Buổi trưa tan học, Bạch Lạc Nhân đang đi trên đường, tâm tình vô cùng phức tạp. Một mặt cậu ta đang nghĩ làm thế nào để cho Thạch Tuệ hết hy vọng, triệt để cắt đứt với cậu, mặt khác cậu ta lại suy nghĩ làm sao có thể chỉnh cho Cố Hải tâm phục khẩu phục, sau này đừng có làm phiền mình nữa.
Cân nhắc một chút, Bạch Lạc Nhân nghĩ Cố Hải là việc cấp bách hơn.
Chuyện tình cảm của Thạch Tuệ nhất định phải đánh trường kỳ, trước hết đem con ruồi đáng ghét kia giải quyết đã, mới có thể an tâm mà xử lý chuyện tình cảm.
Khí trời oi bức làm cho người ta không thở nổi, vốn tưởng đã lập thu rồi, lại vừa ăn cháo, đi mấy bước trán đã đổ đầy mồ hôi.
Bao giờ mới có mưa đây hả?
Bạch Lạc Nhân giật giật áo cho mát một chút, vừa đi vừa nhìn cửa hàng ven đường được trang trí hoa cỏ đẹp mắt, đột nhiên, cậu ta bị ba chữ thu hút, không cầm được dừng bước lại.
'Dầu bôi trơn'......
....
Buổi chiều tiết một, vừa vào lớp chuông vào học đã vang lên, Cố Hải đột nhiên hiện phát hiện cánh tay của mình đen xì. Cậu ta dùng ngón tay sờ sờ mặt bàn, rất nhanh phát hiện cả hai đầu ngón tay đều đen xì. Vô duyên vô cớ làm sao lại có nhiều bọt phấn đen vậy? Cố Hải dùng 'gót chân' cũng có thể nghĩ ra được, cái này nhất định là Bạch Lạc Nhân rắc lên trên mặt bàn mình.
Ấu trĩ......
Cố Hải hừ lạnh một tiếng, dùng khăn ướt đem mặt bàn vệ sinh sạch sẽ, giơ tay ý bảo thầy giáo cho ra ngoài một chút. Nhận được thầy cho phép, Cố Hải đứng dậy đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại, bởi vì bởi vì bên ngoài gió nổi thổi rất mạnh.
Nghe được cửa phòng mở, khóe miệng Bạch Lạc Nhân hiện lên vẻ tươi cười.
Cố Hải rửa xong tay, đi về cửa sau phòng học, phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong, vặn thế nào cũng không mở ra được. Cậu ta nhẹ nhàng gõ cửa một cái, nhờ bạn học cũng thử mở cửa cho, nhưng mà cửa giống như bị chốt lại, làm thế nào cũng vẫn bất động.
Cửa trước vẫn đang đóng, Cố Hải vặn một cái, không mở được ra.
Xem ra, cửa đã bị người khác động tay chân.
Cố Hải nhớ tới bột phấn màu đen vừa rồi, nhất thời hiểu được, nhất định là Bạch Lạc Nhân giở trò quỷ. Làm bẩn bàn của cậu cũng không phải mục đích chính, mục đích cuối cùng của cậu ta là nhốt mình ở ngoài.
Cậu cho rằng động tay chân vào cửa thì tôi không thể vào được hay sao?
Cố Hải thản nhiên đi ra ngoài khu phòng học, đứng ở khu đất đằng sau nhìn lên, cửa sổ lớp 27 vẫn mở ra vô cùng lớn. Chỉ có ba tầng thôi, đối với Cố Hải năm sáu tuổi đều đã luyện tập qua leo lên thì đơn giản hơn ăn bữa sáng.
Nhìn mấy lần xung quanh, không có ai, Cố Hải đạp chân vào song cửa sổ, tay siết vào ống nước, rất nhanh leo lên tầng ba. Động tác của cậu ta mười phần mạnh mẽ, mỗi bước đều nhẹ nhàng đều nhanh. Không đến nửa phút, Cố Hải đã leo đến cửa sổ tầng ba, cậu ta nhìn thoáng qua bên trong lớp, nhân lúc thầy giáo quay lên bảng viết chữ, hai tay rất nhanh từ ống nước nhoài lên cửa sổ.
Con mẹ nó, làm sao có thể trượt được!
