vụ tai nạn giao thông, lần thứ hai là đợt bị bắt cóc ở Tân Cương, hôm nay chính là lần thứ 3. Cậu vẫn chưa quen với việc 'bất tử nam nhân' của mình đột nhiên gục ngã, nghĩ đến lúc hắn không thể nhận ra cậu là ai, trong tim nhói lên tư vị khó diễn tả.
"Đại Hải, đừng làm tôi sợ." - dùng sức vỗ vào má Cố Hải.
Người kia cảm nhận được có ai lay động mình, trong vô thức hé mi mắt ra được chút ít. Dù là ai xuất hiện trước mặt hắn trong tình huống này thì người đó đều sẽ biến thành Bạch Lạc Nhân, may thay giờ đây cũng chính là cậu.
"Nhân Tử, cậu hết giận tôi rồi à?" - thì thào nói ra một câu trong mê man.
Tên điên này, thật không lớn nổi mà. Giận hắn có một chút đã thành ra bộ dạng này, như vậy lần sau ai dám giận nữa? Đúng là ngốc hết chổ nói. - Bạch Lạc Nhân đỡ Cố Hải dậy, mang vào phòng.
"Cậu nằm yên đó, tôi đi lấy khăn."
Bạch Lạc Nhân dùng khăn chườm lên trán hắn, chỉnh nhiệt độ phòng vừa phải, đắp chăn kín đến tận cổ rồi lặng lẽ trèo lên giường ôm người vào lòng.
Suốt đêm Bạch Lạc Nhân không ngủ, cứ liên tục thay khăn, rồi đo nhiệt độ. Lâu lâu Cố Hải lại nói mớ:
"Bảo bối cậu đừng giận tôi nữa"
Ngốc. Ai thèm giận cậu.
"Về ăn tàu hủ tứ xuyên đi, tôi đã lái xe đến ngoại thành chổ bác Lang mua cho cậu đó."
Thần kinh. Tàu hủ thôi thì đi xa thế làm gì? Dù có ngon thật nhưng cậu rãnh lắm sao?
"Bảo bối, tôi chỉ muốn cậu đi cùng tôi. Tôi yêu cậu, tôi cần cậu. Tôi muốn cùng cậu nắm tay tình tứ trước mặt nhân viên, tôi muốn ôm hôn cậu trước mặt mọi người, muốn làm tình trong phòng nhìn ra khung cảnh tuyết rơi, muốn...."
Câm miệng đi chứ. Cả trong mơ cũng vô lại như vậy.
"Nhân Tử, ghế sofa rất khó nằm. Nhân Tử, đến ôm tôi đi, tôi lạnh quá."
Đêm qua tôi đâu có bấm chốt cửa, tại cậu không chịu vào thôi.
"Bạch Lạc Nhân. Cố Hải này yêu cậu, yêu cậu rất nhiều"
Bớt sến súa đi tên thần kinh này.
"Tôi hứa sẽ không hợp tác với người khác gài bẫy cậu nữa."
Đúng rồi. Còn có người khác !!!
Bạch Lạc Nhân lúc này mới tìm đến điện thoại, cậu muốn xem thật ra là cao nhân phương nào đã cấu kết cùng Cố Hải những ngày nay.
Vừa bật mục 'Nhật kí cuộc gọi' lên thì đã phát hiện một cái tên xếp dài cả danh sách, ngoài cuộc gọi mà Cói Hải gọi cho Bạch Lạc Nhân lúc kêu cậu về ăn cơm ra thì duy nhất còn lại tên liên lạc của người này.