Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau tán gẫu, Cố Hải phát hiện phía dưới giường có nhiều thùng đồ, lôi ra thì thấy bên trong là một cái rương đầy sách, tất cả đều là lĩnh vực kinh tế, thương mại, quản lý, còn có một ít tạp chí kinh doanh, rất nhiều cuốn là bản giới hạn số lượng, không biết Bạch Lạc Nhân đi đâu để tìm được những thứ này.
"Cậu vẫn còn xem những sách này à?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân ánh mắt như đang hồi ức, tâm tình trở nên có chút không được tự nhiên.
"Để vượt qua những lúc chán chường."
Tay Cố Hải chợt dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: "Nhân tử, cậu không phải vẫn còn muốn kinh doanh? Hắn không dự định ở trong quân đội mãi chứ hả? Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể đổi nghề, hiện tại bắt đầu cũng không hề trễ."
"Cậu hiểu sai rồi." Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ cười cười, "Tôi hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó."
"Vậy cậu mua nhiều sách như vậy làm gì?"
Bạch Lạc Nhân trầm mặc, sau một lúc lâu thản nhiên nói: "Là mua cho cậu."
"Mua cho tôi?" Cố Hải kinh ngạc, "Vậy tại sao cậu chưa đưa cho tôi?"
". . . . . . Tôi mua về rồi tự nhiên thấy hối tiếc, cảm giác viết hơi rườm rà đang muốn trả về, đưa cho cậu thật xấu hổ."
Cố Hải đặc biệt yêu thích cái cổ ương ngạnh của Bạch Lạc Nhân, nó đang biểu lộ một cảm giác cực kì không vui, đặc biệt hấp dẫn, Cố Hải thật muốn tiến thêm bước nữa mà hoạnh họe làm khó làm dễ hắn.
"Cậu nghĩ như thế nào lại mua sách cho tôi ?"
Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng bâng quơ mà đáp, "Cậu không phải nói công ty chuẩn bị thượng thị sao? » (*ý có lẽ là lên sàn chứng khoán / đưa ra thị trường)
Cố Hải ngày đó lúc ở trên máy bay chiến đấu, lơ đãng nói ra, hắn không nghĩ Bạch Lạc Nhân lưu tâm, lại còn có thể nhớ rõ cả một lời nói trong lúc đang chuyện phiếm như vậy. Lại vì hắn mà âm thầm lo lắng , sợ hắn không đủ kinh nghiệm, cốt yếu sợ hắn từng bước xảy ra sự cố. . . . . .
Bạch Lạc Nhân vừa thấy Cố Hải xoay người đi tới , nhanh chóng vươn cánh tay ngăn cản, "Nói cho cậu biết, đừng có vì chuyện đó mà kích động đến gần tôi, tôi chỉ là tận dụng vé ưu đãi khuyến mãi, hai ngày nữa là quá hạn, không mua thì cũng thành phế thải thôi. . . . . ."
Bạch Lạc Nhân sợ nhất phát ngán nhất chính là bộ dạng không đứng đắn ấy, nhưng Cố Hải lại cứ một mực hoan hỉ. Chỉ cần bị làm cho xúc động, hắn gần như đem cả thân thể mà ôm chầm lên người hắn, bộ dạng hệt như mao mao trùng (*con sâu) mà cọ xát tới lui. Tiếp đó liền thuận thời cơ mà phiến phong điểm hỏa (*ý thối gió châm lửa), đem hắn nướng chín, đến cuối cùng, ngay cả dây thắt lưng cũng bị cỡi phăng.
"Tôi không phải là kích động tình ý, tôi là biểu đạt chân tình cảm tạ." Quả nhiên, hắn lại từ từ cọ quẹt lên trên.
Bạch Lạc Nhân dùng sức đẩy ra cũng vô ích, cánh cửa vẫn còn mở, thỉnh thoảng lại đi qua một hai tên quân lính, quả thật là ngượng ngùng mất mặt, đành phải lớn tiếng ngăn lại, "Đừng làm rộn, sáng mai tôi phải đi rồi, cậu cư xử tử tế chút đi!"
Nghe câu này, Cố Hải quả nhiên tâm tình náo loạn, lời này thật có lực sát thương hơn bất cứ thứ gì, từ lúc hai người bọn họ hòa hảo đến bây giờ, Cố Hải không biết nghe được bao nhiêu lần những lời như thế này, hắn hiện tại sợ nhất chính là chuyện này, so với bắt đếm số một-hai-ba.. còn đáng sợ hơn.