Bạch Lạc Nhân nghe phía bên ngoài 'ầm' một tiếng, trong lòng dường như nuốt phải mấy trăm chiếc kẹo bạc hà, mát lạnh sảng khoái. Đã lâu chưa hả hê như thế này, dường như đang đứng giữa thảo nguyên mênh mông, chớp mắt một cái lại đang ở bên cạnh bờ biển xanh thẳm......
Ầm, ầm, ầm!
Mấy tiếng động ở cửa, lập tức làm rối loạn mạch suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân.
Không phải vừa mới ngã xuống thôi hay sao? Làm sao mà đã lên đây nhanh như thế hả?
Giám thị Trương ở phòng bảo vệ tức giận gõ cửa, vừa gõ vừa quát,"Không phải gọi điện báo thầy giáo ngất xỉu hay sao? Làm sao lại cài cửa lại thế này? Mau mở ra!"
Thầy giáo Vật lý sợ hết hồn, để sách xuống cuống cuồng chạy ra mở cửa, kết quả phát hiện căn bản cửa không thể mở.
"Thầy, cửa phía sau cũng không mở được."
Giám thị Trương nhìn chằm chằm tờ giấy dán trên chốt cửa.
Độc quyền một mình Bạch Lạc Nhân?
"Để tôi làm cho."
Bạch Lạc Nhân đẩy cậu bạn kia ra, lén lén lấy một sợi dây trong ổ khóa ra. Rất nhanh, cửa mở ra, Bạch Lạc Nhân nhìn thấy khuôn mặt tức giận của thầy giám thị Trương.
"Cậu là Bạch Lạc Nhân?"
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, rồi gật đầu.
"Đến phòng làm việc của tôi!"
Thầy giám thị gầm lên giận dữ, làm chấn động bạn học này vừa mới tỉnh ngủ.
"Nói nhẹ, cậu đã làm phá hoại của công, nói nặng hơn thì đạo đức cậu suy đồi nghiêm trọng! Gọi điện thoại kêu cứu là chuyện đùa hay sao? Nói khóa cửa là có thể khóa cửa hay sao? Cậu cũng lớn đầu rồi, sao có thể làm mấy chuyện ấu trĩ ngu ngốc thế hả?"
Bên tai Bạch Lạc Nhân ong ong vang lên, đầu óc không còn nghĩ đến chuyện gì nữa, nhưng cậu ta biết ai là người gọi điện thoại, cậu ta nguyền rủa người kia ngã xuống gãy luôn một chân.
"Phá hoại của công phải nộp phạt, ngày mai nhớ mang theo một trăm tệ đến."
Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người,"Tại sao lại phải nộp phạt? Hai cái khóa kia vẫn chưa bị hỏng, bây giờ em có thể khôi phục nguyên dạng."
"Cậu động vào thì phải nộp phạt! Đây là quy định."
"Nhà em nghèo, không bồi thường nổi!"
"Phá hoại còn biện minh? Không bồi thường nổi thế sao còn phá hoại? Cậu còn định phá hoại độc quyền nữa hả? Nói cho cậu biết, không nộp phạt cũng được, đọc số điện thoại phụ huynh cho tôi, tôi phải gặp phụ huynh cậu."
"Thầy tìm ông ấy không bằng trực tiếp tìm em đi."
Giám thị Trương nóng nảy,"Ít nói nhảm! Đọc số."
Bạch Lạc Nhân đọc số điện thoại của ba cậu.
Điện thoại di động được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói thật thà của Bạch Hán Kỳ.
"Ai đấy ạ?"
"Tôi là giám thị trường học của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân làm hỏng hai ổ khóa trong lớp, tôi bắt em ấy nộp tiền phạt, em ấy trả lời tôi một câu là nhà nghèo. Thật ra tôi muốn nghe một chút nhà em ấy nghèo đến mức độ nào? Làm hỏng cũng không chịu bồi thường."
"Nhà của chúng tôi hỏng khóa ít cũng được năm năm rồi chưa từng mua khóa mới, năm năm này không có một kẻ trộm nào vào, thầy nói xem nhà chúng tôi nghèo đến mức nào?"
Giám thị Trương thở hổn hển ra chấn động một hồi.
Suýt chút nữa Bạch Lạc Nhân cười ra tiếng, quả nhiên là gừng càng già càng cay.