"Cậu không phải nói dăm ba bữa nữa mới đi
sao? Tại sao lại biến thành ngày mai ?"
"Mệnh lệnh mới vừa truyền xuống, nói là ngày mai buổi tối xuất phát, cụ thể thời gian còn chưa xác định. Ngày mai chờ cậu tan sở tôi sẽ tìm cậu, trước khi đi tôi phải cùng cậu ăn cơm, ăn thật no rồi mới đi."
Cố Hải dùng bàn tay to mà chế ngự, ghì lấy ót Bạch Lạc Nhân, dùng sức đem đầu hắn ấn lên vai ôm ấp.
"Thật không bỏ được sao, ít nhất không thể đợi vài ngày được à?"
Bạch Lạc Nhân an ủi Cố Hải, "Đây cũng là vì đặt nền móng cho tương lai tốt đẹp của chúng ta! Tôi biểu hiện càng ưu tú, cơ hội đề bạt lại càng nhiều, quyền lực trong tay tôi lại càng lớn, một ngày nào đó tôi ra vào sẽ không phải chịu giới hạn nữa."
"Tôi cũng sẽ nhân dịp mấy ngày cậu đi mà chấn chỉnh công ty chăm chỉ làm việc suốt, tranh thủ chờ cậu trở về, đem những chuyện vướng bận khó giải quyết đều xử lý xong." Cố Hải nói.
"Đúng rồi." Bạch Lạc Nhân nhớ tới cái gì đó, từ trong tủ quần áo lấy ra một túi thực phẩm đưa cho Cố Hải, "Cho cậu, lấy về bồi bổ não bộ."
Cố Hải cầm lấy, đại khái nặng đến mười cân, mở ra nhìn, tất cả đều là hạnh nhân.
"Không phải nhiều hạnh nhân như vậy chứ?"
"Buổi sáng có người tặng tôi ba thùng to toàn hạnh nhân, buổi chiều toàn bộ đều nhanh chóng được đập vỏ."
Cố Hải mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, "Cậu dùng cái gì đập vỡ nó?"
"Nắm đấm." Bạch Lạc Nhân quơ quơ tay.
Cố Hải biến sắc, dáng vẻ như muốn túm lấy tay Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân vội vàng mở miệng, "Không phải tôi đập, là binh lính của tôi đập. Chiều nay tôi tăng cường huấn luyện, chính là luyện tập lực đấm xuyên thấu. Hắc hắc. . . . . . !! Tôi không phải nên phát huy ưu thế hay sao?"
Cố Hải cũng cười, "Cậu cái này gọi là lấy việc công làm việc tư, binh lính không hỏi cậu tách hạnh nhân cho ai sao?"
"Có hỏi."
"Cậu nói như thế nào?" Cố Hải kề sát bên tai Bạch Lạc Nhân cười xấu xa, "Cậu không phải nói cho lão công chứ hả?"
(*lão công là chồng / ông xã)
Bạch Lạc Nhân dùng đầu gối hung hãn thúc vào Tiểu Hải Tử một cái, "Tôi chính là nói scho chị dâu của bọn họ, mà những hai chị dâu cơ."
Cố hải, ". . . . . ."
Buổi tối cùng ngồi xem phim, Bạch Lạc Nhân cầm một quả táo đùa nghịch, nhìn Cố Hải nói: "Tôi gọt táo cho cậu ăn."
Từ lần trước sau khi gọt vô số vỏ táo cho Cố Dương, Bạch Lạc Nhân trong lòng áy náy cảm thấy Cố Hải đã chịu thiệt, hắn phải nhanh gọt vài quả cho Cố Hải trong lòng mới thật yên ổn.
"Để tôi gọt cho cậu." Cố Hải nói, "Cậu ngày mai đi rồi, hôm nay tôi phải phục vụ cậu thật tốt."
"Không cần, tôi có thể gọt thành rất nhiều hình dạng." Bạch Lạc Nhân nói, "Cậu nghĩ xem muốn hình dạng gì?"
"Cậu gọt thành một cái. . . . . ."
Bạch Lạc Nhân cầm lấy quả táo.
" . . . . . một cái ngũ hoàn đi."
(*năm cái vòng tròn)
Con dao trong tay Bạch Lạc Nhân bất chợt cắm phập vào quả táo, thật không hổ là hai anh em ! Người nào cũng ác ôn tàn nhẫn!! May mắn lúc trước Cố Dương không nghĩ tới ngũ hoàn, chỉ nghĩ ra ngũ giác tinh (*ngôi sao năm cánh), thật chỉ muốn gọt quách một cái ngũ hoàn cho hắn, tất cả táo bán ngoài chợ cũng không đủ để hắn giày xéo làm nhục.
"Mang đến đây!" Cố Hải đoạt lấy con dao gọt trái cây trong tay Bạch Lạc Nhân, "Tôi gọt cho cậu, đao pháp của tôi so với cậu tốt hơn nhiều, nếu vào nhà bếp khách sạn làm nhân viên điêu khắc cũng thành vấn đề."
Bạch Lạc Nhân đang cân nhắc cái mình thích ăn nhất rốt cuộc là gì, Cố Hải ngay bên cạnh động tác dao liến thoắt nhanh nhẹn. Bạch Lạc Nhân lúc này đang thất kinh hồn vía, Cố Hải bên này đã xong việc .
Bạch Lạc Nhân vừa đưa tay ra, nhìn thấy thứ trong tay Cố Hải, liền rụt mạnh trở về, sắc mặt thay đổi, bộc phát một trận mắng chửi,
"Cố Hải, cậu là đại gia cái gì, cậu chính là một thằng lưu manh! !"
Cái Cố Hải gọt cho Bạch Lạc Nhân chính là một Tiểu Hải Tử thu nhỏ, gọt xong lại giỡ giọng hạ lưu hỏi: "Cậu dám nói cậu thích ăn nhất không phải cái này không? Đáng tiếc quả táo quá nhỏ, nên nó mới nhỏ thế này, đáng ra phải gọt quả dưa hấu kìa."
Mặt Bạch Lạc Nhân đích thị đỏ thành một quả dưa hấu.
Hai người cãi nhau ầm ĩ nhốn nháo một hồi rồi nhào cả lên giường, Bạch Lạc Nhân chợt ngăn chặn Cố Hải, đôi môi mỏng ghé vào lỗ tai hắn mà cọ xát một trận, thở hồng hộc nói: "Ngày mai tôi đi rồi, hôm nay để tôi ở trên đi."
"Cậu cứ thoải mái thích làm gì thì làm." Cố Hải hôm nay chợt rộng lượng phi thường.
Bạch Lạc Nhân lập tức hứng khởi, kích động cắn lấy cằm Cố Hải, đầu lưỡi lê liếm đến xương quai xanh, gặm cắn một trận, tay chậm rãi cởi bỏ tây phục của Cố Hải, qua lớp áo sơmi liền cắn lấy điểm nhô lên trên ngực hắn, Cố Hải khoan khoái sờ vào tóc Bạch Lạc Nhân.
Cởi bỏ cúc áo sơmi, để lộ ra cơ ngực rắn chắc gợi cảm, Bạch Lạc Nhân không tiếc tán thưởng một câu, "Cố Hải, cơ thể cậu thật đẹp."
Đối với Cố Hải mà nói, để Bạch Lạc Nhân ở thế chủ động có một ưu diểm đó là có thể nghe những lời khen ngợi từ Bạch Lạc Nhân.
Quần bị cởi bung, Bạch Lạc Nhân rốt cục cũng được toại nguyện thưởng thức cái mà thường ngày thích ăn nhất.
Ngực Cố Hải hô hấp theo từng động tác của Bạch Lạc Nhân lúc nhanh lúc chậm.
"Dễ chịu không?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải ấn đầu Bạch Lạc Nhân trở xuống,
"Xuống chút nữa, đúng. . . . . . chính là chỗ đó. . . . . ."
Bạch Lạc Nhân ra sức đùa nghịch ở phía trước, Cố Hải đột nhiên lại giữ đầu hắn.
"Chờ tôi chốc lát, tôi phải vào phòng vệ sinh."
Bạch Lạc Nhân tạm thời dừng động tác, "Làm sao vậy?"
"Buồn tiểu gấp. . . . . ."
Nói xong, Cố Hải liền vọt vào buồng vệ sinh.
Bạch Lạc Nhân thừa dịp lúc này đi đóng cửa, kéo màn, tránh bị người khác nhìn trộm.
Bang bang bang. . . . . .
(*từ tượng thanh, diễn tả tiếng nổ súng)
Bạch Lạc Nhân mới vừa quay về giường, đột nhiên nghe được ba tiếng súng nổ vang, vốn là một quân nhân phải luyện tập hàng ngày, phản ứng Bạch Lạc Nhân cấp tốc nằm gục xuống, động tác gọn gàng lưu loát, không hề dây dưa.
Sau đó, liền có một người nằm đè lên người hắn, hơn nữa lại đem hai tay còng lại.
Bạch Lạc Nhân thân thể cứng đờ, xoay mạnh người, nhìn thấy đích thị một gương mặt thổ phỉ.
Cố Hải chỉa súng lên trần nhà.
"Bạch thủ trưởng, động tác nằm úp sấp của ngài thật quá nhanh nhẹn, không phải ở trên giường luyện tập không ít chứ hả?"
Bạch Lạc Nhân căm phẫn, không biết làm sao Cố Hải lại áp chế hắn mạnh bạo như vậy, hai tay còn bị trói, liền dùng hết sức mà hé môi quật cường mắng chửi đầy tức giận, "Cố Hải, tên xấu xa hiểm độc ngươi, không phải nói tối nay cho ta ở trên sao?"
"Tôi không có nói như vậy, không phải cậu đồng ý mặc quân trang cùng tôi đấu súng chứ hả?"
Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi, "Muốn làm thì cởi quần áo tôi ra, nếu không thì cút đi!"
"Chậc chậc. . . . . . Nào có ai phóng đãng như cậu chứ? Khóc la bắt người ta cởi quần áo. . . . . ."
Bạch Lạc Nhân phẫn nộ rống to một tiếng,
"Người đâu! Ở đây có phần tử phạm pháp muốn hại ta!!"
Khóe môi Cố Hải gợi lên vẻ mị hoặc, "Cậu la nữa! La nhiều vào để vài người tới đây xem náo nhiệt."
Chưa đầy tích tắc, Áo Bạch Lạc Nhân đã bị xé toan, bộ quân trang càng làm nổi lên bến dưới đích thị là làn da tràn đầy xúc cảm, đường cong thắt lưng thật ngang bướng mà mê hoặc. Cố Hải bất luận thời gian đều thấy hưng phấn, hắn cơ hồ muốn đem tất cả phần da thịt lõa lồ của Bạch Lạc Nhân mà cắn một cái, làm cho thâm tím toàn bộ thân thể.
Cố Hải đem thân mình Bạch Lạc Nhân mà sốc trở, làm cho hắn nửa thân trên thì ở trên giường, nửa thân dưới đứng trên mặt đất.
Hắn bắt đầu chơi đùa dâm loạn, cắn mút cái túi quần sau đang hoàn toàn bao lấy cặp mông hoàn hảo, Bạch Lạc Nhân xấu hổ, giận dữ đến cực điểm, nhịn không được mà vài lần bạo phát chửi tục. Cố Hải chẳng những không dừng tay, cứ nghĩ đến chuyện cởi bỏ quân khố của hắn (*quần trong đồng phục quân đội gọi là quân khố), vừa cởi đến qua mông liền dừng không cởi nữa, cứ như vậy xâm nhập vào cơ thể hắn, tên quân nhân trước mắt hắn bây giờ thật thơm ngon, tươi mới làm sao.
Rất nhanh, hai người tất cả đều dâng trào cảm xúc, Bạch Lạc Nhân gắt gao ghì túm ga trải giường, hai đường lông mày anh tuấn nhíu lại biểu lộ giờ phút này hắn đích thị đang rất hưởng thụ.
Bang bang phanh. . . . . .
Tiếng đập cửa vang lên.
Một cái thanh âm quen thuộc vang vào, "Thủ trưởng, vừa rồi là ngài cầu viện sao?"
Mẹ nó. . . . . . Lúc này mới đến. . . . . .
Bạch Lạc Nhân trong lòng mắng một tiếng, Cố Hải lại cực lực gia tăng chống đẩy một phen, đem âm thanh rên rỉ khó chịu mà nuốt vào đống chăn mền "Thủ trưởng? Ngài có khỏe không?"
"Người ta hỏi thì cậu đáp lại đi!"
Cố Hải một lúc sau hảo tâm nhắc nhở, nhưng ác ý lại nhanh chóng phun trào
Bạch Lạc Nhân thật muốn giết chết Cố Hải, bộ dạng hắn như thế này thì nói làm sao được?
"Không. . . . . ." Bạch Lạc Nhân từ kẻ răng rít ra hai chữ, "Không phải. . . . .."
"Vậy, chúng tôi quay về nghỉ ngơi."
"Mau. . . . . ."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn nói chữ "…Đi" Cố Hải lại thúc nhanh tốc độ, hô hấp Bạch Lạc Nhân bị thôn tính đứt đoạn không còn một hơi